Vạn Giới Vĩnh Tiên


Dạ Khiếu bộ lạc chỉ có một người như thế : Đại tế ti Ô Cửu Trọng.
"Đại tế ti vào đi."
Ô Cửu Trọng cười khổ: "Tại hạ mới dùng Thiên thần thiết tăng cường pháp khí, lại nghe nói Giang tiên sinh đại phát thần uy."
Y ôm quyền vái Tôn Lập. Tôn Lập bất động, mấy thay đổi trận pháp đó trông đơn giản, thực tế đã vượt mức của thời đại tu chân này, xứng cho Ô Cửu Trọng hành lễ.
Phong Bảo Bảo ngẩn người: "Đại tế ti..."
Ô Cửu Trọng tỏ vẻ phức tạp: "Tôn huynh, tại hạ vốn không kiêu ngạo, chỉ bản lĩnh chế khí là đáng kiêu ngạo nhưng vẫn bị tiên sinh giáo dục. Tiên sinh định để không ai ngẩng đầu lên được chăng?"
Phong Bảo Bảo ngẩn người: "Lẽ nào chế khí chi thuật của đại tế ti cũng không bằng Tôn tiên sinh? Các vị so nhau từ bao giờ?"
Ô Cửu Trọng cười khổ: "Lần trước gặp mặt."
"Gặp mặt lần trước?" Phong Bảo Bảo hoang mang. Ô Cửu Trọng nói: "Đừng nói vương thượng mà tại hạ quay về mới phát hiện. Tôn tiên sinh chế khí cao thâm cực độ, quỷ thần mạc trắc."
Tôn Lập chuyển chủ đề: "Đại tế ti đến đúng lúc, vương thượng chi bằng đưa Phá giáp phù cho đại tế ti xem."
Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập rồi lấy Phá giáp phù đưa cho Ô Cửu Trọng: "Đại tế ti xem Phá giáp phù của Tôn tiên sinh."
Ô Cửu Trọng không tinh thông linh phù nhưng đại tế ti vốn học rộng nhất yêu tộc nên xem xong là hơi biến sắc nhìn Tôn Lập: "Tiên sinh, lẽ nào..."
Tôn Lập gật đầu, Ô Cửu Trọng kích động: "Thứ này còn trọng yếu hơn Thiên thần thiết!"
Phong Bảo Bảo cả kinh đứng lên: "Gì hả?!"
Chỉ linh phù mà còn trọng yếu hơn Thiên thần thiết? Phong Bảo Bảo cảm thấy những gì xảy ra tối nay quá nhiều, thần kinh những tưởng đã tê dại, không ngờ sau cùng vẫn kinh hãi thêm lần nữa.
Ô Cửu Trọng thoáng nghĩ, gọi Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn vào.
"Vương thượng!" Lưỡng yêu hành lễ với Phong Bảo Bảo rồi đợi dặn dò.
Ô Cửu Trọng hỏi Bác Nhĩ Hãn: "Phá phong đao đâu?"
Phá phong đao của y do Ô Cửu Trọng luyện chế, dùng một vạn sáu nghìn cân Vân mẫu linh đồng khoáng thạch, là tứ phẩm hạ pháp khí. Bác Nhĩ Hãn cực kỳ trân trọng, trước khi tới hung hải đã để lại bộ lạc, sợ mình không về được thì pháp khí sẽ bồi táng - - may mà y không mang theo, chứ không thì đã như Nộ long trảm.
Bác Nhĩ Hãn lấy Phá phong đao ra, Ô Cửu Trọng kích phát Phá giáp phù dán lên, hồng quang lóe sáng, linh văn thâm ảo chảy trên thân đao.
Ô Cửu Trọng đưa Phá phong đao cho Bác Nhĩ Hãn: "Đâm Ma Lặc Đinh."
Bác Nhĩ Hãn đáp: "Tuân mệnh!"
Nhấc đao lên vận yêu nguyên đâm vào Ma Lặc Đinh!
Ô Cửu Trọng giật mình, kéo lại: "Nhẹ thôi! Ngươi định lấy mạng Ma Lặc Đinh hả!"
Bác Nhĩ Hãn toét miệng cười: "Y da dày lắm, không sao đâu, bọn thuộc hạ thường thử, đâm thế này cùng lắm sâu hai đốt ngón tay."
Thương thế đó với yêu tộc không là gì.
Ô Cửu Trọng trừng mắt: "Đấy là trước kia, không thấy ta vừa gắn linh phù lên Phá phong đao hả?"
Bác Nhĩ Hãn thản nhiên: "Linh phù uy lực cực tệ, có tác dụng gì?"
Ô Cửu Trọng lo Tôn Lập không vui nên mắng: "Linh phù của Tôn tiên sinh đâu thể tầm thương?"
Bác Nhĩ Hãn nể Tôn Lập nhưng tự nhủ: Ai luyện chế mà chả là linh phù?
Ô Cửu Trọng không yên tâm Bác Nhĩ Hãn, tự cầm Phá phong đao lai, không sử dụng yêu nguyên, đâm vào Ma Lặc Đinh. Ma Lặc Đinh cười: "Đại tế ti, dù là pháp khí ngài đích thân luyện chế nhưng sử dụng như thế thì... chà!"
Y đang khoác lác thì mũi đao đâm vào sâu ba đốt ngón tay, Ma Lặc Đinh gào lên lách đi.
Bác Nhĩ Hãn và Phong Bảo Bảo tròn mắt, nhìn Phá phong đao: Từ lúc nào mà có uy lực đó!? Bác Nhĩ Hãn vận hai thành yêu nguyên chỉ đâm được hai đốt ngón tay mà Ô Cửu Trọng hoàn toàn không sử dụng yêu nguyên mà lại được ba đốt!
Ma Lặc Đinh là thị vệ của Phong Bảo Bảo, nàng ta hiểu thực lực của y như lòng bàn tay. Cự yêu thân thể cường tráng vô cùng, lực phòng ngự kinh nhân, tứ phẩm hạ pháp khí không cho thêm Thiên thần thiết lại không động dụng yêu nguyên thì khó làm bị thương được.
Ô Cửu Trọng đâm nhẹ mà Ma Lặc Đinh bị đâm tới ba đốt ngón tay!
"Bác Nhĩ Hãn, Phá phong đao của ngươi cho Thiên thần thiết từ lúc nào hả!" Phong Bảo Bảo sầm mặt.
Bác Nhĩ Hãn quỳ xuống: "Vương thượng, oan uổng, nếu thuộc hạ có Thiên thần thiết thì cần gì đến hung hải..."
Ô Cửu Trọng giải thích: "Vương thượng, Phá phong đao chưa được cho thêm Thiên thần thiết, hoàn toàn là hiệu quả Phá giáp phù của Tôn tiên sinh."
"Chỉ là Phá giáp phù? Có thể sánh với Thiên thần thiết!" Phong Bảo Bảo cả kinh, Bác Nhĩ Hãn cũng ngạc nhiên, đón lấy Phá phong đao từ Ô Cửu Trọng rồi đâm lên tay, máu túa ra!
"Cốp!" Bác Nhĩ Hãn toét miệng, Ô Cửu Trọng mắng: "Đồ ngốc nhà ngươi là đáng kiếp."
Bác Nhĩ Hãn không ngờ linh phù có hiệu quả như thế. Y ném Phá phong đao, quỳ xuống vái Tôn Lập: "Bác Nhĩ Hãn ngu xuẩn, ban nãy mạo phạm, tiên sinh xin đừng giận! Muốn đánh hay phạt, tùy tiên sinh."
Tôn Lập lắc đầu: "Đứng dậy đi, nhân tộc hẹp hòi như mỗ cũng có lúc rộng lòng, không phải việc gì ghê gớm đâu."
Gã hiểu rõ hiệu quả cho Thiên thần thiết vào pháp khí, đấy là theo tiêu chuẩn bản thân, cũng là nếu gã dùng Thiên thần thiết cho vào pháp khí, hiệu quả khẳng định hơn Phá giáp phù - - nhưng gã đánh giá quá cao bản lĩnh chế khí của yêu tộc, Thiên thần thiết pháp khí của họ chỉ ngang với Phá giáp phù.
Bác Nhĩ Hãn cười hắc hắc, bò dậy sáng mắt: "Tiên sinh, linh phù khẳng định rẻ hơn Thiên thần thiết? Chúng ta sẽ ăn tươi bọn rùa rụt cổ Cổ Sơn thị!"
Bác Nhĩ Hãn còn nhận ra giá trị của Phá giáp phù, hà huống Phong Bảo Bảo?
Nàng ta trầm ngâm, phất tay dặn: "Bác Nhĩ Hãn, Ma Lặc Đinh, lui xuống đi, không được nhắc về linh phù với bất cứ ai!"
Cả hai quỳ xuống: "Tuân mệnh!"
"Ra ngoài canh gác, không được cho ai vào!"
"Tuân mệnh!"
Cả hai ra canh gác, Phong Bảo Bảo mong chờ: "Tiên sinh, Phá giáp phù không đắt lắm hả?"
Tôn Lập nói: "Đắt rẻ thì vương thượng không cần lo, công phá Cổ Sơn thị, chi ỗ một nửa tài sản là được, Phá giáp phù sẽ miễn phí cho Dạ Khiếu bộ lạc."
Phong Bảo Bảo hớn hở: "Vậy thì có bao nhiêu? Phá giáp phù hiệu quả không kém Thiên thần thiết, nhưng ít nhất cần ba trăm tấm mới có ưu thế áp đảo trước Cổ Sơn thị, tốt nhất là bốn trăm..."
Tôn Lập xua tay: "Hiện tại có một nghìn bảy trăm tấm, đủ cho toàn tộc dùng trong hai trận. Bất quá linh phù chỉ có công hiệu trong hai canh giờ."
Phong Bảo Bảo và Ô Cửu Trọng ngây ra, những tưởng linh phù nghịch thiên này thì chế tác rất khó, có được ba trăm tấm hay không rất khó nói, kết quả Tôn Lập bảo là một nghìn bảy...
Phong Bảo Bảo ngượng ngùng: "Khụ khụ, tại hạ cả nghĩ. Tôn tiên sinh, Cổ Sơn thị giàu có vô cùng, tất khiến tiên sinh vừa ý."
Tài sản Cổ Sơn thị chỉ là phụ với Tôn Lập, gã chỉ muốn kết thúc nhanh để về Đại Tùy.
Tôn Lập trầm ngâm: "Vương thượng, có địa đồ Đồ Tô không? Tại hạ làm mất rồi."
Phong Bảo Bảo lấy ra một tấm da thú: "Đây là Tứ tượng đồ đầy đủ nhất về Đồ Tô, tiên sinh lấy đi."
Tôn Lập cẩn thận đón lấy.
...
Đông Phương Phù chưa xuất quan, Tôn Lập chỉ có một nghìn sáu trăm tấm Phá giáp phù, giao hết cho Phong Bảo Bảo, đoạn nói sẽ giao nốt sau, cầm "Tứ tượng đồ" về phòng.
Trong rừng lặng ngắt, không biết Giang Sĩ Ngọc và Thiện Túc đã mệt hay đi quá xa nơi này.
Tôn Lập gọi bọn Sùng Dần lại, chúng nhân thắc thỏm ngồi quanh bàn.
Tôn Lập cùng Phong Bảo Bảo đạt hiệp nghị, kỳ thực cũng như lúc tại Ô Hoàn tìm Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ, chỉ để “dự phòng”, lúc đó gã còn mong Tiểu Hắc tỉnh lại, đưa tất cả về.
Hiện tại, Thông u chi hồn trở thành chủ yếu hay dự phòng còn phải xem Tứ tượng đồ này. Ai nấy mong chờ, nếu Tứ tượng đồ có viết Đại Tùy thì tốt quá!
"Mở ra." Sùng Dần nói, Tôn Lập trải ra thú ra.
Tứ tượng đồ dùng văn tự của nhân tộc, yêu tộc và La sát tộc ghi chú rất rõ, tất cả cùng tìm Đại Tùy.
Mở hết Tứ tượng đồ, chúng nhân thất vọng, không có chỗ nào có hai chữ Đại Tùy.
Tôn Lập kích động hẳn chỉ vào một điểm:
Thiên La!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui