Vạn Giới Vĩnh Tiên


Vò sứ đơn giản được nung thành màu đỏ, đưa lên giếng lửa là bốc hơi.
Tiểu thư tỏ vẻ ngại ngùng nhìn Tôn Lập: "Thật xin lỗi, để tiên sinh cười chê."
Tôn Lập sờ mũi: "Kỳ thực cô nương không cần khách khí như thế, tại hạ biết cô nương không có gì áy náy, vì không khí này là thứ cô nương thích?"
Tiểu thư cũng sờ mũi như gã, vốn không phải hình tượng mỹ nữ giờ thì càng không: "Kỳ thực người ta không thích nhiều, chỉ hơi hơi thôi."
Tôn Lập bật cười, không đợi mời, cầm chén rượu từ tay Tiểu Hà lên uống, khiến nàng ta trợn tròng trắng.
"Mỗ tên Tôn Lập, gọi tên là được, không cần gọi là tiên sinh tiên sinh gì hết." Gã nói xong thì chợt nhận ra mình hớ.
Tiểu thư gật đầu: "Nó tên Tiểu Hà, người dẫn vào là Kỳ Tử Nhi, bốn nha đầu ba nãy là Nhất Tả Nhi, Nhị Tả Nhi, Tam Tả Nhi, Tứ Tả Nhi."
Tôn Lập: "Nhất tiệt, lưỡng tiệt, tam tiệt?" (Một khúc, hai khúc, ba khúc)
Tiểu thư ngẩn người, rồi vỗ bàn cười to: "Ha ha ha..."
Tiểu Hà giải thích: "Nhất Tả, Nhị Tả, Tam Tả..."
Tôn Lập cũng cười, tiểu thư này đặt tên còn dùng âm trùng, lúc nói thì đầu lưỡi quấn lấy miệng, nghe được tiếng nước dãi, khả ái lạ lùng.
"Còn cô nương?" Tiểu thư giới thiệu một lượt nhưng không nói tên mình. Tôn Lập đành hỏi.
Tiểu thư tỏ vẻ khó xử: "Ai nha, tên con gái đâu thể tùy tiện cho người ta biết..."
Tiểu Hà cũng không chịu nổi: "Được rồi, mau cho y biết đi, rõ ràng muốn gần chết mà còn cố nén."
Tiểu thư nổi giận: "Tiểu Hà nha đầu đáng chết, ta sẽ gả ngươi cho Tiết Tiểu Bạch!"
Tiểu Hà sợ hãi: "Tiểu thư, không được đâu, người ta muốn ở với tiểu thư cả đời."
Tiểu thư cười giảo hoạt: "Được rồi, mau cảm tạ ta thành toàn, rõ ràng muốn gần chết mà còn cố nén."
Tôn Lập: "..."
Tiểu Hà bị tiểu thư lừa gạt bằng lời thì ngoan ngoãn hâm rượu.
Tiểu thư đắc thắng cầm rượu lên uống: "Ngon thật."
Nàng nhìn Tôn Lập, Tôn Lập nhìn nàng. Tiểu thư xua tay: "Được, bản cô nương họ Triệu, tên Triệu Thục Nhã."
"Triệu Thục Nhã? Quả nhiên tên như người." Tôn Lập hiển nhiên nói dối.
Triệu Thục Nhã thản nhiên: "Tiên sinh cũng biết tên là do cha mẹ đặt, chứa cả nguyện vọng đẹp đẽ của họ. Nguyện vọng không dễ thực hiện..."
Tôn Lập suýt phun rượu ra: "Ha ha ha!"
Triệu Thục Nhã cũng cười, cầm chén chủ động cụng với Tôn Lập rồi từ từ uống.
"Tại hạ thật sự muốn đa tạ."
Tôn Lập thấy dáng vẻ nàng ta hơi khác thì gật đầu, lặng lẽ đợi.
"Trận pháp kết cấu đó là một phần của linh văn trận trang, có lẽ các hạ nhận ra. Linh văn trận trang đã ở trên người tại hạ."
Tôn Lập gật đầu, Triệu Thục Nhã lúc trước không gặp y chắc vì gắn linh văn trận trang.
"Tại hạ sinh ra đã cửu âm tuyệt mạch, phụ mẫu đưa đi khắp Đại Tùy cũng không tìm ra ai trị được. Bao năm nay phải ở đây dùng Địa tâm hỏa mạch, phối hợp với các loại linh đơn để duy trì mạng sống."
"Năm tại hạ mười ba, gặp một vị thiên tư ngạo thế, người đó tuy không phải là linh cấu sư, nhưng còn thông hiểu linh văn trận trang hơn, đã thiết kế linh văn trận trang cho tại hạ, bộ phận quan trọng nhất là các hạ vừa hoàn thành."
"Hút thiên địa linh khí, chuyển hóa thành hỏa chi lực thuần tịnh nhất để áp chế cửu âm tuyệt mạch, như thế tại hạ sẽ được tự do tự tại ngao du thiên hạ."
Tôn Lập nhìn quanh, thầm thở dài.
Triệu Thục Nhã đầu tóc khô vàng, mặt mày nhợt nhạt, da khô xác có lẽ vì quanh năm ở nơi thế này, thiếu nữ nào không thích đẹp? Đủ biết nàng ở nơi thế này thống khổ thế nào.
"Y tuy thiết kế được linh văn trận trang, nhưng không thực hiện được. Tại hạ đã mời linh cấu sư inh nhất có thể nhưng chỉ hoàn thành được kết cấu ngoại vi. Tại hạ đành đem lên treo thưởng ở Thiên Môn lâu."
Tôn Lập không hiểu vì sao, nghe Triệu Thục Nhã xưng hô người đó là "y" thì gã khó chịu.
Triệu Thục Nhã nói đoạn: "Các hạ chắc hiểu vì sao tại hạ muốn giữ các hạ lại để đích thân cảm tạ."
Tôn Lập gật đầu, cực kỳ đồng tình.
Triệu Thục Nhã nhận ra thiện ý của gã nên càng e thẹn: "Việc đó... còn có việc khác nữa, phần thưởng ở Thiên Môn lâu là của tại hạ nhưng phụ mẫu còn phần thưởng riêng, có điều người khác không rõ mà thôi."
"Phần thưởng gì?"
"Ai hoàn thành linh văn trận trang này thì là ân nhân cứu mệnh của tại hạ. Phụ mẫu cho là nếu người đó lớn tuổi thì kết thành cha con, tuổi tác thích hợp thì họ chọn làm con rể."
Tôn Lập ngẩn người cả kinh nhìn Triệu Thục Nhã, tròn mắt lên: "Tức là bảo mỗ cưới cô nương?"
Triệu Thục Nhã gật lia lịa: "Phụ mẫu đang tới, các hạ không nguyện ý... thì chạy mau!"
Tôn Lập đi ngay, đến cửa thì tựa hồ sợ thương tổn lòng tự tôn của nàng nên dừng lại bảo: "Việc đó... cô nương nên biết không phải cô nương không tốt, thậm chí quá tốt, nhưng chúng ta chỉ gặp mặt một lần mà bảo thế thì… mỗ bảo thủ lắm..."
Đoạn gã cắm cổ chạy.
Triệu Thục Nhã ngẩn ra cạnh bàn đá, Tiểu Hà thong thả rót Thanh mai tửu đã nóng, trầm ổn lão luyện, đầy phong phạm đại gia.
Triệu Thục Nhã uống cạn, định thần lại: "Chạy rồi hả!?"
Tiểu Hà phì cười: "Tiểu thư, ai bảo còn giả vờ đại độ? Tốt rồi, cô gia chạy mất, tiểu tỳ thấy y rất được, tính tình thực tế, lại có thể hoàn thành trận pháp kết cấu, tiền đồ vô lượng. Tiểu thư bỏ con săn sắt mất cả con cá rô, lúc già cả không ai thèm nữa thì lại hối hận!"
"Tiểu Hà!"
"A!"
"Còn lằng nhằng ta sẽ giữ ngươi cạnh ta cả đời, vĩnh viễn đừng mơ cùng Tiết Tiểu Bạch thành hảo sự!"
Tiểu Hà bịt miệng, rồi làm động tác khâu kín.
Triệu Thục Nhã đỡ trán buồn phiền: "Bản tiểu thư xưa nay chủ động tiến công, hôm nay là sao hả, lại định lấy lùi làm tiền, xong rồi, để y chạy mất... đâu được? Ta là ai? Ta là Triệu Thục Nhã, sao để y thoát được!"
Tiểu Hà vung quyền: "Tiểu thư cố lên!"
Triệu Thục Nhã đứng lên: "Người đâu, bảo Trịnh bá cản Tôn Lập, thăm dò rõ về y."
Một lúc sau, Nhất Tả Nhi rụt rè thò đầu vào: "Tiểu thư..."
"Thế nào, nghe rõ chưa?"
Nhất Tả Nhi rụt rè: "Tiểu ca đó đi nhanh lắm, mệnh lệnh của tiểu thư truyền xuống thì y đã đi rồi. Trịnh lão gia tử đuổi theo không kịp..."
Triệu Thục Nhã nghiến răng: "Nhanh thật..."
Tiểu Hà cổ vũ: "Tiểu thư, không thể bỏ, cô gia như thế..."
Triệu Thục Nhã phất tay: "Còn cần ngươi nói? Tiểu thư ta có bao giờ bỏ cuộc nửa chừng, dù thế nào y cũng không thoát được, ha ha ha!"
Triệu Thục Nhã nắm chặt tay, Tiểu Hà rụt rè: "Tiểu thư, dáng vẻ này tà ác quá..."

Tôn Lập với tốc độ nhanh nhất cũng ba ngày mới về được Tố Bão sơn.
Gã đợi trời tối mới thần bất tri quỷ bất giác về nhà.
Cùng lúc, trong Vĩnh Phát thương hành quy mô hàng đầu Thanh Việt phường thị chợt nổ vang, khói bốc cuồn cuộn!
"Có tặc nhân!"
Thương hành hộ vệ thặng lao lên không hô to.
"Bảo vệ chủ hàng!"
"Bảo vệ hàng hóa!"
"Bảo về linh thạch!"
Ồn ào một lúc, Bạch Vĩnh Quý đang ngủ ngon cũng bị đánh thức, vừa thò ra là được cắc hộ vệ vây lấy tỏ lòng trung thành: "Đông chủ đừng sợ, mỗ ở đây!"
"Mỗ ở đây!"
"Mỗ..."
"Ngậm miệng!" Bạch Vĩnh Quý quát, nhìn khói đen trên không: "Chỗ đó là chỗ nào?"
Các hộ vệ nhìn nhau, không biết!
Bạch Vĩnh Quý giận run người: "Cút đi xem chỗ nào nổ!"
"Vâng!"
Thoáng sau có người bẩm báo: "Đông chủ, là Phượng Nhi tiểu thư nổ đơn lô."
Chúng hộ vệ ngượng ngùng, hóa ra là nổ lò chứ không phải địch tập.
Bạch Vĩnh Quý trừng mắt với chúng nhân: "Đi ngủ hết đi, lão Lục theo ta."
Bạch Phượng Nhi dù gì cũng là cốt nhục, Bạch Vĩnh Quý không yên tâm, đích thân đến xem.
Đơn phòng đã thành phế khư, khói bốc cuồn cuồn, người hầu cuống cuồng ôm Bạch Phượng Nhi ra. Bạch Phượng Nhi sợ đờ người, một chốc sau chưa định thần được.
"Phượng Nhi!" Bạch Vĩnh Quý đau lòng, đến ôm con gái, Bạch Phượng Nhi bật khóc: "Cha! Nữ nhi sợ quá..."
"Không sao đâu, có cha ở đây, đừng sợ."
Y vỗ về một lúc, nghi hoặc nhìn đơn phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui