Văn Hiên Trọng Sinh! Em Là Bé Cưng Của Chú!


Xe dừng trước nhà, bạn nhỏ nào đó không cần chú yêu mở cửa dùm mà tự mình làm, sau đó chạy vào nhà mất tăm, Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ giao lại xe cho bảo vệ, nối bước theo sau
" Á Hiên, nhớ tắm qua rồi mới được đi ngủ "
" Vâng~ "
Bạn nhỏ ở trên lầu đáp lại hắn một tiếng rồi vào phòng mình, Lưu Diệu Văn xoa xoa mi tâm, đeo kính lên, đem nốt mấy hồ sơ chưa xử lí xong vào thư phòng tiếp tục làm
Đang dang dở thì có tin nhắn của Nghiêm Hạo Tường gửi tới, bảo hắn ngày mai Nghiêm Gia tổ chức tiệc, Mã Gia Kỳ cũng tới, hỏi hắn có tiện ghé qua không?
Cái này cũng phải nói một chút, Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ là hai người anh em tốt duy nhất của hắn, hai năm gần đây một người thì ra nước ngoài phát triển một số thứ, một người thì tập trung cho dự án ở thành phố khác, hắn cũng bận bịu hợp đồng phát triển công ty, cũng đã rât lâu không gặp nhau rồi, đối với lời mời này, hắn đương nhiên là không có cách nào từ chối, bèn nhắn một câu đáp ứng rồi thôi
《Cốc Cốc》
" Chú ơi "
Cửa bị đẩy ra, bạn nhỏ ló đầu vào, hắn nhìn thấy thì gập máy tính lại, tháo kính ra, ngoắc ngón tay gọi người tới
" Lại đây "
Bạn nhỏ vui vẻ vào trong, còn tiện tay đem cửa khóa lại, hắn nhướng mày khó hiểu xong cũng không nói gì, mặc cho bạn nhỏ muốn làm gì thì làm

" Có chuyện gì sao? "
" Chú ơi, mưa rồi, mưa to lắm lun í, em có hơi hơi sợ một chút, tối nay em có thể ngủ ở phòng chú không? "
Có chớt Tống Á Hiên cũng không nói là vì muốn được chú ôm ngủ mà cậu mới vất vả nghĩ ra cái lí do sức nẹo này đâu
Lưu Diệu Văn nhìn ra bên ngoài, quả thật mưa có chút to, còn có cả sấm chớp, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp
" Có thể "
Bạn nhỏ vui tới mức trèo lên giường của hắn cuộn mình vào trong chăn, tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng thuộc về hắn, một chút cái gọi là ngại ngùng cũng không có, một màng đáng yêu này thành công chọc cho hắn mềm cả tim
" Chú không ngủ với em sao? "
" Em hi vọng tôi cùng em ngủ chung trên một chiếc giường? "
Bạn nhỏ bị lời trêu ghẹo của hắn chọc cho đỏ mặt, rất lâu sau mới ngại ngại ngùng ngùng lẩm bẩm đủ cho hai người nghe
" Cũng...!cũng không phải là không thể mà "
Lưu Diệu Văn khẽ cười, bạn nhỏ nào đó nghe được liền biến thành chú rùa nhỏ, rục đầu trốn vào trong chăn, đúng lí hợp tình nói vọng ra

" Chú...!chú đừng có cười em...!chúng...!chúng ta là...là phu phu hợp pháp...!không...!không thể chia phòng ngủ! "
" Ồ, Vậy sao? "
Ui ui ui, sao tự nhiên cậu lại có cảm giác chú yêu ngây thơ không hiểu biết gì về tình yêu của cậu Lưu Manh thế này!!!!
" Ngoan, thò ra ngoài, bên trong không ngộp sao? "
Bạn nhỏ ngoan ngoãn kéo chăn ra, mặt không biết là vì ngại ngùng nên mới đỏ lên hay là do bị thiếu không khí
" Em cứ ngủ trước, tôi còn có việc "
" Nhưng ngủ quá trễ sẽ không tốt "
" Không sao, em Ngoan "
" Đêm nay em sẽ đọc sách, chú không ngủ em liền thức cùng chú! "
Bạn nhỏ quyết tâm, hắn chẳng thể thay đổi, đem đèn cạnh giường chỉnh sáng lên một chút để bạn nhỏ có thể đọc sách, xong xuôi bản thân liền quay về với đống công việc
Một tiếng sau đó, căn phòng liền trở nên quá mức yên lặng, tiếng lật trang sách cũng biễn mất, hắn nghi hoặc nhìn qua, phát hiện bạn nhỏ nào đó lúc nãy kiên trì nói không ngủ, bây giờ thì ngủ tới hăng say
Hắn tiến lại giường, Đem sách cẩn thận bỏ lên tủ, nhẹ nhàng đỡ bạn nhỏ nằm xuống, lấy chăn đắp thêm, đèn liền chuyển sang chế độ ngủ, cuối cùng hôn lên trán cậu một cái
" Ngủ ngon, bé cưng "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận