Văn Hiên Trọng Sinh! Em Là Bé Cưng Của Chú!


Chiều tối, Bạn nhỏ ở nhà tự mình chuẩn bị xong thì hắn cũng vừa tới, đồ hắn đã sớm nhờ thư kí mang tới để thay ra trên công ty, vậy nên bây giờ cả hai chỉ việc đi thôi
" Chú, lát nữa bọn họ có nói cái gì, chú đừng quan tâm có được không? "
Bạn nhỏ lo lắng hắn bị bọn người kia chọc cho không vui, cậu không muốn hắn không vui nha
" Ừm "
Bạn nhỏ cười tít mắt, chờ xe vừa dừng thì leo xuống, hắn ra sau mở cốp xe lấy đồ ra, bạn nhỏ nhìn túi lớn túi nhỏ mà sững sờ
" Chú! "
" Lần đầu đến, vẫn là chuẩn bị một chút "
" Ân "
Hai người bước vào bên trong, không khí ồn ào chợt yên ắng, bạn nhỏ nhìn một vòng, ồ, cô dì chú bác đều có mặt, đầy đủ ghê
" Á Hiên, Diệu Văn, hai đứa con đến rồi, ông nội ở bên trong chờ mãi "
Bạn nhỏ lặng lẽ rút tay ra khỏi ông ta, khoác lấy tay của hắn, mỉm cười vô cùng lễ độ, hắn ban đầu hơn sửng sốt một chút, chốc sau liền siết chặc vòng tay, kéo bạn nhỏ kề sát với mình hơn một chút, nghiêm túc đối diện với ông ta
" Để ông nội chờ lâu, là bọn con không tốt "

" Không có việc gì, không có việc gì, ông đang nghỉ ở trên tầng 2, hình như lúc nãy ông bảo có việc muốn nói riêng với Á Hiên, con chốc nữa vào xem sao "
" Được, vậy mọi người cứ nói chuyện, con đi dạo với Diệu Văn một chút, chốc nữa sẽ lên gặp ông "
Bạn nhỏ nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười cứng nhắc, nhanh chóng kéo hắn ra phía sau vườn
" Không thích sao? "
" A? Hả? "
" Tôi thấy cậu có vẻ như không thích cha mình lắm "
" Chú nhìn ra sao "
Bạn nhỏ kéo hắn ngồi trên cỏ, ngẩng đầu nhìn lên trời, sao hôm nay sáng quá, đẹp ghê
" Ừm "
" Nếu em nói em không thích gia đình mình, thậm chí là hận bọn họ vì chính bọn họ đã chung tay hại chết em, chú tin không? "
Bạn nhỏ chua chát mỉm cười, đưa tay lên như muốn bắt lấy những ngôi sao, thình lình, tay bị một bàn tay lớn hơn bao lấy
" Tin "
Bạn nhỏ khúc khích cười, quay đầu nhìn hắn, Lưu Diệu Văn bị nụ cười cùng ánh mắt kia của đối phương hớp hồn, vội ho khụ một tiếng, né tránh

" Hoang đường như thế mà chú cũng tin "
" Chỉ cần cậu nói thì tôi sẽ tin "
Chỉ cần là cậu nói, hoang đường thế nào hắn cũng sẽ tin
Bạn nhỏ sửng sốt, nhịp tim đập nhanh bất thường, nghe tiếng người gọi liền hoàn hồn, đỏ mặt bảo hắn đợi ở đây rồi chạy đi, sao hôm nay chú thâm tình quá dậy!!
" Hình như là phòng này "
Bạn nhỏ vừa mở cửa, âm thanh của một đám người đang nói chuyện rôm rả bên trong cứ thế lọt vào tai, nội dung làm cậu nhíu mày, tay đang cầm nắm cửa siết chặc
" Linh Linh, con nghe ta, chịu khó lượn lờ trước mặt Lưu Diệu Văn nhiều một chút, một bước lên mây là chuyện bình thường "
" Mẹ, mẹ cứ tin ở con, Linh Linh xinh đẹp như vậy, tất nhiên phải lọt được vào mắt xanh của Lưu Tổng rồi "
" Bác nói, Lưu Diệu Văn vừa cưới Tống Á Hiên, thằng đó đang là cây hái tiền của nhà ta, con phải nghĩ cách đừng để cho nó biết con trèo lên giường của Lưu Tổng "
" Thím thấy bác con nói đúng đó, để thằng nhóc đó biết được thì lại mệt ra "
" Mà này, làm vậy được không đó "
" Dì à, Dì lo cái gì, đàn ông có tình nhân bên ngoài là bình thường, huống hồ là người có tiền như Lưu Diệu Văn "
" Nếu may mắn Linh Linh mang thai con của Lưu Tổng thì có khi còn được cưới về "
" Đúng đúng, chuyến này Linh Linh sẽ mang thật nhiều tiền về cho nhà mình "
" Ngoan quá, Linh Linh của ông nội là giỏi nhất, đâu có như thằng nhóc kia, gả đi rồi không biết gửi thêm tiền về cho gia đình "
Bạn nhỏ bên ngoài nghe hết những lời bỉ ổi kia, tức tới nghiến răng, diễn kịch cũng giỏi ghê, vào phòng riêng rồi liền dùng lời nói đâm sau lưng người ta, khá khen cho cái gọi là gia đình hòa thuận, Mẹ kiếp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận