Bà ta sống tới tuổi này, chưa từng gặp loại chuyện như vầy, nói cũng nói không thành tiếng, dãy dụa kêu gào nói con trai mình oan ức, Lưu Diệu Văn chính là không muốn nghe, dứt khoát ôm người rời đi, việc còn lại giao cho cảnh sát, dám đụng tới đứa nhỏ mà hắn yêu nhất thì cả hai người họ phải chịu hình phạt lớn nhất
" Lái xe "
"V- Vâng "
Từ khi lên xe, hắn không nói tiếng nào, bạn nhỏ cũng sợ chẳng dám lên tiếng, nhìn hắn nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần, nước mắt bạn nhỏ vì uất ức mà chảy tí tách xuống, Lưu Diệu Văn nghe tiếng sột soạt cùng âm thanh hức hức nghẹn ngào nho nhỏ liền biết, mèo cưng lại mít ướt rồi
" Tôi còn chưa làm gì em, em khóc cái gì?"
Một bên lấy giấy cẩn thận lau gương mặt trắng mềm, một bên ôm người ngồi lên đùi mình, Lưu Diệu Văn bày tỏ, nhìn mèo nhỏ ấm ức khóc, hắn giận cũng giận không nối
" Tống Á Hiên, nín cho tôi "
" Hức...oa..
không cho...!hức...."
Đã không nói thì thôi, ai ngờ hắn vừa mở miệng bạn nhỏ càng khóc dữ dội hơn, còn có, không cho, không cho cái gì?
" Tống..."
" Hức Oaaaaaa "
Bàn tay nhỏ nắm vạt áo hắn siết đến đỏ bừng, bạn nhỏ khóc càng hung hăn, đã nói, đã nói không cho gọi bé vậy mà huhuhu (1)
"Á Hiên, Cục cưng, bảo bối, bé yêu à, tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, không nên gọi em như vậy, em nín đi có được không? "
" Hức...!Hức.."
"Ngoan, người nên được dỗ lúc này là tôi, thế nào lại thành em rồi "
Hắn một bên rút khăn cẩn thận lau cho bạn nhỏ, một bên ôm ôm dỗ dành
" Hức...!muốn hôn hôn...!hức..."
" Không được, bé hư đánh nhau bị thương, không hôn "
Hắn nghiêm túc né tránh, bạn nhỏ biết lỗi liền dụi vào cổ hắn cọ cọ làm nũng, một hồi lại khóc làm tim Lưu Diệu Văn mềm nhũn, không cứng rắn nổi, thôi thì phạt sau vậy
" Tôi thua tôi thua, hôn hôn, em muốn hôn đúng không, ngoan, nín khóc, tôi liền hôn em, có được không "
Bạn nhỏ nào đó ngoan ngoãn nín hẳn, thành công lấy được cái hôn từ chú nhà mình, thoải mái rồi liền ở trong lòng hắn ngủ mất, xe vừa dừng trước nhà thì hắn liền ăm người vào phòng mình, cẩn thận đặt người trên giường rồi đắp chăn lại, nhẹ nhàng ra ngoài nhận điện thoại đang rung
"Nói "
" Chủ tịch, có người nói muốn gặp ngài, rất gấp, không thể trì hoãn, phiền ngài trở lại công ty "
" Là ai "
"Tôi không rõ, ban lễ tân gọi tới báo như vậy, tôi chưa kịp đi xem "
" Kiểm tra là ai, người không quan trọng thì không cần gọi cho tôi, tự cậu xử lí đi "
Thư kí đáp một tiếng rồi ngắt máy, hắn vừa mới xuống bếp lo đồ ăn cho bạn nhỏ xong thì lại nhận được tin nhắn, bên trong nói là ông của hắn muốn gặp hắn, phiền hắn nhanh chóng trở lại công ty
Lưu Diệu Văn xoa xoa mi tâm, đạy kín đồ ăn rồi để lại giấy ghi chú cho bạn nhỏ rồi mới rời nhà, tay vừa mở cửa phòng làm việc thì đã bị một đống ảnh cùng giấy tờ ném vào người, không cần nhìn, dựa vào tính khí này hắn cũng biết là ai
"Ông"
" Ai cho mày tự ý đổi người kết hôn! Mày muốn chọc tức ông già này có phải không hả! "
Lưu Diệu Văn không để tâm, tự mình vào trong ngồi lên ghế sô pha, rót ra hai ly trà nóng, nhìn cũng không nhìn ông lão, chậm rãi lên tiếng
"Ông à, cháu đã ngần này tuổi rồi, có thể tự quyết định cuộc sống của mình "
" Mày! Mày đủ lông đủ cánh liền muốn làm càng! Bao nhiêu tiểu thư đài cát ta sắp xếp liền một mực không lấy lại đi lấy một đứa nam không ra nam, nữ không ra nữ, con cũng không thể sinh! Mày lấy phế vật như thế về làm gì! "
Lời ông lão vừa dứt, một tiếng "choang" lớn vang lên, toàn bộ ly cùng bình trà trên bàn bị hắn tức giận gạt xuống vỡ tan nát, nói hắn thì được, đụng đến bé cưng ngoan nhà hắn thì không xong đâu
"Ông nội, cuộc sống này là của tôi, lấy ai, quen ai là quyền của tôi không phải của ông, còn có, em ấy là người bình thường như bao người, nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ em ấy là người tôi yêu, người khác thì không, hơn nữa, có một chỗ ông nói sai rồi, em ấy không phải là phế vật, từ này nên dùng trên đầu những đứa con cháu còn lại của ông thì tốt hơn "
Ông cụ bị hắn chọc cho tức giận, ôm tim dơ gậy lên đánh lên bả vai của hắn một cái, làm hắn đau tới hít vào một hơi nhưng không phản kháng, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, chờ cơ hội tới, hắn sẽ làm cho ông ta nằm vĩnh viễn trong bệnh viện, ra cũng đừng hòng ra, bất ngờ đằng sau còn rất nhiều, hắn còn muốn chơi từ từ