Edit: Chrysanthemum
Hiện tại mỗi ngày của Thương Ngôn ngoại trừ dính nị lấy Vân Hách Liên Thiên thì chính là ngồi bên bờ hồ ngoài cửa, ngắm nhìn một đóa thanh liên đơn độc chờ đợi đến thời nở rộ mà ngẩn người. Trong hồ nước nho nhỏ đột nhiên xuất hiện một gốc thanh liên nho nhỏ, nụ hoa non nớt mang khí thế khác thường, ngạo nghễ chống trụ trong cái gió lạnh giữa mùa đông băng giá.
Thương Ngôn ngắm nụ hoa nho nhỏ này đến xuất thần, như thế nào cũng không nghĩ ra được rằng tiểu hài tử của y và Vân Hách Liên Thiên cư nhiên được dựng dục bên trong nụ hoa nho nhỏ này. Y không khỏi miên man nhớ đến ngày ấy, Vân Hách Liên Thiên đột nhiên nói thích y, sau một đêm triền miên, y tỉnh lại đã thấy bàn tay của Vân Hách Liên Thiên đặt trên bụng của mình, tiểu sinh mệnh có mối huyết nhục tương liên với y dần dần bị hút ra khiến cho y kinh hãi muốn chết.
Thương Ngôn sợ đến mức hồn phi phách tán, chợt nghĩ lẽ nào Vân Hách Liên Thiên lại đột nhiên đổi ý, muốn phá bỏ hài tử của bọn họ. Thương Ngôn bất chấp mình chưa biết rõ ràng trạng huống, cũng mặc kệ chênh lệch thực lực cực lớn giữa mình và Vân Hách Liên Thiên, giận dữ trực tiếp tung một chưởng muốn đẩy Vân Hách Liên Thiên ra. Kỳ thật Thương Ngôn chỉ muốn đẩy Vân Hách Liên Thiên ra mà thôi, căn bản không muốn tổn thương hắn. Cho dù hắn không muốn hài tử của bọn họ, hay là muốn phá bỏ nó, Thương Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thương tổn hắn, thương tổn cái người còn trọng yếu hơn cả sinh mệnh của y.
Nào biết được rằng một chưởng này đánh vào Vân Hách Liên Thiên lại chỉ khiến cho y phải thối lui mấy bước. Sắc mặt Vân Hách Liên Thiên càng thêm lãnh liệt, cũng không quản đến bàn tay còn dán trên ngực mình, pháp quyết trong tay chợt biến hóa, hàng vạn hàng nghìn pháp quyết tuôn chảy từ đầu ngón tay hắn giống như hoa phi điệp vũ. Trong nháy mắt hoàn thành, thanh quang từ bàn tay của Vân Hách Liên Thiên bao quanh bụng Thương Ngôn nháy mắt phình to, vây lấy một quang đoàn sáng lạn như sao mà hút ra ngoài.
Thương Ngôn ngây người một chốc rồi vội vàng bật người ngăn cản Vân Hách Liên Thiên hủy diệt hài tử của bọn họ, thế nhưng sau khi bị Vân Hách Liên Thiên nhíu mày liếc mắt nhìn một cách lạnh lùng thì y thoáng chốc như rơi vào hầm băng, tay chân hoàn toàn không còn nghe theo sai sử, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Hách Liên Thiên mang quang đoàn tựa như tinh vân kia đi. Bấy giờ Thương Ngôn mới mơ hồ nhìn thấy được quanh thân của Vân Hách Liên Thiên được bao bọc bởi những đóa sen xanh nhạt. Chúng như ẩn như hiện mà vũ động lượn lờ, khi có khi không phát ra hào quang ngũ thải, làm nổi bật khí chất tựa như thần linh của Vân Hách Liên Thiên. Thế nhưng vẻ đẹp ấy lại lạnh lùng tựa băng tuyết, đến mức không hợp mới đạo làm người, khiến cho Thương Ngôn càng thêm hốt hoảng. Người trước mắt đây quả thật là ái nhân đêm qua đã cùng y đồng sàn cộng chẩm, triền miên không dứt đây sao?
Lúc này Vân Hách Liên Thiên vẫn giữ vẻ mặt chuyên chú, không có thời gian mà phân tâm chú ý đến Thương Ngôn, trên tay vẫn giữ động tác dẫn dắt cho quang đoàn bay lượn xoay tròn quanh ngón tay mình. Rõ ràng chỉ là một quang đoàn nho nhỏ mờ ảo nhưng lại tựa như có sinh mệnh mà quấn lấy Vân Hách Liên Thiên thật lâu không muốn xa rời. Tình cảnh này quả thật giống như nó nhận ra người này và mình có quan hệ huyết thống nên không ngừng làm nũng thân thiết với hắn. Mà Vân Hách Liên Thiên luôn mang khuôn mặt lạnh lùng như một vị thần khi thấy cảnh này cũng không khỏi lộ ra ý cười ôn nhu, khơi ngón tay xoa nhẹ lên quang đoàn đang đảo quanh giữa các kẽ ngón tay của hắn.
Thương Ngôn nhìn thấy thì nghĩ rằng Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc mềm lòng, dù sao đây cũng là hài tử của bọn họ, tuy không phải là tiểu oa nhi thật sự, thế nhưng hắn cũng không nỡ xuống tay, đây chính là cốt nhục thân sinh của bọn hắn đó a. Y vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, làm sao đoán được ngay sau đó Vân Hách Liên Thiên đã vung tay lên, đẩy quang đoàn kia bay ra ngoài, biến mất vô tung.
Trước căn phòng nháy mắt tối sầm khi thiếu đi ánh sáng mong manh kia, Thương Ngôn nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ đến khi y ấn bụng thì mới ý thức được vừa rồi, hài tử của bọn họ đã tan biến ngay trước mắt y. Đến lúc này Thương Ngôn mới bật ra tiếng thét thê lương cực điểm.
“Không!!!” Thương Ngôn giữ chặt lấy Vân Hách Liên Thiên vẫn còn giữ ý cười trên gương mặt, “Tại sao? Tại sao?! Sao ngươi lại có thể nhẫn tâm, nhẫn tâm đến vậy…” Đến cuối cùng y đã khóc không thành tiếng, ôm lấy Vân Hách Liên Thiên mà khóc rống.
Vân Hách Liên Thiên tựa như bị phản ứng có phần thái quá của y dọa sợ, trong nhất thời cũng không có cách nào biện giải, chỉ có ôm lấy Thương Ngôn đang tựa vào đầu vai của mình, hồi lâu sau mới nói, “Đây chỉ là vì muốn tốt cho ngươi.”
Vân Hách Liên Thiên không hề nghĩ tới câu nói này giống như một que diêm châm lên ngọn lửa giận trong lòng Thương Ngôn. Một Thương Ngôn luôn luôn ôn ngôn nhuyễn ngữ, chưa từng nói nặng dù chỉ một câu với Vân Hách Liên Thiên, ở trước Vân Hách Liên Thiên thậm chí còn mang vẻ hèn mọn, gờ đây mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vân Hách Liên Thiên.
“Tốt cho ta ? Cái gì cũng đều vì tốt cho ta! Ngươi có từng hỏi qua ta chưa, làm sao ngươi biết được cái gì là tốt đối với ta? Nó là hài tử của ta, là hài tử của ta! Ngươi có quyền gì khi không hỏi ta mà đã, đã… Vì ngươi, ta có thể không thiết tính mạng, vì nó cũng như vậy! Ngươi vì sao lại phải… Nó, nó là hài tử của chúng ta a, là hài tử của chúng ta mà…”
Vân Hách Liên Thiên nhìn Thương Ngôn đang gầm lên giận dữ đối với mình thì tựa như không biết gì mà nghiêng đầu, nhìn y đầy khó hiểu.
“Ta hận nhất chính là vẻ mặt này của ngươi, tựa như cái gì cũng đều không để ý. Ngươi là thần, ta không phải. Ngươi không để bụng, nhưng ta lại quan tâm. Ta không nên ngông cuồng vọng tưởng có được người cao cao tại thượng như ngươi. Đây là lỗi của ta, là do ta, thực xin lỗi ngươi…” Thương Ngôn nói đến cuối cùng lại thành ra lộn xộn. Cái từ “ngươi” được nhắc đến sau cuối kia không biết là để chỉ Vân Hách Liên Thiên, hay là chỉ con của bọn họ. “Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Vì sao phải giết chết hài tử của chúng ta? Vì sao chứ?!”
Vân Hách Liên Thiên nghe đến đây thì trên gương mặt mới lộ ra biểu tình giật mình, thản nhiên nói: “Ta không có giết nó, nó vẫn còn sống.”
“Ngươi nói cho ta biết, vì sao…?” Thương Ngôn khựng lại một chút, biểu tình trên mặt trở nên kỳ quái, một phát bắt lấy cổ tay Vân Hách Liên Thiên, lớn tiếng hỏi, “Ngươi vừa nói cái gì? Mau lặp lại lần nữa!”
“Ta chưa hề giết nó, nó vẫn còn sống. Ta chỉ chuyển nó từ trong bụng ngươi sang nơi khác mà thôi.” Nói xong, Vân Hách Liên Thiên chỉ ra ngoài hồ nhỏ, Thương Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của Vân Hách Liên Thiên, cũng chẳng biết từ khi nào, trong hồ nước lại nhiều thêm một gốc thanh liên nho nhỏ, bao bọc quanh thân nó là tinh quang nhẹ nhàng đầy quen thuộc.
Thương Ngôn mạnh mẽ che miệng mình, muốn đi qua xác nhận sự tồn tại của hài tử, thế nhưng lại phát hiện đôi chân tựa như bị rút hết sức lực, căn bản không thể động, y chỉ có thể lẩm bẩm, “Thật tốt quá, tốt quá rồi, nó còn sống.”
***
“Đang nhìn cái gì?” Thanh âm thản nhiên của Vân Hách Liên Thiên kéo Thương Ngôn bừng tỉnh từ trong hồi ức. Thương Ngôn xoa nhẹ đôi chân tê mỏi đang run rẩy, đứng lên khỏi mặt đất, xoay người ôm lấy Vân Hách Liên Thiên đang đứng phía sau mình, nhấc đầu chôn trên hõm vai của hắn, rầu rĩ thầm thì một câu, “Thực xin lỗi.”
“Ân?”
“Thực xin lỗi, ta không nên nói ngươi như vậy. Thực xin lỗi, ta chỉ…” Nói đến đây, Thương Ngôn cẩn thận ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Vân Hách Liên Thiên, nhớ đến ngày ấy y nói với Vân Hách Liên Thiên rằng ta hận ngươi, trái tim của Thương Ngôn liền nhói đau. Trời ạ, y bị ma nhập hay sao mà lại có thể gào lên với ái nhân trong lòng lời như vậy? Chưa biết trắng đen xanh đỏ gì mà đã hiểu lầm hắn, hắn nhất định sẽ tức giận rồi.
Trả lời Thương Ngôn chính là một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, “Ta biết ngươi rất để ý đến nó.”
“Thật sự? Ngươi không tức giận?” Nếu như hắn không tức giận thì vì cớ gì lại đứng thâu đêm ở bên ngoài? Dù chỉ đơn giản là nhắm mắt đón gió thế nhưng quanh thân lại phát ra khí tức lạnh thấu xương, uy áp bàng bạc mạnh mẽ đến nỗi Thương Ngôn luôn nóng lòng muốn giải thích với hắn cũng không dám lại gần, chỉ có thể đứng cùng hắn từ phía xa. Ngay cả Tiểu Tam Tiểu Tứ luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng cảm thụ được thiên địa chi uy này mà không dám lại gần.
Vân Hách Liên thiên cười cười, vò rối tóc của Thương Ngôn, “Lừa ngươi làm cái gì.”
Thương Ngôn do dự mãi nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng. Vân Hách Liên Thiên quả nhiên không nghĩ tới Thương Ngôn lại hỏi vấn đề này, thở dài một hơi, “Là do ta đã xem nhẹ ngươi,…” cau mày nghĩ nghĩ, “Có một số việc ta luôn xem là đương nhiên, nghĩ rằng ngươi sẽ hiểu giống như ta. Thế nhưng không nghĩ tới lại mang đến cho ngươi bối rối cùng bất an như vậy. Sau này ta sẽ chú ý.” Tiếp đó Vân Hách Liên Thiên nắm tay Thương Ngôn nâng lên cao, tựa như muốn giữ lấy vầng trăng trên bầu trời,”Ngươi có thể cảm nhận được không? Đây là tinh thần lực từ thiên thượng. Mấy ngày trước ta không phải tâm sinh giận dữ mà không để ý đến ngươi, ta đang tu luyện.”
Tu luyện? Thương Ngôn chớp chớp mắt, tuyệt đối không cao hứng vì Vân Hách Liên Thiên triển hiện hoàn toàn phương thức tu luyện trước mắt mình, ngược lại, y nghĩ đến nguyên nhân vì sao hắn phải tu luyện. Trước kia hắn căn bản không cần tu luyện bằng loại phương pháp này a. Tiếp đó Thương Ngôn bỗng nhiên liên tưởng đến tình cảnh ngày ấy khi lấy đứa bé ra, lập tức quay đầu sang nhìn đóa thanh liên đang tỏa ra khí tức cường liệt kia. Quả thực không khó để hiểu được, Vân Hách Liên Thiên vì để cho nó hóa hình thành thực thể mà đã hao phí biết bao nhiêu sức mạnh. Chính y cũng không phải không biết cái bản lĩnh cướp đoạt tu vi kinh người của nó, tại sao y lại xem nhẹ đến nước này?
Nghĩ đến đây trong lòng Thương Ngôn lại càng thêm áy náy. Đây đều do lỗi của y, chẳng những không nhận thấy được hắn có điểm khác thường từ ngày ấy, cư nhiên còn nói những lời này. Vân Hách Liên Thiên luôn luôn lãnh ngạo như thế, làm cái gì cũng không thích nói ra nhiều lời, cho dù là oan uổng thì hắn cũng không thiết biện giải, giống như nếu hắn không thích nói lời yêu, y làm sao có thể bởi vì hắn không nói những câu lời ngon tiếng ngọt ấy mà không tin hắn chứ?
“Ngươi không phải đã nói rằng nó là một tiểu lão hổ sao? Vì sao lại biến thành…” Lo lắng nhiều ngày qua biến thành hư không trong nháy mắt, Thương Ngôn hỏi ra nghi hoặc mà y buồn bực nhất. Hài tử của bọn sao lại là một gốc thanh liên cơ chứ? Nó phải là một lão hổ chứ!
“Ngươi chẳng phải đã từng thấy chân thân của ta đó sao?”
Di? Khi nào nhỉ? Y sao lại không biết? Chẳng lẽ nguyên thân của hắn chính là hồng liên ngày ấy? Thương Ngôn chợt nhìn thấy đóa hoa thanh liên xinh đẹp lộng lẫy tỏa ra quang mang nhàn nhạt sau lưng Vân Hách Liên Thiên, giờ đây mới hiểu được, Vân Hách Liên Thiên không phải hồng liên mà là thanh liên… Nói như vậy ngày ấy Vân Hách Liên Thiên đã phải hóa ra bản thể, gian nan khi đó không cần nói cũng hiểu, vậy mà y lại còn…
Ba từ “thực xin lỗi” lượn một vòng trong bụng nhưng cuối cùng lại không qua khỏi miệng. Sau này y đối xử với hắn càng thêm tốt hơn là được, cần gì phải nói ra những lời vô dụng này. Dù cho người này không thương y, y cũng sẽ thương hắn; dù cho người này đứng ở một tầm cao mà y hoàn toàn không thể với tới, y cũng sẽ luôn đứng bên cạnh hắn. Đây là Vân Hách Liên Thiên mà Thương Ngôn y từ nhỏ đã một lòng ái mộ, lượn một vòng tròn thật lớn mới một lần nữa tìm lại được đó nha.
Cánh môi nhẹ nhàng ấn lên, hiến dâng nụ hôn cuồng nhiệt nhất để Thương Ngôn biểu đạt tình yêu của mình. Vân Hách Liên Thiên mỉm cười đáp lại cái hôn của Thương Ngôn, đóa tiểu thanh liên phía sau bọn họ dường như cũng cảm nhận được điều gì nên không chịu cô đơn mà nhẹ nhàng lay động. Tiểu Tam và Tiểu Tứ bị lạnh nhạt đã lâu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, chạy thẳng đến bên chân Vân Hách Liên Thiên và Thương Ngôn mà nhiệt tình làm nũng. Vân Hách Liên Thiên đưa tay sờ sờ cái đầu to lớn lông xù của Tiểu Tam, Thương Ngôn thì lại hung hăng trừng mắt nhìn hai đại gia hỏa phiền toái thích phá ngang khi hai người thân thiết này. Hết chương 54.
TOÀN VĂN HOÀN