Văn Hiên Trọng Sinh! Em Là Bé Cưng Của Chú!


Bởi vì quá mức lo lắng cho bạn nhỏ đang sốt kia cho nên ngay trong đêm đó, Lưu Diệu Văn gấp rút đẩy nhanh tiến trình dự án, giao phần còn lại cho thư kí, bản thân thì gấp rút gọi trực thăng riêng trở về.

Khoảnh khắc hắn bước chân vào phòng thì bạn nhỏ đã mơ màng ngủ mất, khoé mắt còn đọng lại nước, chắc là vừa mới khóc xong, ban nãy nghe quản gia báo cục cưng này sốt tới 39 độ, may là phát hiện kịp thời, bác sĩ đã tiêm thuốc và truyền nước đúng lúc, không thì không biết sẽ ra sao (4")
"Á Hiên Nhi, bảo bối, xin lỗi em.

.

"
Thanh âm của hắn trầm thấp nhỏ nhẹ trong đêm tối, bạn nhỏ khẽ cựa người một cái, không biết là lại khó chịu chỗ nào mà hàng mày nhíu chặt, sau đó dưới ánh mắt của hắn mà nức nở khóc, từng tiếng từng tiếng từng chút cào cấu trái tim của hắn
"Em ngoan, đừng khóc, chú về rồi đây, chú ở đây mà "
Lưu Diệu Văn ôm người lên, cả người bạn nhỏ bị cơn sốt hun cho nóng hối, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo của hắn đến mức làm cho nó trở nên nhăn nhúm
" Chú ơi! đừng! "
Hắn không nghe rõ được cục cưng bé nhỏ muốn nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng tiếp tục dỗ dành em, bạn nhỏ đêm nay vì sốt khó chịu bao nhiêu thì hắn cũng đau lòng khổ sở bấy nhiêu
" Hức! đừng chết! Đau lắm.


"
Hình ảnh đời trước chồng chéo lên nhau cộng thêm cơn sốt đang phát, bạn nhỏ đau đớn khóc không thành tiếng, hình ảnh ấy không ngừng lại lớn dần lên nhắc nhở cậu, Lưu Diệu Văn của Tống Á Hiên chết rồi, là ở phần mộ của cậu tự sát.

.

Cơn đau như đang ăn mòn tâm trí của bạn nhỏ, Lưu Diệu Văn cho rằng bạn nhỏ sốt quá cao, không nghĩ nhiều, lại lần nữa gọi bác sĩ tới tiêm thuốc, sau đó nhìn bạn nhỏ đã yên tĩnh trở lại mà đau lòng, đêm trăng hôm đó, một người cứ thế ngủ, một người thức trắng cả đêm
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bạn nhỏ ngơ ngẫn không biết đâu là thật, đâu là mơ, nhìn bàn tay mình đến thất thần, nhìn đến mức chú nhà mở cửa mang đồ ăn sáng vào phòng lúc nào cũng không hề hay biết
" Hiên Nhi "
Bạn nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, thoát khỏi những suy nghĩ của mình, yếu ớt cười, Lưu Diệu Văn xót không chịu được, khẽ hôn xuống khoé miệng em nhỏ
" Chú ở đây, cục cưng "
Bạn nhỏ im lặng đỏ mắt, nếu đây là mơ, vậy thì dứt khoát đừng để cậu tỉnh lại.

"Em Hiên chào chú buổi sáng ạ "
" Bé cưng Sáng tốt lành, chú ôm em đi Vệ Sinh Cá Nhân rồi mình ăn cháo nhé"
"Được ạ "
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm bạn nhỏ đi vệ sinh cá nhân, sau đó đặt lại bên giường, chậm chạp đút từng thìa cháo cho cục cưng nhỏ, cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới, dáng vẻ lúc bệnh của bạn nhỏ lại cực kì yên tĩnh như thế này, thà rằng em khóc quấy còn làm hắn dễ chịu hơn
"Em ngoan, ngồi đây một lát, chú mang đồ xuống dọn dẹp rồi lại lên với em, có được không "
Bạn nhỏ sợ hắn sẽ lo lắng, bản thân không hề thích vậy chút nào, cố gắng tạo nên dáng vẻ thật vui vẻ, cười cười gật đầu, trông vô cùng có sức sống
" Chú đi đi mà, em Hiên khoẻ lắm luôn! "
Lưu Diệu Văn nửa tin nửa không, trước dụ bạn nhỏ uống thuốc, sau thì vội dọn dẹp phòng mang đồ ra ngoài, cánh cửa phòng vừa đóng lại, bạn nhỏ lại thất thần, khó chịu bao lấy cơ thể, muốn nôn quá.

.

Chống cơ thể run rẩy, mồ hôi ướt đẫm, bạn nhỏ vội lê thân vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa lại nôn một trận, kết quả người thì càng mệt, bán thân thì lại không nôn ra được gì

"Bé cưng, Hiên Nhi, sao thế em, mở cửa cho chú có được không em, chú.

.

"
Lời hắn còn chưa nói xong, bạn nhỏ đã mở cửa lảo đảo bước ra, may mà có hắn kịp thời giữ lại, không thì lại té mất, nhóc con này thế mà vẫn còn cười được
" Em đi.

.

Đi rửa mặt thôi mà, chú đừng lo nha "
Bạn nhỏ xoa xoa mái tóc của hắn, Lưu Diệu Văn thuận thế bế người lên, bạn nhỏ mỉm cười, vùi đầu vào cổ hắn, che đậy đi dáng vẻ mệt mỏi rất chu toàn
" Chú không đi công tác sao, dự án xong rồi ạ?"
"Bé ngốc, lo cho em đi "
" Chú giận em Hiên hở"
Lưu Diệu Văn quay mặt đi, tiện tay rót cho bạn nhỏ cốc nước ấm
"Không có"
"Dáng vẻ này của chú chính là giận mà "

Bạn nhỏ phụng phịu ôm cá bông, mím môi, Lưu Diệu Văn hết cách, người bệnh là trên hết
"Được rồi mà, không nỡ giận em "
" Thật ạ?"
"Ừm, không giận "
Bạn nhỏ nắm lấy góc áo của hắn, kéo người xuống, hôn một cái lên môi chú nhà mình
"Em Hiên dỗ chú, chú đừng giận em nha "
"Lại thêm một cái, chú sẽ suy xét cho em Hiên "
Lưu Diệu Văn khẽ cười, nhìn bạn nhỏ nhích nhích tới hôn mình, môi vừa chạm hắn liền đối thế chủ động, làm cho lần hôn này càng thêm sâu, mãi cho đến lúc bạn nhỏ khó chịu mới từ từ buông ra, sau lại nhịn không được mà hôn thêm mấy cái, hại cho môi xinh của bạn nhỏ nào đó sưng lên, đỏ đỏ hồng hồng, yêu không chịu được
"Sao lại ngoan thế này"
"Em Hiên ngoan ạ "
"Ngoan lắm, em bé Hiên Hiên của chú là ngoan nhất"
"Dạ "
Bạn nhỏ trong lòng cổ vũ chính mình, bạn nhỏ muốn cố gắng, không muốn chú phiền lòng, em Hiên ngoan lắm, em Hiên ngoan mà, em Hiên nhất định sẽ ngoan, chú đừng rời đi như trước nhé, đau lắm, đáng sợ lắm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận