Vãn Hồi

Lục Diễn nhìn chằm chằm người nọ một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được.” Nói xong dẫn đầu đi tới hướng một góc hẻo lánh.

Người nọ lập tức đi theo. Tô Quyết nghĩ nghĩ, cũng vội vàng đuổi theo sau, có điều chỉ đi xa xa phía sau, không tới quá gần.

Tới chỗ vắng người, Lục Diễn dừng lại, xoay người thản nhiên nói, “Ở đây đi, có chuyện gì mau nói.”

Khuôn mặt điển trai của người nọ thoáng lộ vẻ vặn vẹo, rối rắm trong chốc lát, mở miệng nói, “Anh có biết không, Kha gia đã xảy ra chuyện?”

Lục Diễn mơ mơ hồ hồ nhớ tới, vừa rồi lúc ở trong phòng, Trần Việt hình như có kể với hắn đôi lời về chuyện Kha gia gần đây không tốt lắm linh tinh, có điều hắn cũng không để ý.

Lục Diễn lắc lắc đầu, “Không biết, tao cũng không quan tâm. Nếu mày chỉ muốn nói cái này, tao đi trước.”

“Lục Diễn…” Người nọ lên tiếng gọi lại người mang vẻ mặt hờ hững muốn bỏ đi, cắn răng nói, “Anh cũng là một phần của Kha gia…”

Lục Diễn dừng bước, gợi lên khóe miệng giọng nói mang theo chút mỉa mai cùng trào phúng, “Mày hình như quên, Kha Dư Chước, tao họ lục, không phải họ Kha, Kha gia chẳng liên quan tới tao.”

Kha Dư Chước cau mày, “Mặc kệ nói thế nào, anh cũng con trai của ba, trong thân thể anh chảy dòng máu của nhà họ Kha.”

“Thì thế nào? Muốn tao học Na Tra thay xương đổi máu sao? Xin lỗi tao làm không được.” Lục Diễn đáp đầy châm chọc.

Kha Dư Chước há miệng thở dốc, lại cố gắng nhịn xuống, hạ thấp thanh âm, “Có người muốn thu mua tập đoàn Thịnh Thiên.” Tập đoàn Thịnh Thiên chính là công ty của Kha gia.

Lục Diễn cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, “Thế thì liên quan gì tới tao? Vừa không phải tao thu mua, tao cũng không có năng lực đó, mày nói cái này có ích lợi gì.”

Hắn đang định đi, Kha Dư Chước lại kêu lên, “Là Tô Mạc.”

Lục Diễn dừng bước, Kha Dư Chước tiếp tục nói, “Là Tô Mạc muốn thu mua Thịnh Thiên.”

Kha Dư Chước nhìn chằm chằm Lục Diễn, “Là mày bảo anh ta làm vậy đúng không? Nếu mày bất mãn, mày có thể trực tiếp ra tay với tao, vì sao lại đụng tới Thịnh Thiên? Mày hận ba đến vậy sao? Ba cũng đã tính toán cho mày về Kha gia, là do mày tự mình cự tuyệt. Mày muốn hủy Kha gia mới vừa lòng?”

Từng lời từng chữ Kha Dư Chước vạch ra ranh giới, Lục Diễn lại chỉ cảm thấy mỏi mệt, hắn trầm mặc một hồi, thản nhiên nói, “Tao chỉ nói một lần, không phải tao làm, có tin hay không thì tùy mày.”

Kha Dư Chước cũng cười mỉa mai, “Với quan hệ giữa mày và Tô Mạc, mày nói mày không biết, lừa ai đó! Thu mua Thịnh Thiên không phải chuyện đơn giản, Tô Mạc không phải vì mày thì vì cái gì lại hao phí lớn như vậy?”

Lục Diễn nghe thấy thế liền thu hồi cảm giác vi diệu kia, lạnh lùng nói, “Chuyện của chúng tao, không cần nói với mày. Mày tin hay không, tao cũng chẳng quan tâm.”

“Nếu thật sự không phải là mày làm, vậy mày bảo anh ta ngừng lại đi.” Kha Dư Chước nói như thể đó là điều đương nhiên.

Ánh mắt Lục Diễn nhìn y giống như đang xem một vở kịch hài, “Tao không nghĩ đến việc đối phó Kha gia, là bởi vì tao căn bản không để Kha gia trong lòng, tao lười tốn tâm tư cho mấy người. Nhưng mà, cũng không có nghĩa, tao phải cứu Kha gia. Quan hệ của tao cùng chuyện Tô Mạc muốn thu mua tập đoàn Thịnh Thiên không hề liên quan với nhau. Tao lại càng không can thiệp quyết định của Tô Mạc.”

“Sợ là mày can thiệp không nổi thôi!” Kha Dư Chước có chút điên cuồng mà gào lên, “Mày cho là mày là ai, chẳng qua là một kẻ bán mông, dựa vào lên giường với đàn ông mà leo lên, mày cho là Tô Mạc sẽ để ý mày sao, chờ đến lúc anh ta chơi chán, xem mày thê thảm thế nào.”

Lục Diễn mặt không đổi sắc mà nhìn y, tựa như đang nhìn một con chó điên, người sẽ không so đo với chó, lại càng không để ý tiếng chó sủa lung tung.

Kha Dư Chước còn muốn nói nhiều lời khó nghe hơn, một nắm tay đã vung đến trước mặt y, lập tức cắt ngang tất cả lời y sắp nói. Kha Dư Chước định đáp trả, đối phương lại không cho y cơ hội, một quyền tiếp một quyền nện vào mặt y, đánh đến nỗi y không thể không ôm đầu lăn lóc dưới đất.

Người ra tay không phải Lục Diễn, mà là Tô Quyết đi theo sau. Mới đầu cậu còn có thể bình tĩnh mà nghe, quan hệ giữa Lục Diễn với Kha gia cậu ít nhiều cũng biết một chút, mặc kệ khó chịu cỡ, đây cũng coi như là chuyện nhà họ. Thế nhưng Kha Dư Chước càng nói càng khó nghe, vài câu cuối cùng càng xúc động thần kinh của cậu, nhịn không được liền tung nắm đấm.

Kha Dư Chước bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Quyết lại thật sự nổi giận, nếu là bình thường hai người ít nhất cũng có thể đánh ngang nhau, không đến mức nghiêng về một phía như vậy.

Tô Quyết nhìn Kha Dư Chước đã không còn chút lực đánh trả, cũng ngừng tay, giáo huấn một chút là đủ, cậu không muốn gây chuyện lớn. Cậu ngồi xổm xuống, đập đập đầu Kha Dư Chước, “Họ Kha kia, người của Tô gia, không phải người mày có thể đụng vào, quản cái miệng của mày đó. Chớ để cái miệng làm hại cái thân.”

Bao che khuyết điểm. bảo bọc cho nhau, là tính cách nằm trong xương tủy của mỗi người họ Tô.

Động tĩnh bên này khiến đám Trần Việt vừa mới ra khỏi Kim Điện sôi nổi vây lại đây hỏi xảy ra chuyện gì, có cần hỗ trợ hay không. Lục Diễn cười nhẹ, lắc đầu nói đã giải quyết xong, không có việc gì. Vừa lúc lái xe cũng đến, hắn liền cùng Tô Quyết lên xe trước.

Những người khác cũng dần dần về hết, Kha Dư Chước còn ngồi xổm bên kia, có người nhận ra, có người thì không nhận ra y, nhưng mảy may không có một ai tiến lên hỏi han.

Kha Dư Chước tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, y cũng không muốn biến mọi chuyện thành như vậy, y thật sự muốn giải hòa với Lục Diễn, thậm chí chấp nhận ăn nói khép nép mà cầu xin hắn, chỉ cần có thể cứu Kha gia. Chính là không biết vì cái gì, vừa gặp Lục Diễn, y liền khống chế không nổi tâm tình của mình.

Hai mươi mấy năm trên đời của y đều rất thuận lợi, so với mấy nhà giàu lại hay có nhiều chuyện phiền lòng, Kha gia bọn họ thật sự coi như yên ổn. Cha của y không chỉ ôn nhu, còn tận tâm với gia đình vợ con, chưa từng lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài. Mẹ tuy rằng tính tình không phải rất tốt, nhưng đối với y lại vô cùng cưng chiều. Trong mắt người ngoài, Kha gia là kiểu gia đình mẫu mực, cha hiền con thảo, vợ chồng ân ái. Kha Dư Chước cũng luôn bởi vì có người cha như vậy, gia đình như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, mặc dù trong mắt rất nhiều người, ông Kha không khỏi có thừa ôn nhu nhưng không đủ quyết đoán, dẫu vậy, đối với Kha Dư Chước người cha này thực sự rất hoàn hảo.

Chỉ là một ngày kia y vô tình biết được sự tồn tại của Lục Diễn, đánh vỡ hình tượng giả dối trong lòng y. Kha Dư Chước không chỉ không thể tiếp thu chuyện cha ở bên ngoài có con rơi, càng không thể tiếp thu chính là, người cha hoàn mỹ, gia đình hoàn mỹ trong mắt y hóa ra lại là một hồi âm mưu. Thế nhưng qua nhiều năm tín nhiệm cùng sùng bái cha như vậy khiến y chẳng thể oán hận, cho nên y liền đem toàn bộ lửa giận chuyển về phía Lục Diễn.

Y chưa từng dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với bất luận kẻ nào, Lục Diễn là người duy nhất. Y không phải kẻ dễ dàng bị gợi lên lửa giận, nhưng Lục Diễn luôn khiến y không khống chế được. Y không thích nói lời tổn thương người, nhưng lại luôn nói lời cay độc với Lục Diễn. Lục Diễn với y, chính là vết nhơ trong sinh mệnh, chưa trừ diệt sẽ chưa thể thoải mái.

Nhưng hiện giờ, lại cũng bị knock-out, Kha gia bọn họ lâm vào bước đường này. Kha Dư Chước không thể nói rõ là hối hận nhiều hơn hay tuyệt vọng nhiều hơn. Y cũng không rõ, nếu biết trước kết cục như vậy, y còn có thể đi trêu chọc Lục Diễn hay không? Chỉ sợ, câu trả lời vẫn là, có.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên, cuối cùng một đôi chân dừng trước mặt y, Kha Dư Chước ngẩng đầu, là Lục Diễn đáng lý đã rời đi.

Hắn vẫn như trước không có biểu tình gì, nhìn Kha Dư Chước trong chốc lát, đưa hai tờ chi phiếu tới tay y, “Đây là thứ năm đó cha cậu giao cho mẹ tôi, có điều nhiều năm qua, mặc kệ là mẹ hay là tôi, cho tới bây giờ đều không đụng tới, ngay cả nhìn cũng không nhìn qua, cậu thay tôi trả cho ông ta đi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phó Kha gia, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không. Tin hay không tùy cậu. Nhưng tôi hy vọng, chúng ta về sau không còn bất cứ liên quan gì.”

Thẳng đến khi tiếng bước chân dần dần rời xa, Kha Dư Chước còn nắm chặt tờ chi phiếu kia ngẩn ngơ.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Lục Diễn không phải dễ nhìn, Tô Quyết cũng không dám chọc đến hắn, chỉ mật báo tình hình cho anh hai nhà mình xong liền giả bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.

Vừa về tới Tô gia, thím Phương liền nói với Lục Diễn, Tô Mạc chờ hắn trong thư phòng. Lục Diễn nói lời cảm ơn rồi lập tức đi tới thư phòng. Tô Quyết vốn định theo qua hóng chuyện, có điều cuối cùng vẫn không có cơ hội.

Lục Diễn đẩy cửa thư phòng ra, Tô Mạc đang ngồi ở sau bàn làm việc, tay khẽ xoay xoay cây bút, nghĩ đến cái gì đó. Nghe được tiếng vang ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Diễn tiến vào.

Tô Mạc không quanh co lòng vòng, nói thẳng, “Anh muốn hỏi em chuyện Kha gia sao?”

Lục Diễn sớm đã quen với thái độ trực tiếp của Tô Mạc, gật gật đầu, “Có chút tò mò.”

Tô Mạc đáp, “Văn kiện thu mua tập đoàn Thịnh Thiên hiện tại đang trên tay em, đây là sự thật.”

“Ừ.” Lục Diễn đáp lại, giống như Tô Mạc chỉ là đang nói một câu hôm nay thời tiết thật đẹp, không có phản ứng gì đặc biệt.

Tô Mạc nghĩ nghĩ, lại nói, “Em không nói trước nói cho anh biết, là sợ anh khó xử. Lần trước sau khi anh nói với em về chuyện Kha gia, em bắt đầu lưu ý bọn họ. Một thời gian trước, em phát hiện có người âm thầm giở thủ đoạn muốn thu mua Thịnh Thiên, người kia của Kha gia thật sự không phải là kẻ nhạy bén, kỹ xảo như vậy mà cũng không phát hiện. Em liền ra tay ngăn cản giữa chừng, cho nên hiện tại văn kiện thu mua rơi vào tay em.”

Lục Diễn mỉm cười, đi qua chống hai tay lên lưng ghế dựa của đối phương, “Anh chỉ là có chút tò mò, không có ý gì khác. Em không cần giải thích cái gì với anh hết, anh tin em, cũng ủng hộ hết thảy quyết định của em.”

Chính Tô Mạc cũng không phát hiện bản thân anh thả lỏng một chút, tiếp tục nói, “Kỳ thật Thịnh Thiên không phải xảy ra vấn đề nội bộ, chỉ cần em buông lỏng tay, bọn họ vẫn có thể tiếp tục tồn tại.”

Lục Diễn lúc này mới hiểu được, chợt nói, “Em sợ anh niệm tình huyết thống, muốn giúp bọn họ, cho nên trước tiên chỉ nắm quyền khống chế trong tay thôi đúng không?”

Tô Mạc khẽ cười, “Chuyện này với em thì cũng có lợi.”

“Nhưng xét toàn diện, thu mua Thịnh Thiên càng có lợi hơn. Em cũng nói qua, nội bộ công ty không có vấn đề .” Lục Diễn đáp lại lời anh.

Tô Mạc không giấu giếm, gật đầu, “Có thể nói như vậy.”

Lục Diễn nhìn anh, nghiêm túc nói, “Vậy, em muốn làm gì thì cứ làm như thế, không cần băn khoăn đến anh. Anh đối với Kha gia, vừa không có hận, cũng không có yêu. Anh không muốn trả thù gì hết, cũng sẽ không giúp bọn họ. Nếu thu mua Thịnh Thiên càng có lợi cho em, em không cần vì anh mà buông tay; nếu như chẳng có lợi ích gì, em cũng đừng vì anh mà tốn sức trên người bọn họ.”

Tô Mạc chần chờ trong chốc lát, “Nhưng mà, anh dù sao cũng là….”

Lục Diễn cười nhạt, “Nếu thật sự đến mức phá sản, nếu ông ta lưu lạc đầu đường, anh có thể cho ông ta miếng cơm, cho ông ta nơi ở. Anh không ngại nuôi ông ta đến già, coi như báo đáp ông ta năm đó cống hiến một con t*ng trùng. Nhưng trừ cái này ra, Kha gia với anh, chính là hai người xa lạ.”

Tô Mạc gật gật đầu, “Ừm, em hiểu được.”

Cuối cùng Tô Mạc vẫn buông tha lần thu mua này, chỉ khiến tập đoàn Thịnh Thiên trả giá lớn. Trải qua chuyện lần này, Kha gia cũng coi như bị tổn thất rất nhiều, Kha Dư Chước ngược lại bởi vậy mà hiểu chuyện hơn nhiều, an an phận phận đến tập đoàn làm việc, không hỗn loạn cùng đám công tử giàu có nữa, cũng không đi tìm Lục Diễn gây phiền.

Không phải Tô Mạc mềm lòng, anh chính là không muốn đâm ngang. Tuy rằng Lục Diễn nói không cần băn khoăn cảm thụ của hắn, nhưng anh làm sao có thể thật sự làm được như thế. Mặc kệ là chú ý đến Kha gia, nhúng tay vào chuyện thu mua công ty, hay là đàm phán cuối cùng, đều là vì Lục Diễn. Tô Mạc không đuổi tận giết tuyệt Kha gia, bởi vì anh biết không quản nổi miệng lưỡi người khác, Lục Diễn kỳ thật không phải một người độc ác; về phương diện khác, quan hệ giữa Lục Diễn và Kha gia dù sao rắc rối phức tạp, nếu tuyệt tình với Kha gia, ngày sau lỡ có bị người công khai quan hệ giữa hắn cùng Kha gia, luôn có kẻ không hiểu chuyện lại mang lòng thánh mẫu sẽ mắng chửi Lục Diễn tuyệt tình. Tô Mạc không hy vọng trên lưng Lục Diễn mang ô danh như vậy, một chút cũng không muốn.

Chuyện này về sau, Tô Mạc không nói cho Lục Diễn, hắn cũng không hỏi lại. Giữa bọn họ sớm đã có ăn ý như vậy.

Sau một lần nói chuyện đó, Kha gia đã bị bọn họ vứt ra khỏi đầu, từ trước chưa từng tạo thành ảnh hưởng với bọn họ, sau này cũng sẽ không.

Hoàn chương 101

☆,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui