Vãn Hồi

.

Lục Diễn thong thả bước ra từ thang máy, chào hỏi Daisy, rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào văn phòng chủ tịch.

Tô Mạc đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay Lô Vũ cầm một tập tài liệu, đứng báo cáo công tác trước mặt anh. Nghe tiếng cửa mở, hai người cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc trong tay.

Hắn không làm phiền đến họ, lập tức ngồi vào ghế sa lông, hăng hái quan sát.

Tốc độ báo cáo của Lô Vũ không nhanh không chậm, âm lượng vừa đủ, từng chữ nhấn nhá thật rõ ràng. Lục Diễn tuy không hiểu hết nội dung công việc của Tô thị, nhưng cũng nghe ra từng câu đều vào trọng điểm, không có nửa lời vô nghĩa. Tô Mạc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ngẫu nhiên hỏi vài câu, Lô Vũ đều trả lời rất nhanh, cho dù là nhất thời không nhớ rõ, cũng có thể nhanh chóng tìm vị trí cần xem lại, nói ra đáp án.

Quả là có năng lực. Nghe được hơn nửa giờ đồng hồ, Lục Diễn vuốt vuốt cằm thừa nhận trong lòng. Nói thật có trợ lý đặc biệt có thực lực như vậy, Tô đổng có thể bớt lo không ít.

Báo cáo xong, Lô Vũ nhận lại tài liệu, không nói gì thêm, tự giác chờ Tô Mạc phân phó.

Anh lật lật văn kiện trên bàn, ngẩng đầu nói: “Được rồi, cứ làm theo những gì tôi vừa nói trước đã, cậu đi sắp xếp cấp dưới chuẩn bị những tài liệu cần cho hội nghị kia đi.”

Lô Vũ gật đầu, đáp: “Vâng.”

Xoay người nhìn Lục Diễn đang ngồi trên ghế sô pha, gật đầu chào: “Lục tiên sinh.” Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.

Lục Diễn cười nhẹ: “Trợ lý Lô, mấy ngày tới nhờ anh chỉ giáo thêm.”

“Lục tiên sinh khiêm tốn quá, tôi không dám nhận.” Lô Vũ bình tĩnh nói.

Lục Diễn tiếp tục mỉm cười: “Mấy ngày này cứ gọi tôi là trợ lý Lục đi.”

“Được, trợ lý Lục. Tôi ra ngoài trước.”

Sau khi Lô Vũ rời khỏi, Lục Diễn bước tới phía sau Tô Mạc, đè lên vai anh. Tô Mạc ngửa đầu nhìn hắn: “Có phải cảm thấy rất nhàm chán không? So với việc đóng phim, thì thật không thú vị gì.”

“Không sao.” Lục Diễn cười nói, “Coi như là một lần thử nghiệm công việc đi. Hơn nữa, có thể nhìn thấy em, anh tuyệt đối không nhàm chán.”

Lục Diễn vừa nói vừa vòng tay ra trước, tựa vào bàn làm việc, đối mặt với Tô Mạc: “Lại nói, anh còn không biết, thì ra trợ lý phải làm nhiều việc như vậy, biết nhiều đến thế.”

“Nếu không thì sao gọi là trợ lý đặc biệt chứ?” Tô Mạc cười nói, “Trợ lý Lục cảm thấy khó tiêu sao?”

“Sao có thể,” Lục Diễn cúi người cười nói, “Từ trong gian khổ tiến lên là tính cách của anh mà. Được rồi, gặp cũng khá nhiều lần, anh còn chưa từng thấy trợ lý Lô cười bao giờ đâu đấy.”

“Đừng nói là anh, ngay cả em, qua nhiều năm như vậy, thực sự nhìn thấy cậu ta cười cũng không quá mười lần.”

“Khoa trương đến vậy ư? Mặt cậu ta là mặt than à?”

Tô Mạc cười, “Cái cách dùng từ của anh ngược lại có vẻ đúng. Chẳng qua trợ lý Lô ở công ty rất được yêu thích, fan của cậu ta rất nhiều, đừng để mấy cô ấy nghe thấy.”

Lục Diễn lại hỏi tiếp, “Còn được yêu thích hơn cả em à?”

Tô Mạc gật gật đầu: “Theo một mức độ nào đó thì đúng vậy.”

“Sao có thể,” Lục Diễn không tin tưởng, “Nhìn em còn anh tuấn nhiều tiền hơn trợ lý Lô mà.”

“Anh có biết, tiếp xúc với một trợ lý thì kiểu gì cũng dễ dàng hơn việc tiếp xúc với chủ tịch rất nhiều. Mà mấy cô gái đi làm ở đây đều thực tế và có lý trí.” Tô Mạc giải thích.

Tô Mạc giữ chặt tay Lục Diễn, “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

Hắn cười đáp: “Anh đi truyền bá tin tức thôi.”

“Về nguyên nhân tại sao anh lại có mặt ở đây?” Tô Mạc hỏi.

“Không sai,” Lục Diễn cười giảo hoạt, “Anh gặp mặt vài đồng nghiệp nữ ở nhà ăn, vừa lúc tiết lộ cho mấy cô ấy, sắp tới anh phải diễn vai nhân vật là trợ lý riêng của tổng giám đốc, nên trước hết muốn thử nghiệm đời sống này. Anh nghĩ bây giờ có lẽ toàn bộ công ty đều biết rồi.”

“Nhưng bộ phim tiếp theo anh còn chưa xác định mà? Nói vậy cũng được à?” Tô Mạc hỏi.

Lục Diễn nghĩ nghĩ, “Lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ nghĩ đây là cái cớ tốt nhất cho sự xuất hiện của mình thôi. Có điều chuyện đóng phim, đôi khi do lúc tuyển chọn diễn viên cũng vì đủ nguyên nhân mà đổi người, sau này anh sẽ cố gắng nhận vai diễn gần gần thế này là được.”

Tô Mạc vỗ vỗ tay hắn, “Không sao, có đôi khi nói dối một chút cũng không gây ra chuyện lớn gì, cũng có gì đâu, coi như nói cho vui thôi.”

Tô Mạc mỉm cười nói tiếp, “Như vậy đi, trợ lý Lục, lát nữa có một cuộc họp, muốn cùng tham gia không?”

“Đương nhiên,” Lục Diễn cười nói, “Nếu đã diễn thì phải diễn tới cùng chứ. Huống hồ anh chính là muốn được làm trợ lý riêng ở bên bầu bạn với em cả hai mươi tư giờ đấy.”

Trước khi bắt đầu cuộc họp, Lô Vũ mang tất cả tài liệu cần thiết tới văn phòng, Lục Diễn và Lô Vũ cùng nhau đi theo Tô Mạc vào phòng họp.

Phòng họp ở tầng hai mươi, ba người đi xuống bằng thang máy chuyên dụng. Từ chỗ thang máy đến phòng họp còn một đoạn đường, trên đường đi, các nhân viên sẽ chào hỏi cả ba: “Chào chủ tịch, trợ lý Lô, trợ lý Lục.” Mà khi mọi người chào trợ lý Lục đều không nhịn được mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu, Lục Diễn hiểu được ý tứ của họ, cũng chỉ cười đáp lại.

Trong phòng họp, mọi người đều yên vị vào chỗ của mình, Tô Mạc đi về ghế chủ tịch. Bình thường chỉ có một chiếc ghế dành cho trợ lý ở bên trái, hôm nay còn cả ghế bên phải cho trợ lý riêng. Làm cho người ta không thể không khỏi cảm thán, nhân viên ở những công ty lớn đều có tố chất cao như vậy, ngay cả chỗ ngồi trong cuộc họp cũng chuẩn bị cực kỳ chu đáo.

Nhân viên tham dự cuộc họp khi nhìn Lục Diễn đều cười khẽ, không có người nào biểu hiện vẻ nghi hoặc hay khó hiểu. Vì thế có thể nói, tốc độ truyền bá, buôn chuyện ở công ty lớn, cũng giữ hiệu suất rất cao.

Cuộc họp cũng không vì Lục Diễn tham gia mà có gì khác biệt. Vẫn báo cáo công tác như trước, đề xuất phương án, giải quyết vấn đề.

Lục Diễn tự nhận mình tới để thể nghiệm hoàn cảnh, mặc dù chỉ là lấy cớ nhưng vẫn muốn nghiêm túc thực hiện. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã dồn hết sự chú ý vào người Lô Vũ, quan sát anh ta xem vào lúc này người trợ lý đặc biệt cần có yêu cầu làm những gì, làm thế nào. Mỗi khi một phòng ban báo cáo công việc, Lô Vũ liền mở những tài liệu liên quan để trước mặt Tô Mạc, còn tỉ mỉ đánh dấu những phần chính, lọc bỏ những phần không quan trọng ra, khiến người xem có thể hiểu được ngay.

Các phòng ban báo cáo xong, Tô Mạc liền bắt đầu nhắm vào một số vấn đề trọng điểm, có vài người trả lời tốt, có vài người ấp úng không đáp được, biểu hiện trên mặt Tô Mạc vẫn không thay đổi, không bởi vì có người trả lời được mà tán thưởng hay có người không đáp lại được mà tức giận. Sau đó, anh mở miệng nói ra một đám quyết sách, sắp xếp, chỉ thị, ngữ khí của anh không thật sự nghiêm khắc, ánh mắt cũng rất tự nhiên, nhưng tạo ra cảm giác áp bức không ai cưỡng lại được, giống như tất cả những gì anh nói đều là chân lý tuyệt đối, chỉ cần nghe theo là được.

Lục Diễn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trong công việc của Tô Mạc, không giống những lúc hai người ở bên nhau trước kia. Tô Mạc lúc này khiến Lục Diễn liên tưởng tới những đế vương thời cổ đại, nếu như nói giám đốc các phòng ban là một đám tướng sĩ, từng người lãnh trăm vạn binh lính, thì Tô Mạc chỉ cần điều khiển tướng sĩ, điều hành chỉ huy, quyết đoán sát phạt, bày mưu tính kế, quyết định thắng bại ở nơi cách xa ngàn dặm.

Đây chỉ là cuộc họp thông thường trong công ty, Lục Diễn nghĩ, không biết Tô Mạc trên bàn đàm phán còn có phong thái thế nào nữa? Chắc là càng mê người hơn chăng? Đương nhiên, cũng chỉ có Lục ảnh đế mới cảm thấy người được đối thủ xưng tụng là “Ác ma” trên thương trường —- chủ tịch Tô là mê người, bởi vì chỉ có hắn mới được chứng kiến một Tô Mạc không giống bên ngoài mà thôi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, thư kí chỉnh sửa bản ghi chép cho tốt rồi nộp cho Lô Vũ, Lô Vũ nhận lấy chỉ gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói một câu, “Vất vả rồi.” Trong giọng nói cũng không có chút phập phồng nào.

Cho dù như vậy, thư kí phụ trách ghi chép cuộc họp hôm nay cũng nhịn không được mà hơi đỏ mặt, cúi đầu e thẹn nói một câu, “Cảm ơn trợ lý Lô.” Làm cho Lục Diễn vẫn còn chưa rời đi mở rộng tầm mắt chứng kiến được mị lực của vị trợ lý này.

Trở lại tầng cao nhất, Lục Diễn chưa đi vào văn phòng với Tô Mạc, ngược lại còn ở lại hàn huyên vài câu với Lô Vũ.

“Trợ lý Lô đến Tô thị làm việc được bao lâu rồi?”

“Cũng được gần bảy năm.”

“Vậy tính theo thời gian tức là sau khi tốt nghiệp đại học xong thì đến đây làm luôn ư?”

“Đúng vậy, đây là công việc đầu tiên của tôi.”

“Trợ lý Lô quả là rất tâm huyết, bây giờ rất ít người có thể làm được công việc đầu tiên lâu đến thế?”

“Thật ra… Không phải tôi kiên trì hay không, mà là tôi không tìm được công việc khác thích hợp cho mình phát triển hơn. Lúc tôi vừa vào Tô thị, cũng không phải làm trợ lý của chủ tịch, mà chỉ là một trợ lý tầm thường. Sau đó nhờ Tô đổng giữ lại bên người, gần như là dồn công sức chỉ bảo tôi trở thành một trợ lý xuất sắc. Bây giờ muốn tìm một công việc tốt không khó, nhưng muốn gặp được một ông chủ tốt thì không dễ dàng, tôi cảm thấy hiện tại đã quá đủ.” Lô Vũ đối với Lục Diễn hỏi gì đáp nấy.

Hắn cảm thấy những lời này nghe rất quen, giống như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ ra Tần Phong cũng từng nói những lời gần giống như vậy. Đến nơi này, Lục Diễn càng ngày càng bội phục Tô Mạc, có thể khiến cho những người bên cạnh anh khăng khăng trung thành, đây là chuyện mà những người làm chủ đều khát vọng có điều không phải ai cũng làm được, thế nhưng Tô Mạc lại làm rất tốt. Đây cũng không phải chuyện có thể học hỏi được, quả thật là thiên phú bẩm sinh.

Trong phòng nghỉ của nhân viên, có vài thư kí xúm xít tán gẫu.

“Hôm nay nhìn thấy Lục Diễn ngoài đời ở phòng họp, thật sự là quá đẹp trai, mê chết người.”

“Vậy cậu có hỏi xin chữ kí với xin chụp ảnh chung với anh ấy chưa?”

“Ôi chao, tôi quên mất, tôi chỉ kịp nhìn thấy anh ấy, hu hu hu hu, không biết còn có cơ hội nào gặp mặt nữa hay không, hối hận quá.”

“Yên tâm đi, anh ấy đâu phải chỉ ở công ty vài ngày, chắc chắn còn có cơ hội.”

“Khó nói lắm, công ty lớn như vậy, ai biết anh ấy đi chỗ nào, huống chi hầu hết thời gian, anh ấy ở văn phòng chủ tịch, đó cũng không phải nơi chúng ta có thể tùy ý đến.”

“Cho nên, đáng hâm mộ nhất là chị Daisy. Thân là thư kí của chủ tịch, trước kia mỗi ngày đều có thể gặp mặt chủ tịch và trợ lý Lô, hai anh chàng siêu cấp đẹp trai, bây giờ lại thêm nam nhân anh tuấn Lục Diễn, trời ơi, thật khiến người ta ghen tỵ quá đi.”

“Vậy cô cũng phải có vóc người ngoại hình đẹp như người ta mới được, không phải người nào cũng có thể leo lên được chức thư kí chủ tịch đâu.”

“Ôi, cô đừng nói như vậy, người như chị Daisy thật sự tài giỏi mà.”

“Đúng vậy, có thể làm thư ký của chủ tịch, sao lại không có bản lĩnh, chẳng qua là dẫu bản lĩnh có hơn nữa mà không bỏ ra cái gì đó thì cũng miễn bàn đi.”

“Những lời này của chị thật khó nghe, chị Daisy mới không phải người như vậy, chủ tịch cũng không phải thế.”

“Em gái nhỏ à, em mới bao nhiêu tuổi, biết cái gì! Chủ tịch và thư kí nhà nào lại không có những mối quan hệ không rõ ràng. Huống chi chủ tịch của chúng ta, muốn gia thế có gia thế, muốn ngoại hình có ngoại hình, là kim cương vương lão ngũ(*) trong mắt của biết bao thiên kim tiểu thư. Nhưng anh ấy ngay cả một người bạn gái cũng không có, cả scandal cũng không, em cho rằng là vì sao?”

“Lời cô nói nghe có vẻ có lý.”

“Này, nói lời như thế sẽ không sao chứ?”

“Sợ cái gì, dám làm thì đừng có sợ bị người khác nói.”

Chính là người vừa lên giọng đã bị kéo kéo tay áo, còn có chút không thuận theo mà cứ kéo mãi, liền mắng, “Cô kéo tôi làm gì….”

“Chị Daisy!”

“Chị Daisy, chị cũng tới!”

“Chị Daisy.”



Cho nên nói, đừng nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận người ấy ở ngay đằng sau.

Daisy liếc mắt nhìn đám người, “Nếu tôi giống như lời các cô đang nói, đã sớm không ngồi ngây ngốc ở vị trí này rồi. Làm người thì phải biết thân biết phận, làm tốt bổn phận của mình mới là điều quan trọng nhất. Muốn làm thư kí lớn, mặc kệ các cô có bao nhiêu bản lĩnh, thì điều quan trọng nhất là, đừng có tơ tưởng tới ông chủ!”

Nói xong, bưng cà phê bỏ đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cao quý.

Người mới nói chuyện sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.

Thật ra Daisy đã sớm biết đây không phải lần đầu có người bình luận về cô như vậy, lòng đố kị của con người rất đáng sợ, cô ngồi ở vị trí này, dĩ nhiên sẽ có không ít người đỏ mắt ghen tức.

Vốn Daisy cảm thấy cũng không có gì, cây ngay không sợ chết đứng. Nói thật, làm thư kí của chủ tịch, con người ông chủ là quan trọng nhất. Thư kí như cô thật sự có một công việc thoải mái tự tại, trừ những chuyện bên ngoài phải làm theo bổn phận, chưa từng gặp chuyện loạn thất bát tao gì. Không cần phải đi hầu rượu những kẻ *** dê, không bị cấp trên quấy rối ***, cũng không phải chắn cho ông chủ với những tình nhân nóng nảy. Mỗi lần nói chuyện với những chị em tốt, các cô ấy đều cực kỳ hâm mộ, cùng làm thư kí, sao mệnh cô lại tốt đến vậy.

Daisy tự biết thân biết phận, tuy rằng cô cũng giống những cô gái trẻ đều ái mộ người đẹp trai, vừa vặn ông chủ lại là cực phẩm trong cực phẩm. Nhưng với những gì cô không thể theo đuổi, cô cũng tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận, cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của ông chủ, mai này được biến thành phượng hoàng. Đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết, mà cô lại đang sống trong hiện thực.

Công việc tốt như bây giờ, ông chủ dễ hầu hạ, cho nên thỉnh thoảng bị người dưng nói huyên thuyên, cũng không có gì.

Chính là hai ngày nay, cô đặc biệt chán ghét phải nghe những lời bình luận này, quả thật giống như khắp người không được tự nhiên mà cảm thấy mất thể diện.

Chỉ trách hai người kia chói mắt người khác quá.

Hai ngày ngắn ngủi, nhưng Daisy đã nhiều lần nhìn thấy hai người họ không coi ai ra gì mà làm một số hành động thân mật, những lời âu yếm kia được nói ra thì dù là người lòng dạ sắt đá cũng cảm thấy nổi cả da gà. Một người là chủ tịch tập đoàn lớn, một người là đại minh tinh nổi tiếng, trong tình yêu cũng dính lấy nhau như vậy. Tuy rằng văn phòng chủ tịch không có người ngoài xông vào, nhưng cũng nên suy xét tới cảm nhận của người phụ nữ lớn tuổi độc thân này một chút chứ, cô còn chưa gả được cho ai đâu.

Nói đến việc này thì Daisy thật sự bội phục sát đất với trợ lý Lô, mặc kệ nhìn thấy cái gì hay nghe được cái gì, mặt than vạn năm của anh ta cũng không chút lay chuyển, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nên làm gì hay làm như thế nào, chưa bao giờ bị ảnh hưởng. Không giống bản thân cô, mỗi lần đều hận không thể che kín mắt, bịt chặt tai lại.

Không có ai nghe thấy tiếng hét điên cuồng trong lòng Daisy, kính nhờ hai người, ân ái như vậy thì nhanh kết hôn đi, nhanh công khai đi. Để cho cô được giải thoát, sau này không còn ai YY nhảm nhí cô với chủ tịch nữa, cô cũng có thể yên ổn đi tìm mùa xuân của mình. Phải biết là, cô đã nhiều lần đi xem mặt, khi đối phương biết mình là thư kí của chủ tịch đều bị ánh mắt sâu xa của đối phương nhìn chằm chằm. A, a, a, em gái nó, thật muốn dán vẻ mặt bọn chúng lại!

Đương nhiên, tiếng lòng của thư kí đáng thương thì hai đương sự đều không nghe được, cho nên lúc ân ái thì cứ tiếp tục ân ái, lúc ngọt ngào lại càng mạnh dạn ngọt ngào hơn.

Hoàn chương 82

.

(*) Kim cương vương lão ngũ : chỉ người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chí :

– Nhiều tiền, có sự nghiệp; hoặc thừa kế tài sản giàu có của gia đình.

– Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.

– Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.

– Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.

– Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.

☆,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui