Vạn Giới Vĩnh Tiên


Đào Đại Nhiên ngạo nghễ: "Minh Hoàng phái dám mạo phạm Kim Dương phái, tránh sao khỏi đại bại!"
Đào Bạch Ngưng hổ thẹn trốn sau lưng chúng nhân, lí nhí: "Quan sư huynh, muội không sao."
Quan Tinh Hà thở phào: "Sư muội không sao là được rồi, sư huynh lo quá..."
Y lỡ lời, chúng đệ tử cười vang, Đào Bạch Ngưng hổ thẹn, đỏ mặt trốn sau lưng mấy nữ đệ tử, dáng vẻ đó càng khiến Quan Tinh Hà say mê.
Chúng đệ tử cười to, Quan Tinh Hà mặt dày cũng hơi thẹn.
Đào Đại Nhiên ho: "Khụ!"
Quan Tinh Hà vội cúi đầu: "Sư tôn."
Một vị trưởng lão cười: "Chưởng môn, Tinh Hà hài tử và Ngưng nhi là thanh mai trúc mã, lại là Kim Dương phái đệ nhất thiên tài, chưởng môn đừng nên thế..."
Đào Bạch Ngưng thẹn quá, giậm chân: "Cam thúc thúc sao lại già mà còn thế, việc này mà nói ra chỗ đông người sao."
Cam trưởng lão cười ha hả: "Thúc thúc hiểu rồi, không phải thúc thúc nói sai mà là cơ hội không đúng, ha ha ha..."
Đào Bạch Ngưng che mặt chạy.
Chúng đệ tử cười to, Quan Tinh Hà mặt dày, đứng đó cười theo.
Cam trưởng lão lại nói: "Tinh Hà, mau đa tạ mấy vị ân nhân, không có họ, Ngưng nhi không về được."
Đào Đại Nhiên có vẻ thẹn với bọn Sùng Dần: "Việc của trẻ con khiến các đạo hữu cười chê rồi."
Sùng Dần cũng cười: "Lang tình thiếp ý cũng là giai thoại."
Quan Tinh Hà chỉnh y phục, cúi lạy Sùng Dần: "Đa tạ đạo hữu cứu giúp."
Sùng Dần nhìn y không đáp.
Đào Đại Nhiên phất tay: "Được rồi, đừng để quý khách đợi, mau mở tiệc, lấy rượu ngon nhất trong kho ra chiêu đãi!"
"Vâng!" Các đệ tử cùng bọn bọn Tôn Lập đi vào.
Kim Dương phái rình rang tại Lô Hoàn thành nhưng về môn phái thì thu liễm lại, nơi này tuy rộng nhưng bình thường, không có mấy tòa lầu cao.
Yến hội bắt đầu, đặc sản của Ô Hoàn được đưa lên liên tục, rượu toàn là bách niên mỹ tửu. Đào Đại Nhiên để cả Đào Bạch Ngưng ra uống cùng.
Quan Tinh Hà không vui nhưng không biểu hiện ra.
Tối đó chúng nhân say khướt, đệ tử Kim Dương phái đưa bọn Tôn Lập về, Đào Đại Nhiên và lưỡng vị trưởng lão cũng ngây ngất.
Lúc bọn Tôn Lập đi khỏi, cả ba chợt mở mắt tỉnh lại, mắt lóe tinh quang, đâu có vẻ gì say sưa?
Đào Đại Nhiên nói nhỏ: "Lưỡng vị sư đệ theo ta."
Cả ba cùng vào thư phòng, Đào Đại Nhiên cẩn thận đóng cửa, đặt một cái then gỗ vào.
Quang mang tỏa ra khắp phòng, - - mộc côn là chủ chốt của trận pháp phong ấn.
Đào Đại Nhiên thở hơi rượu ra: "Lưỡng vị sư đệ thấy thế nào?"
Cam trưởng lão lo lắng: "Chưởng môn đi nước cờ này rất đúng, Kim Dương phái chúng ta kém xa Minh Hoàng phái. Minh Hoàng phái tuy tổn thất Phùng thị huynh đệ, nhưng toàn diện xung đột thì chúng ta không chống nổi, những người này lai lịch thần bí, thực lực cao cường. Sùng Dần đó e là tu vi Hiền nhân cảnh, trong cả Vân Hà quận cũng là cường giả đỉnh nhọn, cảnh giới những người khác cũng không kém chúng ta, chỉ cần họ giúp thì đừng nói đánh bại Minh Hoàng phái, dù so với Nam Đấu môn hùng bá Vân Hà quận, đứng trong tứ tông lục môn cũng được!"
Đặng trưởng lão cũng nói: "Cam sư huynh nói đúng lắm, đó cũng là nguyên nhân chưởng môn lấy linh thú bí điển ra lôi kéo họ?"
Đào Đại Nhiên gật đầu: "Lưỡng vị sư đệ hiểu thế là được, sư huynh mới nói ượn linh thú bí điển, hai vị lập tức đóng vai phản diện, ân tình này càng lớn."
Cả hai mỉm cười: "Cũng là vì môn phái."
Đào Đại Nhiên hơi nhíu mày: "Lần này Ngưng nhi nhờ cơ duyên xảo hợp, lấy được Thiên tứ bảo đồ, nếu thuận lợi có được thượng cổ di bảo thì thực lực Kim Dương phái đại tăng! Chỉ không ngờ để lộ khiến Minh Hoàng phái biết, phái Phùng thị huynh đệ truy sát, may nhờ Kim Dương phái phúc duyên không tệ, Ngưng nhi mới gặp bọn Sùng Dần đạo hữu."
"Chưởng giáo, Ngưng nhi và Tô đạo hữu rất hợp nhau, chi bằng để Ngưng nhi kết giao với đối phương, Sùng Dần đạo hữu rất coi trọng thủ hạ, chỉ cần Tô đạo hữu đứng về phía chúng ta, Sùng Dần đạo hữu chắc không cự tuyệt."
Đào Đại Nhiên gật đầu, Cam trưởng lão không nói thì y cũng sắp xếp như thế.
Đặng trưởng lão định nói rồi thôi, cuối cùng vẫn bảo: "Tinh Hà cái gì cũng tốt nhưng hơi kiêu ngạo."
Cam trưởng lão cười: "Tuổi trẻ ai chẳng có chút ngạo khí? Đâu có ỉu xìu như chúng ta?"
Đặng trưởng lão vuốt râu nhìn Đào Đại Nhiên.
Cam trưởng lão nói: "Để sư đệ nhác nhở y, đừng làm hỏng đại sự."
Đào Đại Nhiên gật đầu: "Cũng được."
Xong xuôi, lưỡng vị trưởng lão cáo từ. Đặng trưởng lão về nghỉ, Cam trưởng lão đến chô Quan Tinh Hà.
Đào Đại Nhiên tiến cả hai, đóng cửa xong là nổi giận, cười lạnh lẩm bẩm: "Quan Tinh Hà không phải cậy có lão tổ gia gia Đạo nhân cảnh đệ thất trọng sao? Không chỉ không coi bản tọa ra gì mà còn nhắm vào con gái bản tọa, Ngưng nhi trẻ tuổi vô tri mới bị y gạt! Cam Nguyệt Lãnh ngươi liên tục nhắc việc gả Ngưng nhi cho Quan Tinh Hà, dụng tâm hiểm ác thật! Đợi khi bản tọa chiêu mộ được Sùng Dần đạo hữu, việc đầu tiên không phải là đánh bại Minh Hoàng phái, mà là trừ hết bại loại các ngươi! Hừ...”
Cũng như Tố Bão sơn, các đệ tử Kim Dương phái ở chung, Quan Tinh Hà là đệ nhất thiên tài, nên được ưu đãi đặc biệt.
Đệ tử khác mỗi người một phòng, còn y được cả tiểu viện.
Quan Tinh Hà về nhưng không ngủ, thử đả tọa tu luyện nhưng không thể tĩnh tâm, đi đi lại lại nửa canh giờ mới có tiếng gõ cửa.
Quan Tinh Hà vội ra mở cửa: "Cam sư thúc, mau vào đi."
Cam Nguyệt Lãnh chưa ngồi, Quan Tinh Hà đã hỏi: "Đào Đại Nhiên định thế nào?"
Cam Nguyệt Lãnh cười: "Không giữ gìn gì cả!"
Quan Tinh Hà nhướng mày: "Sao mà nhịn được? Đào Đại Nhiên không chịu hứa gả Ngưng nhi cho tiểu điệt, tiểu điệt không thể danh chính ngôn thuận kế thừa chức chưởng môn. Hôm nay y lại cho Ngưng nhi ra uống rượu, Ngưng nhi khẳng định là đạo lữ của tiểu điệt, không nên xuất hiện trong trường hợp này!"
Cam Nguyệt Lãnh nói: "Hiện tại cần chúng chống lại Minh Hoàng phái, đừng làm hỏng đại sự!"
Quan Tinh Hà lấy làm lạ: "Chúng ta kém Minh Hoàng phái kém xa lắm hả?"
"Cân bản không cùng cấp, Phùng thị huynh đệ chỉ là hạng hai tại Minh Hoàng phái mà chúng ta xuất động toàn bộ tinh duệ đi cứu Đào Bạch Ngưng, như thế đủ thấy chênh lệch cỡ nào."
Quan Tinh Hà ngẩn ra: "Hóa ra Đào Đại Nhiên chỉ ra vẻ trước mặt các đệ tử..."
Y gật đầu: "Được, Cam sư thúc, đệ tử không gây chuyện đâu."
...
Tố Bão sơn chúng nhân ở cùng nhau, trong trận bàn của Tôn Lập, người khác thì thấy họ đã ngủ.
"Mức độ của tu sĩ ở đây hình như thấp hơn Đại Tùy nhiều."
"Chưa hẳn, có lẽ họ ở khu vực lạc hậu hơn, lẽ nào không ai thấy linh khí ở đây mỏng hơn Đại Tùy?"
"Kim Dương phái tuy thực lực kém nhưng đủ cho chúng ta tạm thời dung thân, hiểu về Ô Hoàn tu chân giới."
"E là Kim Dương phái không có mấy ai thật lòng, Đào Đại Nhiên đó giả dối quá!"
"Dù thế nào, cũng nên cẩn thận hành sự, nhẫn được thì nhẫn..."
Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Không nhẫn được nữa thì sao?"
Sùng Dần trừng mắt: "Không được cũng phải..."
"Chát!" Sùng Bá vỗ tay: "Nhẫn không được thì ra tay!"
Giang Sĩ Ngọc sáng mắt, Sùng Dần lắc đầu.
Y lại dặn: "Tôn Lập, không nên xung động, Đào Đại Nhiên đều chú ý vào ta và Sùng Bá nên ngươi là vương bài. Nếu Đào Đại Nhiên có âm mưu gì thì ngươi sẽ phải phá hết, nên cẩn thận, không để chúng nhận ra thực lực."
Y cố ý trừng mắt với Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi đáng tin hơn Giang Sĩ Ngọc!"
Sùng Bá bĩu môi.
Sùng Dần bực mình trừng mắt: "Đáng tin hơn cả ngươi!"
Sùng Bá sờ mũi nhún vai...
Tô Tiểu Mai hiếu kỳ: "Tôn Lập, đường vân trên linh thú là gì mà ngươi thích?"
Tôn Lập nhìn tất cả: "Linh văn trận trang!"
"A!"
Chúng nhân cả kinh, Tôn Lập xua tay giải thích: "Đẳng cấp thấp lắm, linh văn trận trang này lại không dùng được cho người."
Chúng nhân thở phào.
Sùng Dần xua tay: "Được rồi, tất cả đi nghỉ đi!"
Tất cả đi ra, Giang Sĩ Ngọc chưa thôi, lém vòng lại hỏi Tôn Lập: "Nếu không thể nhẫn..."
Tôn Lập cười: "Thì ra tay!"
Giang Sĩ Ngọc hớn hở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui