Vãn Hồi

.

Tới gần giữa trưa, vui vẻ chơi golf một lúc, Lục Diễn và Hạ Minh cũng đã thỏa thuê. Hai người đưa gậy chơi golf cho hai nhân viên đi theo, cùng nhau đi về hướng Tô Mạc và mấy người kia.

Tô Mạc cùng mấy ông chủ lớn hình như còn đang bàn chuyện làm ăn, mỉm cười bắt tay lẫn nhau, miệng nói, “Hợp tác vui vẻ”, thoạt nhìn tâm trạng đều có vẻ rất tốt.

Hạ Minh vừa trông thấy Tô Mạc liền oán giận một câu, “Tô Mạc, cậu đã chơi golf giỏi thì thôi đi, sao lại còn có cả tố chất của huấn luyện viên. Người này không phải mới đến lần đầu sao, ngay cả một quả tôi cũng không thắng được, thật là quá đáng.”

Tô Mạc thoáng kinh ngạc một chút, trình độ của Hạ Minh anh rất rõ, nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Diễn, ngay lập tức hiểu ra, cười như không cười mà nhìn Lục Diễn nói: “Em còn tưởng anh chưa học được.”

Lục Diễn sờ sờ mũi, hơi có chút lúng túng, ho nhẹ một cái, “Khụ, hình như bất chợt ngộ ra.”

Hạ Minh ngược lại không hiểu gì, “Hai người các cậu qua qua lại lại nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu.”

“Không có gì, đi thôi.” Tô Mạc cười nhẹ, lúc đi ngang qua người Lục Diễn, lặng lẽ nhéo bàn tay hắn một ái, Lục Diễn nhìn bóng dáng đối phương không dừng lại, đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng.

Ngồi trên xe chuyên dụng quay lại câu lạc bộ, mấy người tách ra quay lại phòng thay đồ để thay quần áo, Lục Diễn tất nhiên là đi theo Tô Mạc.

Phòng thay đồ của hội viên có thẻ kim cương còn có một phòng tắm riêng, sau khi vận động xong, mấy vị tai to mặt lớn nhất định không muốn người đầy mồ hôi mà trở về, đó cũng là một chi tiết tỉ mỉ mà khiến cho câu lạc bộ càng thêm đông khách, cũng khiến nó được ưa chuộng.

Vào phòng thay đồ đóng cửa lại, hai người cũng phân trước sau, cùng nhau cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Phòng tắm vốn không lớn, hai người đàn ông cao hơn một mét tám càng có vẻ chật chội. Có điều Lục Diễn không cảm thấy chút xíu nào không tốt, mở vòi hoa sen xả nước thẳng xuống, làm cho hai người đều ướt sũng.

Lục Diễn đặt Tô Mạc lên trên bức tường trơn nhẵn trong phòng tắm, môi không thể chờ được mà áp lên, bọt nước từ đỉnh đầu chảy xuống, xuôi theo từ gò má đến đôi môi đang dính lấy nhau của hai người, len vào giữa hai đôi môi đang cắn xé, tất cả đều là hương vị mằn mặn.

Chỉ trong chốc lát đã vang lên tiếng thở dốc, khiến lòng người nóng lên, toàn cơ thể cũng nóng theo.

Cảm giác bụng trên có cái gì càng ngày càng cứng càng chọc vào, khiến Tô Mạc đang đắm chìm trong nụ hôn đầy hương vị ngọt ngào kia mà tỉnh lại, đẩy Lục Diễn ra, thấp giọng thở hổn hển nói, “Đừng ở chỗ này, về nhà rồi….”

Lục Diễn một mực liếm rồi cắn vành tai của anh, thắt lưng dùng sức đẩy về phía trước một chút, khàn giọng nói, “Em cảm thấy anh có thể nhẫn tiếp được sao?”

Lục Diễn ngoài miệng hỏi một câu, trong tay lại không khách khí chút nào. Hắn cũng biết nơi này không phải địa điểm thích hợp, nhưng ngay từ khi Tô Mạc nắm tay dạy hắn chơi bóng, ngón tay thon dài của anh đặt trên tay hắn, mặt mày nghiêm túc cúi xuống hướng dẫn, lại như đốt một mồi lửa trong lòng hắn. Sau khi nhìn thấy phong thái anh chơi golf, quả thật xinh đẹp khiến người khác mù lòa. Mà cuối cùng một cái cọ nhẹ trong lòng bàn tay, giống như cắt đứt tia lí trí cuối cùng.

Khi những người khác còn ở đây, thì cho dù dùng cách nào cũng phải nhịn xuống, nhưng hiện tại hai người lại ở một chỗ trong không gian chật hẹp này, còn phải nhịn xuống nữa, Lục Diễn sẽ nghi ngờ bản thân có còn là đàn ông bình thường hay không.

Thời gian, địa điểm đều không thích hợp, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.



Thu dọn tất cả xong, đến khi thay quần áo đi ra ngoài, phát hiện cả sảnh lớn chỉ còn lại Hạ Minh.

Hắn ngồi trên ghế sa lông, vắt chân nhìn hai người đi ra, dùng loại ánh mắt vi diệu kiểu như ‘tôi hiểu rõ’ đánh giá hai người, nhất là dáng đi có chút cứng ngắc của Tô Mạc, cười cực kỳ ái muội, “Người trẻ tuổi, thật đúng là quá mức nhiệt tình.”

Tô Mạc hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi, nhìn xung quanh một chút hỏi, “Bọn họ đâu rồi?”

“Hai người lâu như vậy cũng không thấy đi ra, không chờ nổi nên về trước hết rồi.” Hạ Minh cười đáp.

“Vậy sao anh còn chưa đi?” Lục Diễn tiến về phía trước một bước, tỉnh bơ ngăn cản tầm mắt của đối phương đang dừng trên người Tô Mạc.

Hình như bị hành động bảo vệ người yêu này của Lục Diễn lấy lòng, Hạ Minh cười, “Tôi khác, dĩ nhiên là chờ hai người lâu rồi. Có điều nếu đã chờ được thì tôi cũng đi đây.”

Hạ Minh sải bước dài dẫ trên mặt đất, đặc biệt tự nhiên mà hất hất vạt áo, khi đi qua người Lục Diễn, vỗ vỗ vai hắn một cái, thấp giọng nói bên tai hắn, “Tôi nói này, vừa nãy có vẻ nhanh quá, muốn tôi mời bác sĩ riêng khám cho cậu không?”

Nói xong, nháy mắt trái với Lục Diễn, giống như đợi nửa ngày mới có cơ hội dùng câu này để hòa nhau, Hạ Minh cười có chút xấu xa, chào Tô Mạc một tiếng, ngay lập tức rời khỏi.

Tuy rằng biết rõ đây là lời nói nhảm, Hạ Minh cũng chỉ là trêu chọc, nhưng Lục Diễn vẫn cứng đờ một lát, nửa ngày không nói được gì. Đàn ông bị nghi ngờ về ‘năng lực’ của mình thì sao có thể thờ ơ, nhưng cố tình hôm nay lại bị chụp một nỗi oan lớn không có chỗ nào giãi bày. Cũng không thể đuổi theo để phản bác một câu, “Tôi có được không, vị trong nhà của tôi rõ ràng nhất.” Đây mới thực sự làm giảm phẩm cấp của hắn.

Tô Mạc thấy sắc mặt Lục Diễn không tốt lắm, đại khái cũng đoán được Hạ Minh nói gì đó không hay ho, thuận tiện nói, “Hạ Tam nói gì với anh? Anh đừng để ý, anh ấy có đôi khi thích trêu ghẹo.”

Khi Lục Diễn quay đầu lại vẫn còn cứng ngắc, nhìn Tô Mạc nửa ngày, cuối cùng mới nói, “Không có gì, chúng ta về nhà đi,” Sau đó nghiến răng bổ sung thêm, “Trở về tiếp tục!”

Việc đóng vai trợ lý riêng của chủ tịch vẫn còn kéo dài, chẳng qua thời hạn càng ngày càng ngắn.

Mấy ngày nay Lục Diễn không rời khỏi Tô Mạc một tấc nào, nhìn đủ loại trạng thái của Tô Mạc trong công việc, nghiêm túc làm việc, quyết đoán dứt khoát khi ra quyết định, phong thái sắc bén trên bàn đàm phán, ung dung điềm tĩnh đối mặt với đối thủ, lịch sự với nhân viên… Mỗi một biểu hiện của Tô Mạc đều có thể khiến Lục Diễn không thể dời mắt ra được, đồng thời làm cho hắn cảm giác sâu sắc về một vị chủ tịch đầy triển vọng.

Trong công việc Lục Diễn căn bản không giúp được gì, nhưng về việc chăm lo đời tư, chú ý ba bữa ăn của chủ tịch, giám sát để cho anh nghỉ ngơi hợp lý, tùy lúc chuẩn bị trà nước, thi thoảng mượn dùng phòng bếp ở nhà ăn để làm bữa cơm tình yêu, có đôi khi chỉ cần Tô Mạc chau mày hay quay đầu thì Lục Diễn có thể đưa lên thứ anh cần bất cứ lúc nào. Về việc bảo vệ chủ tịch chu toàn và đảm nhiệm vị trí tài xế tạm thời càng không cần phải nói. Cái gọi là trợ lý riêng căn bản nhanh chóng biến thành bảo mẫu kiêm vệ sĩ, Lục Diễn làm không biết mệt mỏi.

Mỗi một lần Tô Mạc đều cười thật ôn nhu với hắn, Daisy bởi vì bị chiếm đoạt công việc cảm thấy cực kỳ nhàm chán, liền bắt đầu mỗi ngày làm công tác thống kê số lần chủ tịch mỉm cười, kết quả nhận ra mấy ngày nay số lần chủ tịch cười bằng cả một năm trước, không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu. Mà ngay cả khuôn mặt than của trợ lý Lô cuối cùng cũng bị cảnh hai người này luôn phóng tia lửa bất chợt mà hơi hơi co rút.

Đến ngày cuối cùng, Lục Diễn rốt cuộc cũng không suốt ngày như hình với bóng bên chủ tịch nữa, dùng không ít thời gian đi khắp nơi trong công ty một vòng, fan và những người khác trong công ty chờ đợi hồi lâu cũng có cơ hội xin chữ kí và chụp ảnh chung với vị đại minh tinh này, ai đến Lục Diễn cũng không từ chối, đều giữ nụ cười đáp ứng họ.

Cuối cùng khi Lục Diễn ôm một đống lớn đủ loại quà tặng, quần áo có chút lộn xộn đi vào văn phòng chủ tịch thì Tô Mạc cũng không quá kinh ngạc.

Anh đặt tài liệu trên tay xuống, khoanh tay nhìn hắn, cười nói, “Trợ lý Lục rất được chào đón nha.”

Lục Diễn tiện tay đặt quà tặng trên ghế sa lông, chậm rãi đi tới, kéo kéo khóe miệng, “Tô đổng có gì bất mãn vậy?”

Tô Mạc khẽ ngẩng đầu thì Lục Diễn đã đứng trước mặt, vươn tay ra kéo cà-vạt của hắn xuống, Lục Diễn bị kéo phải cúi người xuống, hơi thở ấm áp của Tô Mạc phả trên mặt, “Sao có thể, em cao hứng còn không kịp nữa là.”

Hai tay Lục Diễn chống lên tay vịn của ghế, kề sát về phía trước, Tô Mạc lại ngửa về sau một chút, gáy tựa trên lưng ghế, duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn lên, Lục Diễn tiến gần trong mắt anh, thấp giọng nói, “Hôm nay là ngày cuối rồi, qua ngày hôm nay, trợ lý riêng của ngài phải chào từ giã ngài rồi.”

“Cho nên?” Tô Mạc chờ hắn nói nốt.

Lục Diễn hơi hơi nheo mắt lại, giọng nói càng khàn khàn, “Trợ lý Lô và Daisy đã tan làm trước.”

Tô Mạc vẫn mỉm cười như cũ, “Như vậy ý của trợ lý Lục là?”

Lục Diễn tiếp tục thấp giọng, “Bây giờ trên tầng này chỉ còn lại hai người chúng ta, không có chỉ thị của ngài thì những người khác cũng không dám tùy tiện đi lên.”

Lục Diễn đặt tay lên vai Tô Mạc, sau đó từng chút từng chút trượt xuống, thân thể cũng từng chút ngồi xuống, cho đến khi quỳ một gối trên đất, hai tay nắm lấy tay trái của Tô Mạc. Lục Diễn dùng hai má cọ cọ vào mu bàn tay anh, ánh mắt nâng lên phía trước, nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói, “Trợ lý của ngài hy vọng có thể ở đây phục vụ ngài một lần.”

Hô hấp của Tô Mạc đã dần gấp gáp, anh cố gắng duy trì biểu hiện trên mặt, thỉnh thoảng Lục Diễn có hứng thú sẽ đột nhiên sắm vai một loại nhân vật nào đó, tựa như người chơi đàn violin lần trước, không thể không nói, cảm giác như thế thật sự khiến người khác dễ dàng hưng phấn, Tô Mạc cũng nguyện ý phối hợp.

Nếu là bình thường, anh có thể sẽ không chấp nhận chơi đùa trong văn phòng, như vậy rất xấu hổ. Nhưng giờ phút này không khí thật sự quá tốt, vẻ mặt Lục Diễn thành kính nhìn anh, giống như anh chính là thần của hắn, như mọi lần anh đều bị mê hoặc, Tô Mạc căn bản không có cách nào chối từ.

“Vậy thì… như anh mong muốn.” Tô Mạc hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, lấy ngữ điệu của một người đứng trên cao, chậm rãi nói.

Lục Diễn cười nhẹ, một nụ hôn khẽ dừng trên mu bàn tay củaanh, khóe mắt hơi nâng lên, “Tuân lệnh, Boss!”



Khi Tô Quyết đi lên tầng trên cùng, cảm giác có chút bất thường, tại sao không nhìn thấy mỹ nữ Daisy đâu, thử gọi điện cho anh hai, một lát sau cũng không có người bắt máy. Tô Quyết thoáng nghi ngờ, chẳng lẽ anh hai không ở đây? Đi họp ở bên ngoài rồi? Nhưng mà lúc trưa cậu vừa gọi điện cho Daisy, xác định buổi chiều anh hai không có sắp xếp gì, cho nên cậu mới tính toán tự mình tới đây. Chẳng lẽ tan làm về trước rồi? Điều này cũng ít có khả năng, lấy cá tính cuồng công việc của anh cậu, chỉ hận không thể một ngày hai mươi tư giờ ngây ngốc ở công ty ấy chứ, tuy rằng từ sau khi yêu đương thì giảm bớt, nhưng chưa từng về sớm mà không có lý do.

Tô Quyết đang định rời đi, đột nhiên nghe được một ít tiếng động truyền đến từ trong phòng làm việc.

Cậu thở một hơi, khẽ cười, mình vừa nói rồi mà, sao anh mình có thể rời đi nhanh như vậy, quả nhiên vẫn còn ở công ty mà.

Tô Quyết không chút suy nghĩ đi tới, vừa xoay nắm cửa, thấy không có khóa, cậu lập tức đẩy vào, còn thuận miệng gọi, “Anh hai….”

Sau đó lời định nói nhỏ dần, cậu bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ rồi. Kinh ngạc không đến hai giây, một vật thể không nhìn rõ đã bay về phía cậu, cùng với tiếng gầm nhẹ khàn khàn của anh trai cậu, “Ra ngoài!”

Tô Quyết run run, vội vàng lui ra ngoài, “Sầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Qua nửa ngày, Tô Quyết mới lấy lại tinh thần, đả kích quá lớn, cậu cần sắp xếp lại thật tốt.

Cảnh đông cung sống không phải cậu chưa từng thấy qua, mặc dù nhân vật chính là anh trai mình, cậu cũng không phải chưa từng âm thầm phỏng đoán sinh hoạt cá nhân của anh. Nhưng cậu thật sự không nghĩ đến, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến….

Nếu một hai giây kia không phải cậu bị hoa mắt, người quần áo lộn xộn vẻ mặt ửng hồng bị đặt trên bàn, giống anh trai cậu quá! Người mà từ nhỏ đến lớn, luôn bảo hộ cậu sau người, trời có sập xuống cũng có vai anh gánh đỡ, chém giết đối thủ không còn manh giáp trên thương trường, ở gia tộc thì nói một mà không nói hai, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua cũng khiến kẻ nhát gan bị dọa tiểu ra quần, người anh trai cuồng bá khốc suất của cậu.

Tô Quyết cảm thấy toàn bộ thế giới quan của cậu bị nát vụn, không cần soi gương, cậu cũng biết giờ phút này mặt mình nhất định đã tái đi rồi.

Cậu chưa từng nhìn thấy anh trai như vậy, cũng không biết khi anh mình động tình, khóe mắt phiếm hồng, không thể ngăn được thở dốc thì ra lại mê người đến vậy, mà người khiến anh biến thành như vậy…..

Lục Diễn, tôi muốn quyết đấu với anh a a a a! Trong lòng Tô Quyết gào thét, nhưng cũng chỉ ở trong lòng mà thôi.

Cũng không biết bao lâu trôi qua, bên trong truyền tới tiếng gọi, “Vào đi!”

Là giọng nói của anh trai, chính là khàn khàn hơn bình thường rất nhiều.

Tô Quyết từ trong ảo tưởng muốn chém người nào đó thành tám khối mà lấy lại tinh thần, dè dặt mở cửa ra.

Cảnh đả kích tinh thần quá lớn kia đã không còn, hai người đều quần áo chỉnh tề, Lục Diễn coi như không có việc gì ngồi trên ghê sa lông, nhìn thấy cậu còn cười cười, Tô Quyết thoáng rùng mình, đương nhiên cậu không cười nổi, cậu biết biểu tình trên mặt mình hẳn còn cứng ngắc. Thật không hổ là ảnh đế, hừ!

Tô Mạc ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt cũng khôi phục như ngày thường, chẳng qua trên tóc còn có chút ẩm ướt.

Không khí hơi xấu hổ, ba người đều ngầm hiểu trong lòng mà không nhắc tới chuyện vừa rồi.

Tô Mạc nhẹ nhàng nắm tay phải đặt trên môi, khụ một tiếng, “Đi vào sao không gõ cửa?”

Giọng nói vẫn còn khàn khàn, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt, Tô Quyết nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Diễn ở một bên.

Khóe miệng cậu khẽ co rút, có chút ủy khuất, “Anh hai, khi em đến có gõ cửa mà, hơn nữa em còn gọi vài cuộc điện thoại cho anh nữa.”

Tô Mạc không khỏi đỏ ửng hai má, “Khụ, vừa rồi có thể không nghe thấy.”

Đúng vậy, em hiểu được, lúc em đang ‘làm việc’ ai mà gọi điện tới thì em hận không thể giết chết kẻ đó, trong lòng Tô Quyết yên lặng bình ổn lại cảm xúc. Chỉ là vẫn có ý muốn lật bàn.

“Giờ này đến đây, có chuyện gì không?” Tô Mạc nhẹ giọng hỏi, nhưng Tô Quyết vẫn cảm thấy bị tổn thương, hừ, em trai muốn đến thăm anh mình còn cần lý do sao.

Có điều Tô Quyết vẫn chưa quên mục đích lần này, “Ông Trần mời chúng ta đến buổi đấu giá từ thiện của ông ấy ở Lệ Tinh. Chỉ mang người nhà!”

Bốn chữ cuối cùng Tô Quyết nhấn thật nặng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lục Diễn.

Thật ra trên thiệp mời chỉ viết mang theo một người, không nói phải là người nhà, thế nhưng trải qua đả kích vừa rồi, Tô Quyết rất tình nguyện để Lục Diễn dưới danh nghĩa người của Tô gia. Lục Diễn ngược lại không nhìn đến ánh mắt tóe lửa của cậu, thản nhiên mỉm cười, “Cụ thể ngày nào? Tôi sẽ bớt ít thời gian.”

Tô Quyết không tình nguyện nói ra ngày giờ, Tô Mạc cũng gật đầu đáp, “Được, anh biết rồi, anh sẽ bảo Daisy sắp xếp lịch trình.”

Thấy Tô Quyết còn đứng đó không động đậy, Tô Mạc lại khẽ ho hai tiếng, “Còn có chuyện gì sao?” Phía sau còn hơi khó chịu, anh chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch mà thôi.

Tô Quyết lập tức thở dài, “Không, không có.”

Lục Diễn đi qua, săn sóc đỡ lấy bả vai Tô Mạc, thấp giọng nói, “Đi tắm trước đã.” Trong phòng làm việc của chủ tịch còn có phòng nghỉ, bên trong có phòng tắm, trước kia Tô Mạc chỉ có một mình, cũng thường xuyên nghỉ lại qua đêm ở đây.

Tô Mạc chung quy vẫn thấy không ổn lắm khi biểu hiện quá rõ ràng trước mặt em trai, tuy rằng những gì không nên nhìn, đối phương cũng đã thấy, “Vẫn là trở về rồi nói sau.”

Tô Quyết rất thức thời mà lên tiếng, “Em không có chuyện gì nữa, anh hai, em đi trước, các anh… ừm, tự nhiên.”

Nói xong cậu liền chạy ra ngoài.

Khi bước vào thang máy Tô Quyết còn cảm thấy bước chân có chút loạng choạng, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vốn nghĩ rằng sẽ có thêm “chị dâu”, không nghĩ tới lại có thêm một “anh rể”, nghĩ đến đợt Tết âm lịch ở nhà cũ của Tô gia, cậu còn trêu chọc Lục Diễn, thật sự là….

A a a, không được, không thể để một mình cậu chịu đả kích, lúc này, phải tìm người chết chung. Tô Quyết rất nhanh lấy điện thoại ra, tìm cái tên ‘Tiểu Lục tử’ trên danh bạ, gọi điện thoại qua, “Tiểu Lục tử, tôi nói cho anh chuyện này….”

Cho nên lần sau gặp mặt, ánh mắt Lý Nhiễm nhìn Lục Diễn liền đặc biệt vi diệu.

Hoàn chương 84

☆,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui