Văn Hiên Trọng Sinh! Em Là Bé Cưng Của Chú!


Tống Á Hiên chính là nghe không nổi nữa, mỉm cười lạnh ngắt đẩy cửa đi vào, âm thanh bên trong đồng loạt im bặt
" Ồ, đông đủ vậy, con tưởng ông nội có chuyện riêng muốn nói với con "
" À! Cái đó, mọi người nghe cha con bảo ông mệt nên rủ nhau lên thăm một chút ấy mà, bây giờ xong rồi, con cứ ở lại với ông đi nha "
" Bác à, đi đâu mà vội thế, ở lại đi, vừa hay con cũng có chuyện muốn nói với mọi người"
Bạn nhỏ đem cửa đóng lại, từng bước tiến tới bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn tới bộ ấm trà trên bàn
" Ể, bộ ấm trà này mới nha, con thấy lần đầu đó, trông khá mắc nhỉ "
Người bác nghe đứa nhóc đề cập tới quà của mình tặng cho ông liền tự đắc cười ha hả, miệng bắt đầu liếng thoắng khoe nó, bạn nhỏ nghe tới nhức cả tai, dứt khoát bê bộ ấm ném mạnh xuống đất, tiếng loảng xoảng vang vọng cả căn phòng, dọa cho mọi người sợ tới mức im thin thít
" Trời đất ơi!! Bộ ấm gần 2 tỷ của tôi!! Thằng nhãi!! Mày làm gì vậy hả!! "

" Bác à, bộ ấm thôi mà, làm gì căng "
Bạn nhỏ cười, nụ cười này làm cho tất cả những người trong phòng lạnh sóng lưng, bắt đầu cảm thấy không ổn
" Nghe nói có người muốn trèo lên giường của Ông xã con "
《Choang, Loảng Xoảng》
" Aa!! Cái bình sứ của tôi!! "
" Trời đất ơi!! Cái bình cổ đó kiếm lâu lắm mới mua được cho ông nội đó!! Thằng nhãi!! Mày lên cơn gì thế hả!! "
" Dù sao cũng là tiền mọi người lấy từ việc con gả đi mua đống đồ này về, bây giờ con đập thì có làm sao!? "
Dứt lời, bạn nhỏ liền đem số đồ cổ trưng trên kệ xem như là đắt tiền trong phòng đạp rơi xuống đất, đám người bị nói trúng, sợ tới cả mặt xanh mét, trở tay không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn đồ bị vỡ
" Hhahaa! Nào, nhà mình đoán xem lúc nay con nghe được chuyện hay gì? "
《Choang》Lại một chiếc bình đắc tiền nữa ra đi
" Tống Á Hiên!! Mày muốn lên cơn làm loạn đến bao giờ! "
" Tôi? Lên cơn? Làm loạn? Đúng rồi, như các người thì không phải làm loạn đâu nhỉ? "
Bạn nhỏ nghiến răng, đem cây gỗ bị gãy do lúc nãy đẩy ngã kệ ở dưới đất chọt vào chiếc bình xanh từ thời xa xưa bên cạnh đám người kia một cái, lập tức, chiếc bình rơi xuống
" TỐNG Á HIÊN!! "
" Xem nào, Tống Á Hiên là cây hái tiền của nhà ta rồi đàn ông bên ngoài có tình nhân là bình thường, huống hồ là người có tiền như Lưu Diệu Văn, ồ, còn có, Linh Linh xinh đẹp nhà ta chịu khó lượn lờ trước mặt Lưu Tổng một chút, kiếm cách trèo lên giường ngài ấy rồi mang thai, một bước lên mây là chuyện bình thường, một đám các người, nói hay như hát vậy "
Đám người chột dạ, bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, ra sức cố gắng ôm lấy chiếc bình cuối cùng của mình trong căn phòng

" Tống Á Hiên! Đủ rồi! Bọn họ nói có sai sao! Cái nhà này nuôi con lâu như vậy, lớn rồi liền mọc cánh bay, chó nó còn biết quay lại trả ơn, còn con thì sao hả! "
Bạn nhỏ bất ngờ bước tới đem cây gỗ đập vào tay từng người, hại bọn họ ăn đau, hét một tiếng liền theo quán tính buông đồ trên tay ra, tiếng vỡ cùng tiếng than khóc vang lên, căn phòng biến thành một đống đổ nát hoang tàng
" Ông nội à, ông cũng chưa tới nỗi nào, sao lại ăn nói hồ đồ vậy chứ, là ai khi tôi chưa tròn 13 tuổi thẳng tay đuổi ra khỏi nhà với cái lí do con cháu nhà họ Tống là phải biết tự sinh tự diệt hả? "
" Mày! Hỗn xược! "
Bạn nhỏ nhìn một vòng, tự giễu cười, kiếp chước đúng là cậu có mắt như mù mà
" Tốt nhất là thu hồi cái tâm tư thối nát của các người lại nếu muốn sống yên ổn, đừng để tôi thổi gió bên gối của Lưu Diệu Văn, đến lúc đó tiền cũng không có mà cầm đâu "
" Mẹ nó! Mày đừng có đe dọa tụi tao! "
" Mọi người có thể thử "
Bạn nhỏ híp mắt, đem cây gậy quăng đi, phủi tay sạch sẽ
" Nên nhớ! Tôi! Bây giờ là Bố của mấy người! "
" Hửm "

Bạn nhỏ nghe tiếng quay người, thấy hắn đang khoanh tay tựa vào cửa nhìn mình liền thay đổi sắc mặt, ấm ức chạy tới ôm lấy hắn cọ cọ làm nũng
" Chú ơi.

.

hức! oa! bọn họ bắt nạt em "
Ha hả! Là ai bắt nạt ai? Đống hoang tàng này là ai làm ra? Người khóc đúng ra phải là bọn tôi mới đúng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận