Vạn Giới Vĩnh Tiên


"Không ổn." Tôn Lập nhìn toán La sát chiến sĩ, bảo Phong Bảo Bảo.
Phong Bảo Bảo nghi hoặc: "Có gì không ổn?"
Ngoài xa chợt có tiếng chuông ma đà.
Phong Bảo Bảo biến sắc: "Chu Túc Bát còn dám tới!"
Tôn Lập vỗ trán: "Hóa ra là thế!"
Hai mươi ba ma đà từ tờ rời bóng tối, đỉnh đầu mỗi ma đà kỵ sĩ lơ lửng hỏa diễm liên hoa, quang mang chói lòa.
Hai mươi ba kỵ sĩ, kể cả Chu Túc Bát, không áp chế cảnh giới nữa, khí thế bừng bừng, trời đêm không có hỏa diễm liên hoa nhưng tất cả đều bắt mắt! Tệ nhất cũng là Hiền nhân cảnh cường giả! Chu Túc Bát là Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong! Chỉ thiếu một bước là đạt Chân nhân cảnh!
Phong Bảo Bảo cả kinh: "Chu Túc Bát..."
Chu Túc Bát đứng dưới bảo lũy cười ha hả: "Vương thượng, chúng ta lại gặp nhau, hắc hắc, trước đó quên bảo là lão Chu còn nghề nữa là chôn người!"
Phong Bảo Bảo tức giận: "Chu Túc Bát, ngươi nhầm rồi, Dạ Khiếu bộ lạc đã thắng!"
Chu Túc Bát không để ý: "Không ngờ vương thượng thắng được. Bất quá độc tính hiện tại sắp phát tác rồi? Vốn mấy tên ngốc Cổ Sơn thị tìm tới tại hạ, đưa ra cả mới bảo vật để tại hạ lừa các vị, nhưng sao không ai hiểu là có cho thêm nữa cũng không bằng toàn bộ tàng bảo của Dạ Khiếu và Cổ Sơn lưỡng tộc?"
Phong Bảo Bảo trầm giọng: "Nên bền ngoài ngươi đáp ứng Cổ Sơn thị, ngầm hạ độc bọn ta nhưng lại thay đổi lượng để chiến lực bọn ta giảm đi nhưng vẫn giao chiến được, sau khi chúng ta lưỡng bại câu thương thì ngươi ngư ông đắc lợi!"
"Ha ha ha!" Chu Túc Bát cười to: "Đã biết vương thượng trí kế phi phàm, không kém nhân tộc trí giả, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Lộc tê thảo và Tông lan quả hỗn hợp thành độc dược mạn tính, theo ước định của Cổ Sơn và Chu Túc Bát thì thời gian phát tác đúng lúc La sát tấn công.
Tất cả đã sáng rõ.
"Nhưng Cổ Sơn thị và ta đều không ngờ vương thượng còn chiêu này, lợi hại" Chu Túc Bát nhìn khu rừng bị san phẳng, khen ngợi.
"Bất quá tấn công kiểu đó chỉ có một lần? Không thì vương thượng đã dùng lâu rồi." Chu Túc Bát cười: "Vương thượng, hiện tại Dạ Khiếu bộ lạc tổn thất không nhỏ, cộng thêm độc tính phát tác, lấy gì hcoongs nổi bọn ta đồ sát!"
Phong Bảo Bảo phẫn nộ cực độ, lăng không lao xuống: "Thử xem!"
A Cổ Long và yêu tộc chiến sĩ xông ra!
Chu Túc Bát và thủ hạ hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm việc này, kỹ xảo lão luyện, hai mươi ba người xông vào yêu tộc.
Yêu tộc sắp bị phát tác độc tính, giảm đi ba phần thực lực, bọn Chu Túc Bát cảnh giới cao hơn, chuẩn bị sung túc, pháp khí, pháp thuật, linh phù vô cùng, pháp khí đều được cho thêm Thiên thần thiết nên như hổ vào đàn dê, yêu tộc tơi tả.
Sùng Bá hừ lạnh: "Vô sỉ!"
Y lao lên, hai tay giơ cao, trong quang mang lấp lánh, cự kiếm thành hình, như cự lao xuống Chu Túc Bát.
Chu Túc Bát giơ tay, ba thanh phi kiếm lăng không bắn vào Sùng Bá, bị Sùng Bá chẻ tan. Chu Túc Bát cả kinh: "À - - "
Bọn Sùng Dần xông lên, Tôn Lập theo sau!
Tám người gia nhập, chiến cục tức thì nghịch chuyển.
Như lúc trước Bác Nhĩ Hãn và A Cổ Long không hiểu vì sao lại thua Tôn Lập, Chu Túc Bát thấy cảnh giới của họ kém xa mình nhưng y lại lùi liên tục, không cẩn thận là mất mạng, cảm giác đó khiến bọn y muốn thổ huyết.
Yêu tộc đích xác thực lực kém hẳn nhưng họ thà chết chứ không đầu hàng, thi nhau xông lên, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị bọn Chu Túc Bát lấy mạng, chỉ cần gây ra vết thương cho địch nhân là đủ.
Cạnh hai mươi ba kỵ sĩ đầm đìa máu, thi thể yêu tộc chất thành núi!
Chu Túc Bát càng đấu càng sợ, sắc mặt càng khó coi, kế hoạch của y chu mật, không ngờ bọn Tôn Lập khó chơi như thế, lúc tới Dạ Khiếu bộ lạc, thấy bọn Tôn Lập thì y cũng không để ý vì thấy cảnh giới quá thấp, không đáng ngại.
Kiếm của Sùng Bá tựa hồ chém nát được tất cả.
Ban đầu y chỉ dùng năm phần sức đối kháng Sùng Bá, còn lại để giết yêu tộc. Nhưng mối nhát kiếm của Sùng Bá lại tăng thêm một phần sức.
Chu Túc Bát dốc hết sức đấu với Sùng Bá mà cự kiếm của Sùng Bá vẫn có thể tăng lực!
"Cách!" Tôn Lập chụp trường đao của một trong hai mươi ba kỵ sĩ, dễ dàng bẻ gãy, rồi Thiên Vương chưởng lăng không bổ tới, chưởng ảnh ấn lên ngực kỵ sĩ đó, y lắc lư rồi cùng cả ma đà, tan nát xương cốt, hóa thành máu!
Kỵ sĩ đó là mạnh nhất thủ hạ của Chu Túc Bát, Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, nhưng dễ dàng bị Tôn Lập lấy mạng.
Chu Túc Bát hồn phi phách tán: Ở đâu mọc ra mà đáng sợ như thế!
Y đảo mắt, bóp nát linh phù.
"Oành!"
Quang yên xung thiên, Sùng Bá đâm trường kiếm vào nhưng không có bóng ai.
Chu Túc Bát dùng không gian linh phù trân quý vô cùng bỏ chạy!
Tôn Lập cũng ngạc nhiên, hai mươi mốt kỵ sĩ còn lại bỏ chạy, bọn Sùng Dần cùng yêu tộc truy sát, sau cùng vẫn để hai người thoát được.
Phong Bảo Bảo toàn thân đầy máu, nhìn cảnh tượng thê thảm, muốn khóc mà không có nước mắt: Dạ Khiếu bộ lạc đích xác thắng nhưng số chiến sĩ trận vong quá nửa, thực lực không bằng trước, dù diệt được Cổ Sơn thị, nhưng cần trăm năm mới có thể khôi phục thực lực.
Yêu tộc truy sát kỵ sĩ dần quay về, phía trước hiệp cốc đều là máu tươi.
Yêu tộc đã quen thấy giết chóc, thấy máu và lửa sau đại chiến thì lòng sôi lên, không mấy yêu tộc có kiến thức như Phong Bảo Bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui