Vạn Giới Vĩnh Tiên


Tôn Lập nhớ lại mới thấy vị trí thạch động quá khéo, ngay dưới bức tường đá thiên nhiên. Tiền bối Tố Bão sơn đã tìm kỹ khắp thạch thất nhưng không sao ngờ được bên dưới khung cửa mới là thông đạo dẫn tới kho báu thật sự.
Không có Tiểu Hắc, e là bảo tàng vĩnh viễn vùi dưới Tố Bão sơn.
Không phải tất cả thú noãn đều ấp nở được, có sáu phần đã chết, còn lại Tôn Lập đương nhiên không hề khách khí gom sạch.
Tới gần ba nghìn thú noãn!
Tôn Lập thu hoạch lớn, khen Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, có phải mũi ngươi rất thính không!"
Tiểu Hắc ngồi xổm cạnh chân gã, gật đầu.
Tôn Lập: "Ha ha ha!"
Lấy thú noãn xong mất hơn một canh giờ, gã cẩn thận rời linh thú viên, bên ngoài đang nắng to, là lúc Đại nhật thần hỏa thương hấp thu năng lượng nhưng sơn môn vẫn yên tĩnh, gã thần bất tri quỷ bất giác vượt tường ra ngoài, Tiểu Hắc nhanh nhẹn theo sau, kỹ thuật hơn gã mấy bậc.
Về Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Tiểu Hắc thích cái bát gỗ trên bàn mà Tôn Lập vẫn dùng để ăn cơm, nó nhảy lên, thoải mái nằm trong đó, mặc cho gã nói thế nào cũng không chịu ra, gã đành “bưng” nó cho vào trữ vật không gian.
Đoạn hỏi La Hoàn: "La tổ, mong lão nhân gia chỉ dẫn cách ấp nở."
Võ Diệu bịt mũi học theo giọng La Hoàn: "Hài tử ngoan, bản cung dạy ngươi...”
La Hoàn điên tiết tranh cãi với Võ Diệu, Tôn Lập cười khổ lắc đầu.
Trong ba nghìn quả trứng, tuyệt đại bộ phận có thể ấp theo cách thông thường, có một phần cần điều kiện cực kỳ hà khắc.
La Hoàn chỉ dẫn, Tôn Lập ột trăm thú noãn vào một trận pháp được Võ Diệu thiết kế.
Một lần ấp ba nghìn quả là phi lý, một trăm đã là cực hạn, Tôn Lập còn bao nhiêu linh thạch đều dồn cho trận pháp đó rồi.
"Một trăm quả này ít nhất có bảy mươi nở được." La Hoàn khẳng định.
Trải qua ngần ấy năm tháng, thành công được bảy phần đã không tệ, đều là thú noãn có sinh lực ngoan cường.
Trận pháp này bố trí ở tầng thứ nhất của thú binh linh hoàn, bên ngoài được Tôn Lập làm theo lời La Hoàn đặt hai trăm viên yêu tâm!
Đấy là thức ăn chuẩn bị sẵn, phẩm chất cao như thế khiến chúng mới nở cũng có thể trưởng thành nhanh chóng. Cũng như yêu đơn mà Giang Sĩ Ngọc nuốt, yêu tâm năng lượng sẽ ẩn vào thể nội linh thú, phát huy diệu dụng về sau.
Chúng ăn xong sẽ tiến vào tầng thứ nhất, có bao nhiêu con qua được để thành nhất cấp thú binh, đừng nói Tôn Lập, cả La Hoàn cũng không rõ.
Thú noãn đều trải qua vô vàn tuế nguyệt, ảnh hưởng không nhỏ đến tư chất linh thú.
Tôn Lập sắp xếp xong thì bỏ trận pháp phong ấn đi ra.
Sơn môn khôi phục phần nào sinh khí, ngoài xa có tiếng người vọng lại.
Tôn Lập nhìn phòng Chung Lâm, y tựa hồ hoàn tại còn bế quan, gã một mình rời Vọng Sơn biệt viện.
Chung Mộc Hà chỉ huy đệ tử tu bổ hộ sơn đại trận. Kỳ thực hộ sơn đại trận không tổn hại nghiêm trọng, Chung Mộc Hà thấy Tôn Lập thì dặn các đệ tử rồi đi tới.
Đến gần, Chung Mộc Hà vung tay, cuồng phong cuốn Tôn Lập lên.
"Cốp!"
Tôn Lập bị ném xuống dất, Chung Mộc Hà từ từ ngồi xuống, mục quang lạnh lùng nhìn gã.
Đây là động phủ của y, Tôn Lập từng tới. Gã đứng lên tìm ghế ngồi xuống.
"Hừ!" Chung Mộc Hà hỏi: "Ngươi giải thích thế nào?"
Tôn Lập lắc đầu: "Lão tổ đã biết tại hạ có bí mật."
Chung Mộc Hà trừng mắt định phát hỏa, rồi xua tay: "Chúng ta như thế cũng vô dụng, ngươi không cần giải thích với ta nhưng cần giải thích với Vọng Hư."
Tôn Lập im lặng rồi đứng lên vái: "Đa tạ lão tổ."
Chung Mộc Hà lắc đầu: "Không cần đa tạ, ta vẫn bảo vệ ngươi phần lớn là vì Chung Lâm."
Tôn Lập gật đầu: "Đệ tử hiểu, nhưng lão tổ không biết rằng đệ tử chăm lo cho y không vì trả ơn lão tổ mà vì y là chí giao hảo hữu."
Chung Mộc Hà ngẩn người, xua tay: "Tùy các ngươi, nhưng lần này e khó dễ dàng qua được, e là Vọng Hư không tha cho ngươi."
Bách điểu kiếm hạp thì cả Tố Bão sơn đều thấy, Vọng Hư khẳng định muốn có siêu cấp pháp bảo này, không chỉ Chung Mộc Hà mà Tôn Lập cũng biết thế.
La Hoàn nhạt giọng: "Vọng Hư không phải là uy hiếp."
Tôn Lập ngẩng lên bảo Chung Mộc Hà: "Lão tổ, Tố Bão sơn chưa hết nguy cơ, lẽ nào Vọng Hư chân định tự hủy?"
Chung Mộc Hà thở dài: "Ngươi vẫn nói đúng, ngọc phù cầu viện không nhận được trả lời, sáng nay ta được tin, thất đại phái trừ Tố Bão sơn thì đều bị công phá. Đô Vũ môn bị diệt gọn, Cổ Kiếm môn chỉ thoát được hơn ba mươi người, tàn dư của lục đại phái đều trông vào Kim Phong Tế Vũ lâu che chở."
Tôn Lập máy động: "Kim Phong Tế Vũ lâu sao rồi?"
Chung Mộc Hà thở dài: "Thần Hoang đạo có sáu danh kim diện nhân tọa trấn, tập hợp hai mươi bốn chân nhân lão tổ, vây khốn Kim Phong Tế Vũ lâu, còn liên tục tăng cường, xem ra Kim Phong Tế Vũ lâu không chống được lâu nữa...”
Tôn Lập ngạc nhiên, hồi lâu mới cảm thán: "Ma tu lần này đầu tư lớn, định diệt Đại Tùy chính đạo tu chân giới."
Chung Mộc Hà cười khổ: "Nên ngươi nói đúng, nguy cơ của Tố Bão sơn còn chưa được giải trừ."
Y nhăn nhó: "E là chưa hề giải trừ."
Thần Hoang đạo đồng thời tấn công các đại môn phái tu chân của Đại Tùy, đợt đầu đã thành công. Hiện tại nhân thủ tập kích lục đại phái và song môn đang càn quét các tiểu môn phái, xong xuôi sẽ tấn công Tố Bão sơn và Kim Phong Tế Vũ mãnh liệt hơn.
Tôn Lập và Chung Mộc Hà đều lo lắng.
May mà Vọng Hư tuy bá đạo tham lam nhưng chưa đến mức vô sỉ cực điểm.
Y bị Lý Lam Sơn đả thương, nguy cấp thì được Tôn Lập xuất thủ cứu chữa.
Tố Bão sơn nguy ngập, cũng do Tôn Lập đứng ra giết Lý Lam Sơn.
Vọng Hư tham niệm vô hạn, nhưng lúc này không tiện công nghiên đến cướp pháp bảo.
Y gọi Tôn Lập đến hỏi, dặn gã phải cố gắng tăng tiến cảnh giới, rồi cho gã về.
Tôn Lập thầm lấy làm may mắn, quay về suy tính thì hiểu Vọng Hư tạm thời bỏ qua cho gã vì nhận ra Tố Bão sơn chưa hết nguy cơ.
Y có thèm muốn pháp bảo, cũng đợi khi triệt để giải quyết xong nguy cơ đã.
Đại địch trước mắt, Vọng Hư và Chung Mộc Hà không tiếc của nữa, Phùng Trung vẫ phụ trách phân ơhas cho các đệ tử, hiện tại gần như có là phát, linh đơn, linh thạch tuôn ra như nước.
Các đệ tử đều tư chất bất phàm, tuyệt đại bộ phận không tiến bộ được vì thiếu nguồn lực, giờ có là liên tục có người đột phá cảnh giới.
Dạo này, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, Đông Phương Phù đột phá đến đệ tứ trọng.
Bất ngờ nhất là Lý Tử Đình, nàng ta vốn không được coi trọng, trước đó chỉ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, không ngờ được chiến hỏa tẩy lễ thì chỉ mười ngày là liên tục đột phá hai lần, thành Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, ngang với Đông Phương Phù.
Tất cả đến thăm Giang Sĩ Ngọc một lần, trời mới biết Đông Phương Phù và Lý Tử Đình lén đến mấy lần.
Tôn Lập thấy Giang Sĩ Ngọc tươi tắn, cực kỳ tin tưởng, không rõ được tưới tắm bao nhiêu lần.
Giang Sĩ Ngọc đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, sắp đạt đệ lục trọng, trong số chúng nhân, Tôn Lập luôn tu vi đệ nhất, nhi Giang Sĩ Ngọc theo sát.
Tôn Lập vẫn Phàm nhân cảnh đệ lục trọng nhưng không vội.
Sau trận đại chiến đó, gã thu hoạch rất lớn, không chỉ về vật chất mà mấy lần linh nguyên hao đến cực hạn khiến tiềm lực được kích phát.
Tâm cảnh sau nguy cấp là rèn luyện tốt nhất với đạo tâm.
Gã biết mình lần tới ngưỡng cửa đó, chỉ cần một chút nữa là xong.
Tối đó trăng sáng nhưng không có ánh sao, có điều chu thiên tinh lực vẫn ẩn tàng trong ánh trăng, Tôn Lập vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, ổn định hấp nạp chu thiên tinh lực, tốc độ tu luyện nhanh đến không tin nổi, ai đó phát hiện, sẽ cho gã là quái vật. Dù yêu tộc nổi danh về thân thể cũng không dám tu luyện với tốc độ đó.
Sau một đại chu thiên, Tôn Lập có cảm ứng, mở mắt, thú binh linh vẫn mở ra.
Tôn Lập định đứng lên, La Hoàn nói: "Chuẩn bị đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui