Vạn Giới Vĩnh Tiên


Tôn Lập theo lời Võ Diệu yêu cầu, linh nguyên quay một vòng trong cái nhẫn, kiểm tra khí phôi.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Tiểu tử ngươi vận khí tốt thật, khí phôi vốn sẽ được chế tác thành pháp bảo, để gánh động thiên thế giới thì quá thích hợp."
"Thật hả! Ha ha...", Tôn Lập lại cười vang.
La Hoàn vui thay: "Ngươi chuẩn bị mọi thứ đi, nên tranh thủ thời gian tu luyện, chỉ cần đột phá Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, bọn ta đảm bảo ngươi sẽ mở động thiên thế giới thành công!"
"Được!" Tôn Lập hớn hở.
Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, trận kỳ, động thiên pháp bảo, Tôn Lập cảm giác toàn thân là động lực.
Thoáng cái đã nửa tháng, bọn Tôn Lập vào Tố Bão sơn sắp được sáu tháng. Đã nhận rõ ai ở lại, ai sau một tháng nữa sẽ bị đuổi.
Tuyệt đại bộ phận đệ tử nhóm chữ Giáp đều thành công ở lại, trừ Hoàng Tam Lang bị Giang Sĩ Ngọc phế bỏ, y dưỡng thương đến giờ chưa khỏi, tháng cuối cùng mà mong đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng là bất khả thi.
Nhóm chữ Ất, nhóm chữ Bính còn chừng một phần ba có thể ở lại.
Nhóm chữ Đinh trừ bọn Tôn Lập thì chỉ còn Phùng Trung vì thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc mới ở lại được. Còn lại, cả trưởng nhóm Chu Chí Quốc cũng trừ phi trong tháng cuối này có kỳ tích mới mong không bị đuổi.
Ghơn một trăm hai mươi tân đệ tử, còn lại không đầy bốn mươi ở lại, tỷ lệ đào thải cao kinh nhân.
Rèn luyện ở Liệt Hỏa cốc đã được xác định, lẽ ra xuất phát rồi nhưng Đại Tùy tu chân giới có việc nên tạm hoãn.
Sau biến cố ở Cổ Lô sơn, hung thú lâm thế, nhất lâu song môn thất đại phái đều ráo riết chuẩn bị.
Kim Phong Tế Vũ lâu đề nghị, để tăng cường thực lực cho đệ tử đời thứ ba, các phái cống hiến linh dược, phái đơn đạo đại sư, cùng tới Thiên Hống sơn khai lô luyện đơn, thành công rồi sẽ phân chia theo cống hiến.
Thiên Hống sơn là hỏa sơn, địa tâm hỏa mạch phun lên, là nơi luyện đơn tuyệt vời, chỉ là địa tâm hỏa mạch quá mạnh, một vài đơn đạo đại sư không thể khống chế nhưng các môn phái liên thủ thì không thành vấn đề.
Mười ngày trước lần luyện đơn đã thành công, các loại linh đơn được ba trăm viên, quan trọng nhất là may mắn luyện thành bốn viên Nhân hoàn đơn trân quý vô cùng!
Nhân hoàn đơn có thể tăng tiến tu vi, chỉ cần từ Hiền nhân cảnh trở xuống, một viên là đủ tăng một cấp!
Đơn dược như thế, ai cũng thèm muốn, xử lý thế nào cũng không dễ.
Mật ít ruồi nhiều, môn phái nào không muốn có Nhân hoàn đơn?
Kết quả thương nghị sau cùng là các môn các phái cử hành "Đoạt đơn võ hội".
Đơn giản thì là tỷ võ giành linh đơn, các môn các phái cử ra đệ tử tối kiệt xuất, bốn người có thành tích tốt nhất đều được thưởng Nhân hoàn đơn.
Tố Bão sơn đơn đạo đại sư Vọng Thanh cũng tham dự luyện đơn ở Thiên Hống sơn nên Tố Bão sơn có tư cách tham gia đoạt đơn võ hội, nhân tuyển đương nhiên là Sùng Ngọc.
Sùng Ngọc đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, nếu đoạt được Nhân hoàn đơn, có tới bảy phần sẽ đạt đệ nhị trọng.
Trước khi hung thú đại loạn, môn phái có thêm một vị Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng cường giả, thực lực Tố Bão sơn đại tăng. Cả môn phái dù ghen tị với phe chưởng giáo Vọng Hư thì vẫn tề tâm hiệp lực, giúp Sùng Ngọc đoạt được Nhân hoàn đơn.
Nên không ai lo được cho chuyến đi Liệt Hỏa cốc.
Tôn Lập dĩ nhiên không có gì phàn nàn.
Gã không lên lớp mà bế quan, toàn lực xung kích Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Dùng gần hết linh đơn của Tô Ngọc Đạo thì gã đạt tới đệ tứ trọng điên phong.
Muốn xung kích đệ ngũ trọng cần chuẩn bị kỹ.
Tôn Lập kiểm tra các loại nguồn lực, linh đơn thích hợp đã tiêu hao hết, cần chuẩn linh đơn mới.
Nguyên liệu bố trí trận pháp cần đến chỗ Lưu Minh Kiến mua.
Trừ ra, cần nhìn xa trông rộng hơn, Tôn Lập còn chuẩn bị vì tương lai mở động thiên thế giới và luyện chế trận kỳ. Dù thế nào cũng phải tới Qua Lam phường thị.
Gã không đi vì còn e dè Vọng Hư.
Vọng Hư khẳng định không tin bộ cổ thư đó là công pháp tốt nhất của gã, chỉ là y không có cách nào moi được công pháp tốt hơn, lại e dè chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, nên chưa có động tĩnh gì.
Nếu gã xuất sơn, dù y cho phép cũng sẽ phái người giám thị.
Tôn Lập thoáng nghĩ, chợt cười: "La tổ, có thể khoét hộ sơn đại trận để tiểu tử ra ngoài không?"
Lúc vào sơn môn, Võ Diệu và La Hoàn đã chê hộ sơn đại trận "Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận" không ra gì, trước đây gã vì tư duy hữu hạn nên chăm chăm đến Huyền Vũ đại điện xin xuất sơn ngọc bài, chứ không nghĩ đến việc “khoét” trận pháp để tự do ra vào.
Quả nhiên, La Hoàn không khiến Tôn Lập thất vọng: "Ngươi đã đạt đệ tứ trọng điên phong, miễn cưỡng thực hiện được. Bất quá ngươi nên cẩn thận, tất cả phải theo bọn ta chỉ dẫn, không được sai lầm, không thì sẽ bị phát hiện."
"Tiểu tử hiểu." Tôn Lập nghiêm túc.
Ban đêm, gã ra vẻ vẫn bế quan, lén rời Vọng Sơn biệt viện, lẻn ra một góc kín đáo.
Một canh giờ rưỡi sau, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi, được Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn mà thần bất tri quỷ bất giác khoét một lỗ tại hộ sơn đại trận, lén rời Tố Bão sơn...
Khung cửa này rất hẹp, chỉ đủ ột người miễn cưỡng đi qua, Tôn Lập bày trận pháp thêm vào, người khác tuyệt đối không mở được.
Không chỉ thế, có người tuần tra cũng chỉ thấy thanh quang, hộ sơn đại trận vận chuyển bình thường, tuyệt đối không phát hiện.
Không thế thì sao thể hiện được lưỡng vị lão tổ thủ đoạn inh?
Trời còn tối, vì hung thú lâm thế, Tôn Lập không dám một mình ở trong núi mà tìm sơn động, chui vào rồi dùng đá lấp cửa, đả tọa hút chu thiên tinh lực.
Đêm yên tĩnh đến mức nghe được tiếng dã thú gầm, hoàn toàn không thấy bóng hung thú.
Tôn Lập lấy làm lạ: hung thú đi đâu rồi?
Võ Diệu và La Hoàn do dự một chốc, rồi bảo: "Sau này đừng đến những nơi như Cổ Lô sơn na.”
"Hả? Lẽ nào hung thú đều ở Cổ Lô sơn?"
La Hoàn đành giải thích: "Không đơn giản thế, huyết nguyệt lần trước có bao nhiêu hung thú? Nhưng vì soa lâu thế rồi chưa có tin gì về chúng? Hung thú đến từ thế giới khác, chúng mẫn cảm với không gian hơn sinh linh ở thế giới này. Nơi chúng tụ tập đều có không gian bất ổn định, không chỉ là Cổ Lô sơn. Chúng không có động tĩnh gì chứng tỏ có việc khác, xử lý xong là bản tính hung tàn sẽ triệt để bạo phát."
Tôn Lập hỏi: "Thật ra là việc gì?"
La tổ không muốn nói, Võ Diệu cấm cảu: "Cũng không phải bí mật gì, ngươi nói đi."
La Hoàn đành nói: "Mở không gian thông đạo."
"Cái gì!?" Tôn Lập cả kinh.
La Hoàn giải thích rõ: "Hung thú không đơn giản như tưởng tượng, chúng là sinh linh ở một thế giới khác, hung thú cao cấp có trí tuệ không thua nhân loại, tụ tập tại nơi có không gian bất ổn định để đợi lần tới mượn sức huyết nguyệt ác lực, mở không gian thông đạo ổn định rồi liên tục truyền tống đến."
"Chuyện này...", Tôn Lập nhất thời không biết làm gì, nếu hung thú ồ ạt Đại Tùy thì sẽ là kiếp nạn đáng sợ: "Tiểu tử phải làm sao?"
"Ngươi không làm gì hết, ngươi nói bây giờ thì ai tin? Chưa biết chừng còn bị lộ bí mật."
Võ Diệu tỏ vẻ bất lực: "Ngươi cần làm gì hả, trước khi hung thú lâm thế thì sắp xếp cho người nhà."
Tôn Lập gật đầu: "Tiểu tử về nhà vậy."
Võ Diệu kiến nghị: "Ngươi về bây giờ thì có tác dụng gì? Cho họ ở đâu? Lẽ nào đón tới Tố Bão sơn?"
Tôn Lập hiểu ra: "Ý lão nhân gia là nên nhanh chóng mở động thiên thế giới rồi cho họ vào."
"Đúng thế!"
Tôn Lập thoáng nghĩ, cách của Võ Diệu mới giải quyết xong vấn đề: "Được, xin nghe theo lão nhân gia."

Qua Lam phường thị, trong tiểu viện sau Côn Bằng thương hiệu, Tôn Lập kiểm tra nguyên liệu xong thì gật đầu vừa ý thu vào trữ vật không gian, phi thường sảng khoái lấy hai nghìn trăm linh thạch giao cho Lưu Minh Kiến.
Lưu Minh Kiến cười ha hả, khách khí rồi mới nhận.
Tôn Lập lại ném ra một danh sách: "Còn nữa, phiền Lưu lão bản."
Lưu Minh Kiến giật mình: "Sư huynh, làm gì mà cần nhiều thứ trân quý thế này."
Tôn Lập xua xua tay: "Đừng hỏi, lão bản có không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui