Văn Hiên Trọng Sinh! Em Là Bé Cưng Của Chú!


Bạn nhỏ ở trong phòng chán tới lăn qua lộn lại nghịch điện thoại, quản gia lúc nãy mới đem sữa lên cho cậu uống xong, đã một lúc rồi mà chú còn chưa quay lại, không biết còn bận tới bao giờ, chờ mãi chờ mãi thành ra cậu lại ngủ quên mất
Lúc Lưu Diệu Văn lên phòng thì đã thấy đứa nhỏ nhà mình cựa người trên giường, vừa nhìn là biết ngủ không yên, miệng cứ mãi lặp lại từ gì đó, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng tới thật gần, thật gần, khó khăn lắm mới nghe rõ, là "
Đừng mà " và " Chú ơi "
"Á Hiên, Á Hiên, Tỉnh! Tỉnh lại, Nhìn tôi! Tống Á Hiên!"
Bạn nhỏ hoảng hốt từ trong mộng tỉnh lại, đồng tử co rút, mồ hôi cùng nước mắt hòà vào nhau, ướt đẫm cả gối,
Lưu Diệu Văn vội đem khăn ấm lau cho đứa nhỏ, im lặng ôm đứa nhỏ vào lòng mình, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh cùng cơ thể run rẩy của bé cưng, hắn đau tới không thở nỗi
" Cục cưng, bé cưng à, làm sao thế em?"
"Chú..."
"Ữm, ở đây, vẫn luôn ở đây "
Bạn nhỏ ôm lấy hắn cứng ngắt, dụi đầu vào hõm cổ của hắn, dưới sự vỗ nhẹ an ủi của hắn dần dần bình tĩnh lại
" Gặp ác mộng sao? "
Tay Bạn nhỏ siết chặc làm cho áo hắn nhăn nhúm, yên lặng khẽ gật đầu, thanh âm khàn đặc hẳn đi

" Chú...!Đừng bỏ em.."
" Chú...em khó chịu...!vô cùng khó chịu...chú ơi...!"
Hắn không biết nên nói gì mới tốt, giờ phút này chỉ biết đau lòng yên lặng ôm chặc người vào lòng, khẽ dỗ dành, dỗ dành bạn nhỏ duy nhất của hắn.

Không biết em mơ thấy ác mộng gì, tôi chỉ hi vọng trong mơ của em có tôi, nhưng không phải khổ sở mà là hạnh phúc
" Ngủ ngoan, không sao rồi, chú ở đây, bồi em "
Bạn nhỏ ở trong lòng hắn thở đều, Lưu Diệu Văn điều chỉnh tư thế, ôm người nằm xuống, tắt đèn ngủ bên cạnh, nhẹ hôn lên trán bạn nhỏ một cái rồi mới nhắm mắt ngủ
Sáng hôm sau, bạn nhỏ tỉnh lại từ trên giường, thẩn thờ một lúc rồi mới mang dép đi VSCN, tối qua hình như cậu lại làm chú lo lắng rồi
"Chú"
Lưu Diệu Văn nghe tiếng gọi liền quay đầu, tháo tạp dề đang đeo, bưng đồ ăn ra bàn rồi tiến về phía bé cưng nhà mình, một phát bế người lên, bạn nhỏ dù sao cũng đã quen, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chân kẹp lấy hông đối phương
"Bé cưng đã đánh răng xinh xinh chưa hửm "
"Rồi ạ~"
"Ngoan vậy sao? Để chú kiểm tra xem "
Bạn nhỏ cho rằng hắn thật sự muốn kiểm tra, miệng nhỏ hé ra cho hắn nhìn, Lưu Diệu Văn khẽ cười, nghiêng đầu hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào thăm dò, hôn tới nỗi bạn nhỏ thở gấp, cả mặt đỏ bừng mới luyến tiếc buông ra, vừa buông liền nhịn không được hôn thêm hai cái nữa, khác ở chỗ hai nụ hôn sau chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ rồi thôi
" Um..

C-Chú xấu quá! K- Không cho hôn nữa "
"Bé cưng, Đừng tức giận mà, Không hôn nữa, không hôn nữa, chú bồi em ăn sáng, có được không? "
Náo loạn một hồi bữa sáng mới hoàn thành, ài, bạn nhỏ nhà hắn ấy mà, được hắn chiều tới nỗi bắt đầu kén ăn rồi, nào là không ăn khổ qua, không ăn quá mỡ, Không ăn quá nhạt cũng không thích rau xanh, đồ ăn phải nấu thật chín, nếu để sống bạn nhỏ sẽ thấy hãi, củ thì tuỳ, có những củ bạn nhỏ sẽ không muốn ăn, thật là giống như em bé vậy, bất quá em bé này hắn lo được (3)
"Ngoan, uống sữa"
" Sữa ấm ấm~"

" Ữm, sữa ấm, đã hâm cho em rồi, mau uống, tôi đi chuẩn bị đồ cho em cùng tới công ty, bên trường em tôi đã lo liệu rồi, nghỉ ít hôm, để em ở nhà tôi chẳng yên tâm nổi "
"Em ngoan lắm đó, là chú dính người, muốn mang em theo thì cứ nói, em không ngại nha"
Bạn nhỏ bĩu môi, hắn nhịn không được khẽ cười thành tiếng, nhéo nhéo má xinh mềm mại mấy cái, ừm, xúc cảm tốt nhưng hơi gầy, vẫn là vỗ béo thêm chút nữa
"Vâng, Là tôi, là tôi dính người, hài lòng chưa hả tiểu tổ tông "
Hai người vừa tới công ty thì hắn có một cuộc họp khẩn, đành phải ủỷ khuất bé cưng ngoan ở trong phòng chơi một mình, lo liệu đồ ăn vặt cùng ipad cho bé cưng xong thì hắn đã vội rời đi
Trong căn phòng họp yên tĩnh tới quỹ dị, chỉ có âm thanh đang thuyết trình của giám đốc bộ phận kế toán, Lưu Diệu Văn im lặng nhắm mắt lắng nghe, tay gõ nhẹ lên mặt bàn
"Chủ- Chủ tịch, tôi nói xong-xong rồi"
" Cậu đảm bảo không có sai sót? "
Hắn vừa dứt lời, giám đốc bộ phận kế toán liền hoảng sợ, vội kiểm tra lại số liệu, phát hiện thừa tận hai con số 0, nếu không để ý sẽ dễ dẫn tới thua lỗ trên thị trường
" Tôi ghét nhất là xảy ra sai sót, nhất là với các con số, trước khi trình bày không kiểm tra? "
"Xin...!Xin lỗi chủ tịch, tôi vừa mới hoàn thành dự án hôm nay, nên..

nên chưa kịp k-kiểm tra.."
" Cho nên? "
"X- Xin lỗi chủ tịch, d- dự án này khó quá ch-cho nên tôi mới..."

"Tôi nhớ rất rõ, dự án này là do cậu chủ động nhận từ tháng trước, đúng không?"
"Đ- Đúng ạ "
" Tôi hỏi cậu, tại sao dự án nhận từ tháng trước, hôm nay mới làm xong? Lại còn xảy ra sai sót?"
" Tôi..."
Có đánh chết gã ta cũng không thể nói, bởi vì bản thân trầm luân trong ăn chơi sa đoạ, dự án là ép buộc người khác làm được, lỡ miệng nói ra, gã nhất định sẽ chết!
"Ồ, cậu không trả lời được, hay là không thể trả lời "
"Ch- Chủ tịch...!Tôi.."
"Trước khi bàn giao dự án, tôi đã để thư kí chuyển lời với cậu, dự án này khá khó, nhưng cậu vẫn một hai muốn nhận, còn yêu cầu thư kí báo lại với tôi, nếu dự án hoàn thành tốt, cậu muốn được tăng tiền thưởng, nếu không, cậu sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi nhớ không sai chứ? "
"C- Cái này...!chủ tịch, lúc đó tôi chỉ nhất thời..."
" Thư kí An, Cho người dẫn cậu ta xuống phòng nhân sự thanh toán tiền lương tháng này, đổi một giám đốc kế toán khác cho tôi "
Giám đốc kế toán sợ tới mất mật, quỳ xuống van xin, bất quá kết quả vẫn như một, bị cưỡng ép lôi đi, Lưu Diệu Vn đau đầu, nhìn nhìn thi gian trên tay, nhíu mày kết thúc cuộc hợp, bui chiều sẽ tiếp tục rồi nhanh chân về phòng của mình, trên đường đi không ngừng suy tính xem nên làm nũng với bé cưng như thế nào thì mới được bé cưng chủ động dùng miệng " an ủi " đây? Hay là bán thảm một chút nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận