Vãn Hồi

.

Lục Diễn đi theo Mộc Hiểu đến một quán bar gần đó. Lúc này quán bar người không phải rất nhiều, hai người theo thói quen mà tìm vị trí trong góc ngồi xuống.

Bồi bàn rất nhanh đưa rượu lên, Lục Diễn chỉ gọi một ly rượu bình thường, Mộc Hiểu gọi một ly rượu pha chế “Lam sắc tâm tình”, nghe tên đã cảm thấy giá cả sẽ không rẻ.

Mộc Hiểu lắc lắc rượu màu xanh trong ly, uống từng ngụm từng ngụm, ánh mắt dần dần có chút mê ly.

Lục Diễn mắt lạnh nhìn cô, hắn ngay từ đầu nhấp một ngụm rượu liền không uống nữa, cũng không nói lời nào. Dù sao người chân chính có lời muốn nói cũng không phải hắn, hắn chỉ yên lặng chờ.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, khách trong quán rượu dần dần nhiều hơn, rượu trong tay Mộc Hiểu đã là ly thứ ba. Cô còn chưa mở miệng, Lục Diễn cũng không vội, lại trầm mặc suy nghĩ về tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy.

Xem ra hai người kia đã cùng một chỗ một thời gian, không biết lúc này đây bọn họ là thế nào mà vừa mắt nhau, quan trọng nhất, là ai chủ động…

Lục Diễn đang nghĩ, Mộc Hiểu lại đột nhiên mở miệng, câu nói đầu tiên khiến Lục Diễn nhịn không được chân mày khẽ cau lại.

“Lúc đó tôi còn tưởng rằng, người sẽ làm tôi thất tình phải là anh.” Khi nói chuyện mê ly trong mắt Mộc Hiểu đã rút đi, miệng của cô mang theo ý cười, ngữ khí cũng giống như đang đùa giỡn, nhưng Lục Diễn biết cô cũng không phải đang nói giỡn.

Lục Diễn không tiếp lời, hắn tin tưởng đối phương cũng không cần hắn nói cái gì.

Mộc Hiểu tiếp tục nói, “Tôi vào đoàn phim rồi sau đó hắn thấy anh, hắn liền hỏi tôi, anh là người như thế nào, bộ dáng của hắn thoạt nhìn đối với anh rất có hứng thú. Tôi cùng hắn một chỗ thời gian không tính dài, cũng không phải rất ngắn, trước cũng không phải không có người khác yêu thương nhung nhớ hắn, hắn đều không tiếp nhận. Hắn tuy rằng phong lưu, nhưng có một ưu điểm, chính là thời điểm hắn cùng một người một chỗ liền tuyệt đối trung thành. Hắn luôn luôn chấm dứt tình cũ thì mới có tình mới. Mỗi một cô gái, khi đối mặt với tình cảm lãng tử của hắn, đều sẽ ảo tưởng mình chính là người cuối cùng của hắn, tôi cũng không ngoại lệ. Cho nên khi tôi nhận thấy hắn có hứng thú với anh, tôi cảm thấy thực phẫn nộ, cũng thực sợ hãi. Tôi thật sự yêu hắn.”

Hắn trong lời cô là chỉ ai, Lục Diễn dĩ nhiên rõ ràng.

Nói tới đây, Mộc Hiểu hướng Lục Diễn mà cười cười xin lỗi, “Cho nên khi đó, thái độ của tôi với anh thực không ôn hòa, hy vọng anh đừng để trong lòng, xin anh thông cảm một cô gái bị hãm trong tình yêu không ổn định không lý trí.”

Lục Diễn nghĩ thầm rằng cô gái này quả thật không đơn giản, bất luận thời điểm nào cũng không quên làm ra lựa chọn đối với mình có lợi nhất. Hắn cũng không hoài nghi thành ý muốn qua lại thân quen của Mộc Hiểu với hắn lúc này, người như Mộc Hiểu, vốn sẽ không dễ dàng cùng người trở mặt, huống chi Lục Diễn đang nổi danh như vậy, là người tương lai không thể không mong đợi. Cô nếu chủ động yếu thế, mặc dù Lục Diễn không phải một kẻ rộng lượng, cũng sẽ không cùng cô so đo.

Bất quá Lục Diễn cũng không phải một kẻ dễ dàng bị người nắm mũi dẫn đi, không phải cô nói trở mặt liền trở mặt, cô nói thân thiết liền thân thiết, cho nên hắn chỉ cười cười, không tỏ thái độ.

Mộc Hiểu hiển nhiên cũng biết ngừng đúng mực, không được một tấc lại muốn tiến một thước, chính mình đem đề tài nói tiếp, “Kỳ thật thời điểm cùng hắn một chỗ, tôi cũng đã dự liệu đến kết cục hôm nay. Lại nói tiếp, tôi cũng không chịu thiệt, khi còn bên nhau, hắn đối xử với tôi rất tốt, cũng cho tôi rất nhiều trợ giúp, chúng tôi, cũng coi như theo như nhu cầu đi. Tôi chỉ là, có chút không cam lòng mà thôi. Lại nói tiếp, tôi còn thật tình nguyện người làm tôi thất tình là anh.”

Mộc Hiểu nói xong, một đôi mắt lóng lánh ánh nước nhìn về phía Lục Diễn.

Lục Diễn bất vi sở động, thản nhiên nói “Tôi có thể cho rằng cô là đang châm ngòi không?”

Mộc Hiểu cũng không che giấu dụng tâm của mình, cô biết Lục Diễn là một người thông minh, tự nhiên là không dễ lừa gạt, cô thu hồi phong tình trong mắt, nhẹ nhàng vuôt vuôt tóc, “Cũng coi như thế đi. Bất quá tôi ngược lại có một lần vô ý nghe được tiểu tử kia nhắc tới anh, giống như đối với phát triển của anh hiện tại không quá chịu phục.”

Lục Diễn không phải thực tin tưởng lời Mộc Hiểu, bởi vì hắn biết Từ Vĩnh Chu không phải người dễ nắm bắt, Từ Vĩnh Chu càng tuyệt đối không thể ở thời điểm chưa có thực lực mà công khai biểu lộ bất mãn với mình.

Bất quá Lục Diễn cũng có chuyện muốn hỏi Mộc Hiểu, cho nên không vạch trần cô, “Vậy cô biết bọn họ, là như thế nào… Ừm, đồng thời đến với nhau sao?”

Mộc Hiểu cười khẽ, “Anh là muốn nói ai dụ dỗ ai sao? Đừng ngại, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đại khái biết một ít, chi tiết cụ thể không rõ lắm, nhưng hình như là Từ Vĩnh Chu chủ động tìm tới, thật không biết xấu hổ.”

Lục Diễn thầm cười nhạo một tiếng, cô gái này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, người cùng Tô Quyết một chỗ, tám chín phần đều là tự mình dâng lên cửa, chỉ sợ chính cô ta cũng không ngoại lệ, lại ở trong này nói kẻ khác không biết xấu hổ.

Bất quá Lục Diễn chung quy đã hỏi ra đáp án bản thân muốn, liền cũng không kiên nhẫn theo cô thương cảm nữa, đưa tay nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, muốn tôi đưa cô về không?”

“Không cần,” Mộc Hiểu cười nói, “Anh đi trước đi, chờ lát nữa trợ lý đến đón tôi.”

Lục Diễn gật gật đầu, không tiếp tục ra vẻ thân sĩ, đứng dậy rời đi.

“Mặc kệ nói như thế nào, cám ơn anh. Cùng anh nói mấy thứ này, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.” Mộc Hiểu đột nhiên lại nói một câu.

Lục Diễn quay đầu nhìn cô, miệng cô mỉm cười, trong mắt lại tràn ngập một cỗ bi thương.

Cô chung quy là thật lòng, cho nên phần thương tổn này cũng không dễ dàng mất đi, mặc dù cô nói ra dễ dàng tiêu sái như vậy.

Lục Diễn lại không có nhiều tâm tư để dùng trên người cô, không nói thêm gì nữa, vẫn là đi trước một bước.

Tuy rằng đối với Từ Vĩnh Chu có thêm một tầng cảnh giác, nhưng Lục Diễn cũng không có thời gian đi chú ý, bởi vì《 Tay súng bắn tỉa》mà hắn tiếp nhận đã hoàn thành chuẩn bị, bắt đầu giai đoạn quay phim.

Đối với bộ phim điện ảnh này, Lục Diễn rất coi trọng, sớm liền tới đoàn phim, gặp được đạo diễn Chu Ảnh Tài.

Chu Ảnh Tài không phải người dễ ở chung, có chút cảm giác cậy tài khinh người, trừ bỏ phim ảnh còn không đối với người khác đều có chút xa cách. Bất quá người này cũng thực sự có tài, cho nên mới có thể tạo ra tác phẩm kinh diễm như《 Tay súng bắn tỉa》. Đại khái có chút tài lại làm nghệ thuật nhiều người cũng có tính tình quái gở, Lục Diễn thấy nhưng không thể trách. Dù sao chính như Tô Mạc đánh giá về hắn, chỉ cần Lục Diễn nguyện ý, hắn có thể cùng bất luận kẻ nào ở chung vô cùng tốt, vậy cũng là tài năng của hắn. Cho nên tổng thể mà nói, không đến nỗi tệ lắm.

Bởi vì câu chuyện phát sinh chủ yếu trong rừng, cho nên quay phim mất ba tháng, đoàn phim cơ bản đều trải qua ở trong rừng xa xôi hẻo lánh. Lại là ngày nóng nhất trong năm, chờ hoàn thành quay phim, Lục Diễn cả người đều đen đi không ít, cũng gầy đi không ít, nhưng thân thể rèn luyện tinh nhuệ hơn. Thậm chí tại thời điểm đóng máy, còn có người đùa giỡn mà nói Lục Diễn có phải còn chưa thoát khỏi vai diễn, trên người sao mà còn mang sát khí.

Lục Diễn cũng thừa nhận chính mình đối với bộ phim điện ảnh này nhập tâm rất nhiều, thế cho nên thời điểm thoát ly cũng chậm hơn so với bình thường. Nhưng hiệu quả cũng thực rõ ràng, nếu như nói Chu Ảnh Tài chỉ đạo có thể nói là kinh diễm, như vậy Lục Diễn biểu hiện quả thực gọi người xem chỉ có thể ca thán không ngừng.

Trong lúc quay phim đã xảy ra một chuyện rất quan trọng.

Phim quay được một nửa, bên đầu tư đột nhiên ngừng đầu tư, nguyên nhân gì thì cũng không rõ ràng lắm, nhưng tóm lại là tiền không đến nơi.

Không có tiền liền không có kinh phí quay phim, cố gắng trước đó cũng sẽ toàn bộ trở thành phế thải. Chu Ảnh Tài gấp đến độ miệng chửi rủa không ngừng, Lục Diễn cũng không dễ chịu, hắn chính là ký thác kỳ vọng cao vào bộ phim này. Nhưng mà đời trước hắn không tham dự quay phim, cũng không biết lúc ấy có phải cũng trải qua thời kì này không, có thể viên mãn mà giải quyết hay không, trong lòng không khỏi nôn nao.

Ngay tại lúc đoàn phim đã sắp chuẩn bị dẹp đường về nhà, mà Lục Diễn cũng đang nghiêm túc suy xét có nên hướng Tô Mạc xin giúp đỡ hay không, rốt cục truyền đến tin tức tốt, giám chế không biết từ nơi nào lại kéo được nhà đầu tư, lúc này đây tài chính đến đúng chỗ. Không cần buồn phiền cuốn gói về nhà, phim có thể thuận lợi quay hết, Lục Diễn cũng thở phào một hơi. Lúc này, nếu không giành thật nhiều giải thưởng về cho phim, quả thực rất có lỗi với biến đổi bất ngờ này.

Sau khi phim đóng máy, giám chế nói nhà đầu tư mới muốn mời vài nhân vật chủ chốt tụ hội, mọi người dĩ nhiên không có dị nghị, Lục Diễn cũng rất muốn trông thấy người mang than sưởi ấm ngày tuyết cho họ này.

Chờ sau khi trở về, rất nhanh liền hẹn xong thời gian, địa điểm cũng là chọn quán bar nổi danh.

Nhà đầu tư này ngược lại rất có ý tứ, hẹn ở nơi thế này, có lẽ hẳn là tuổi cũng không lớn.

Lục Diễn đúng giờ tới nơi hẹn, thời điểm nhìn đến người đầu tư mới, Lục Diễn không khỏi cảm khái thế giới thật nhỏ, duyên phận thật kỳ diệu. Thì ra nhà đầu tư trong lúc nguy nan ra tay tương trợ chính là cậu ba nhà họ Hạ, Hạ Minh, người mà Lục Diễn mới nhận thức không lâu,.

Hạ Minh vạt áo mở rộng ngồi trên ghế sa lông, vắt chân, trong tay lắc lắc ly rượu, vẫn là bộ dáng cuồng dã không kềm chế được. Nhìn thấy đám người Lục Diễn tiến vào, tùy ý phất tay, “Ngồi đi, đừng câu nệ tiểu tiết.”

Chu Ảnh Tài có chút kích động, tự giới thiệu xong, nắm tay Hạ Minh không buông mà nói cảm tạ, quả thực hắn đối với Hạ Minh ra tay trượng nghĩa cứu hắn cải từ hồi sinh dĩ nhiên là vô cùng cảm kích.

Lục Diễn thì bình tĩnh hơn nhiều, gật gật đầu, gọi một tiếng, “Hạ thiếu gia.”

Hạ Minh nâng ly cười với hán, “Lại gặp mặt. Lần trước nói có thời gian rảnh cùng uống rượu, hiện tại cuối cùng thực hiện được.”

Lục Diễn cũng cười cười, “Hóa ra Hạ thiếu gia còn nhớ rõ.”

Giám chế làm người giới thiệu có chút ngạc nhiên, “Các cậu sớm đã quen biết rồi sao?”

Hạ Minh cười nói, “Mới quen không lâu, bất quá rất hợp ý. Nói thực ra, nếu không biết Lục Diễn là nam chính trong phim các người lần này, tôi còn chưa chắc sẽ đầu tư đâu.”

Lục Diễn thất sự không biết còn có chuyện này, nghe vậy nâng ly nói, “Nhận được Hạ thiếu gia quan tâm, tôi mời anh một ly.” Nói xong một hơi uống cạn.

Hạ Minh cũng một hơi cạn rượu còn lại trong ly, cười nói, “Tôi thích điểm dứt khoát này của cậu, đàn ông nên như vậy, chớ lề mề.”

Chu Ảnh Tài ngồi bên lập tức mặt đỏ bừng, há mồm, lại cái gì cũng chưa nói.

Giám chế vội vàng giảng hòa, “Đến đến đến, chúng ta cùng kính Hạ thiếu gia một ly, cảm tạ cậu ra tay lúc nguy nan, để phim của chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành.”

Hạ Minh mặc dù là con cháu thế gia, lại bởi vì tính cách cùng những việc trải qua trước kia, trên người có hương vị cuồng dã ngỗ nghịch, làm việc theo yêu thích. Hắn nhìn người bảo thích hợp thì tức là hợp, hắn nhìn không vừa mắt, liền mặc kệ không quản. Người ta thân phận như thế, chỉ có người khác lấy lòng hắn không có chuyện hắn phải đi chiếu cố người khác. Cho nên toàn bộ quá trình, hắn đa phần chỉ cùng Lục Diễn nói chuyện, những người khác cơ bản đều làm nền.

Chu Ảnh Tài trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không có biện pháp, kẻ chi tiền là lớn nhất, huống chi hắn dẫu kiêu ngạo hơn nữa, cũng biết có vài người đắc tội không nổi. Một buổi tối chỉ rầu rĩ ngồi uống rượu, cũng may giám chế làm người cũng không tệ lắm, thường thường cùng hắn qua lại mấy câu.

Hoàn chương 30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui