Văn Hương Nguyệt


Muốn trị chân trước hết phải đem chân đánh gãy, bỏ đi xương già dư thừa, một lần nữa cố định lại.
Khi Phượng Nhạn Bắc nghe được phương thức trị liệu này, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt, tay tại bên người nắm chặt, gân xanh trên mặt tăng vọt.
“Trừ phương pháp này ra, không còn biện pháp nào sao?” Thật lâu sau, hắn mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn. Không biết vì sao, chỉ cần ngẫm đến tình cảnh kia, hắn cảm thấy đau lòng khó có thể chịu được. Nếu chân chính bắt đầu trị liệu, hắn hoài nghi mình có thể mất lý trí hay không. Hắn không muốn nàng chịu thêm bất kỳ sự tra tấn nào, cho dù là một chút.
Lão thần y sờ soạng chòm rây tuyết trắng, mỉm cười, “Không đem vết thương trước kia xóa đi, sao có thể phát triển xương cốt mới? Cái đau nhất thời đổi lấy một đời an ổn, Vương gia châm chước. Lão nhân xin cáo từ.” Nói xong, đứng dậy cúi chào, liền rời đi.
Hương Quế ở buồng trong nghe lời nói của hai người, thấy vậy chạy ra, hướng lão thần y cúi người, nói. “ Lão đại phu, chân ta liền làm phiền ngài”. Trong lòng nàng biết đôi chân này một ngày chưa khỏi hẳn, lại thêm một ngày gia không thể an tâm.
“Quế…” Phượng Nhạn Bắc kinh, đứng lên từ ghế, bước nhanh đi qua đỡ lấy nàng.
Hương Quế cười trấn an hắn, ôn nhu nói, “Lão đại phu nói đúng, phải chịu đau, sau này mới có thể thư thái a”.
Lão thần y vuốt râu gật đầu, ý cười đầy mắt.
Trong lòng Phượng Nhạn Bắc biết lời bọn họ là thật, nhưng vẫn không tình nguyện cho lắm, “Cùng lắm thì chúng ta không trị nữa, về sau khi thời tiết lạnh, ta sẽ ấm chân cho nàng”.
Trong lòng Hương Quế ấm áp, không nói chuyện, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ho, thế này mới nhớ tới còn có người ngoài ở đây, mặt không khỏi nóng lên, khó mà nói lời vô cùng thân thiết, chí có thể ấp úng , “Nhưng mà, nhưng mà … ta muốn trị…”.
Điều Phượng Nhạn Bắc không chịu được nhất chính là Hương Quế dùng thái độ này nói chuyện với hắn, lúc này không thể phát tác, đành ôm nàng vào trong lòng, bất đắc dĩ nói với lão thần y: “Đại phu, có thể nghĩ cách làm giảm đau đớn một chút hay không?”
Hỏi như thế, xem như đã đồng ý.
Lão thần y cười hắc hắc, lắc đầu mà đi, khi sắp rời khỏi sân mới lớn tiếng bỏ lại một câu: “ Buổi trưa ngày mai, lão nhân sẽ đến trị liệu cho Vương phi”.
Vốn Phượng Nhạn Bắc đang vì hắn vô lễ mà cảm thấy không hờn giận nghe thấy hai chữ Vương phi không khỏi cười toét mặt mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thái dương Hương Quế, cười nói: “Lão nhân này đúng là có ý tứ”. Một người nhìn thấy hắn cùng nàng ở bên nhau mà không toát ra chút kinh ngạc, một người nhận thức quan hệ của hai người, một người gọi nàng là Vương phi một cách đương nhiên, cho dù hơi quá phận một chút, hắn nghĩ hắn cũng sẽ không so đo.
“Không thoải mái chỗ nào?” Ngồi xuống bên giường, hắn thân thiết hỏi.
Hương Quế lắc đầu, dịch vào trong, nhìn hắn cởi ngoại bào nằm xuống, thế này mới nhẹ nhàng nói: “Chàng không ở, ta không ngủ được.”
Dựa sát vào nhau đã thành thói quen, một người khác đột nhiên không thấy, tự nhien làm nàng bừng tỉnh từ trong mộng, bên cạnh lạnh lẽo làm chon người ta cảm thấy bất an cùng mất mát nói không nên lời.

Nghe được lời của nàng, Phượng Nhạn Bắc bất giác loan mặt mày, sau đó vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực. Nếu không phải nghĩ đến ngày mai nàng còn phải bảo tồn thể lực ứng phó việc trị liệu, chỉ sợ tránh không được hoan ái mây mưa một hồi.
“Không cần lo lắng, ta chịu được”. Lẳng lặng dựa sát vào nhau sau một lúc lâu, Hương Quế đột nhiên mở miệng, ý đồ trấn cảm xúc nôn nóng của hắn.
Trong lòng Phượng Nhạn Bắc khó chịu, cúi đầu, sau đó hôn chóp mũi Hương Quế, “ Ngủ đi”. Bất an cùng lo lắng của hắn sao có thể đơn giản nói mấy câu đã có thể trôi qua.
Hương Quế biết hắn không thể tiêu tan, vốn muốn nói chút gì đó, nhưng chần chờ một chút, lại nhịn xuống.
Ngày mai, chờ đại phi trị chân, nàng sẽ giúp hắn hóa giải khúc mắc, có vẻ lúc đó hắn sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Không nghĩ tới, Phượng Nhạn Bắc thật vất vả mới mơ mơ màng màng được một lát, kết quả lại bị ác mộng bừng tỉnh. Trong mộng hắn nhìn thấy Hương Quế rơi xuống sườn núi, phía dưới không phải là nước, mà là những tảng đá bén nhọn lởm chởm.
Quát to một tiếng ngồi dậy, nhất thời hắn cũng không rõ chính mình đang ở nơi nào, chỉ biết bối rối sờ soạng trong bóng đêm, “Quế…Hương Quế…”.
“Ta ở đây. Mơ thấy ác mộng sao?”. Một bàn tay ấm áp túm được hắn, sau đó bị hắn một phen kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy. Cho đến một khắc kia, trái tim thấp thỏm lo âu của Phượng Nhạn Bắc mới thoáng yên ổn.
Hương Quế rút ra một bàn tay sờ soạng mặt hắn, kết quả sờ ra một tay mồ hôi lạnh, không khỏi có chút đau lòng, “Mơ thấy gì?” Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn bị ác mộng làm cho kinh hoàng như vậy.
Phượng Nhạn Bắc không nói gì, chỉ gắt gao ôm nàng, lung tung hôn mặt nàng môi nàng, dường như chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt thống khổ trong lòng hắn.
Hương Quế thở dài, đoán được giấc mơ kia khẳng định liên quan đến mình, bằng không phản ứng của hắn sẽ không vậy.
“Nhạn Bắc, có một việc ta muốn nói với chàng”. Đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen biết tới nay, nàng gọi tên hắn. Trước kia cho dù hắn tức giận như thế nào, nàng cũng chưa từng sửa đổi. Thân thể Phượng Nhạn Bắc chấn động, trở nên im lặng, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm nàng muốn nói điều gì, không khỏi ngừng thở.
Hương Quế nâng tay áo xoa xoa mồ hồi trên đầu cho hắn, lúc này mới nhỏ nhẹ nói: “ Trước kia ta chưa bao giờ dám nghĩ mình có thể có cuộc sống như bây giờ, khi đó thầm nghĩ có thể gả ột nam nhân lương thiện thành thật, sinh vài tiểu hài tử, thản nhiên sống hết một đời chính là có phúc trời ban. Cho tới bây giờ, ta còn cảm thấy như đang nằm mơ, sao ông trời có thể đem một nam nhân thần tiên như chàng ban cho ta?”
Phượng Nhạn Bắc muốn mở miệng, lại bị nàng lấy ngón tay nhẹ nhàng đè lại môi.
“Trước tiên chàng hãy nghe ta nói xong”. Cảm giác được hắn gật đầu, tay kia mới rời đi, trong bóng đêm không thấy rõ lẫn nhau, nhưng có thể cảm giác được sự gắn bó ấm áp cùng hơi thở.
“Tuy rằng ta ngốc, nhưng chàng đối tốt với ta toàn bộ ta đều cất trong này”. Hương Quế bắt lấy tay Phượng Nhạn Bắc, đặt ở ngực mình. “Ta biết chừng mực. Cho dù chân này vẫn như vậy, ta cũng không khổ sở”.
Phượng Nhạn Bắc cảm giác được tim nàng đập vững vàng, đột nhiên cảm thấy ngực toan trướng, ánh mắt chua chát, chỉ có thể không ngừng hôn nhẹ tóc nàng để vuốt lên những rung động khó có thể nói thành lời.

“Nhạn Bắc, ta chưa từng được đọc sách, nhưng ta biết một chút, một người muốn có được thứ gì đó, phải trả một cái giá tương đương như vậy. Đạt được thứ càng tốt, trả giả tất nhiên càng nhiều. Chàng rất tốt rất tốt, ta chưa bao giờ dám mơ tưởng, bởi vì ta không có bất cứ thứ gì, không có cách nào lấy ra trao đổi…” Nói đến đây, nàng ngừng lại, đột nhiên có chút cô đơn.
“Cái gì ta cũng không cần, ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng có thể ở bên ta là đủ rồi”, Phượng Nhạn Bắc thấp giọng nói, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ôn nhu cùng thương tiếc.
Hương Quế mỉm cười, sờ sờ mặt của hắn, “Ta biết”.
“Nhạn Bắc, chuyện quá khứ, chàng cũng quên đi”.
“Ưm?” Phượng Nhạn Bắc có chút ngoài ý muốn, lập tức cả người cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, “Nàng…”
“Không có chuyện này, chàng không có khả năng đem ta đặt trong mắt, càng không thể nhớ rõ ta”. Hương Quế nhẹ nhàng nói. Nghe được lời của nàng, Phượng Nhạn Bắc trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Hương Quế bắt đầu trở nên bất an.
“Nhạn Bắc…”
“Nàng nói nàng đều nhớ rõ?” Một khắc kia, Phượng Nhạn Bắc đột nhiên không biết mình nên có phản ứng gì mới tốt, là phẫn nộ khi bị giấu giếm lừa dối trêu đùa, hay là lo lắng đề phòng chờ đợi bị phán quyết.
“Ừm, toàn bộ.” Hương Quế tựa đầu gối lên trên vai hắn, sau đó cười cười, “Có nhớ hay không thì có gì thay đổi?”
Ngữ khí nàng nhẹ nhàng bâng quơ làm cho ngực Phượng Nhạn Bắc cứng lại, sau một lúc lâu mới cố lấy hết dũng khí nói, “Là ta hại nàng chịu nhiều khổ sở như vậy… thiếu chút nữa ta đã hại chết nàng!” Thanh âm vừa xong, mới phát hiện thật khàn, trong bóng đêm có vẻ dị thường bi thương. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn bị buộc đối mặt với quá khứ khó chịu nổi, vừa lo sợ nghi hoặc lại đau đớn, còn có tuyệt vọng nói không nên lời. Sao có thể không tuyệt vọng, nàng đều nhớ rõ, nhớ rõ mình vong ân phụ nghĩa đẩy nàng xuống sườn núi, nhớ rõ mình từng giống như dâm phụ thần phục dưới thân một người nam nhân khác, nàng lấy dạng tâm tình gì đứng bên người hắn? Hắn càng sợ hãi là, nàng ở lại, chỉ vì bị áp bách dưới quyền thế của hắn.
Ngay tại giờ khắc này, Lục vương gia Phượng Nhạn Bắc nổi danh khôn khéo hoàn toàn rối loạn, không bao giờ có thể như bình thường dùng lý trí phân tích câu chuyện, thậm chí so ra kém một người bình thường.
Cảm giác được thân thể hắn khó có thể ức chế run rẩy, Hương Quế đau lòng vô cùng, không khỏi vươn tay ôm hắn, ôn nhu nói, “Ta không trách chàng. Ta thích chàng … rất thích rất thích! Chàng khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở”. Thời điểm thống khổ nhất cũng chưa từng trách hắn, huống chi là sau khi hắn toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ tình yêu, nguyên bản còn đắm chìm trong sợ hãi không yên, Phượng Nhạn Bắc kinh ngạc ngẩn ngơ, đợi phản ứng lại, đột nhiên cúi đầu hôn nữ nhân trong lòng, lời lẽ điên cuồng mà dây dưa, dường như muốn nhắn dùm đến nàng hắn mững rỡ như điên cùng chấn động.
Thật lâu sau, hắn mới lưu luyến rút lui, sau đó ôm lấy Hương Quế nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng, dẹm tốt góc chăn.
“Chừng nào thì nàng nhớ lại, hay là, ngay từ đầu đã không quên?” Xuyên thấu qua bóng tối nồng đậm nhìn giai nhân gần trong gang tấc, Phượng Nhạn Bắc hỏi, khóe miệng dương lên.
“Lần bị chàng quăng vào trong bể”. Hương Quế mỉm cười, cảm giác được ngón tay hắn vuốt ve thái dương mình, không khỏi thoải mái nhắm mắt lại.

Phượng Nhạn Bắc nhíu mày suy nghĩ, sau một lúc lâu mới mang theo một chút không hờn giận nói: “Lần đó nàng cùng Trần Hòa ấp ấp ôm ôm …” Trong trí nhớ chỉ có lần đó, hắn không áp lực được chính mình ghen tỵ, mà thô bạo ném nàng vào bể.
Không nghĩ tới hắn nhớ rõ ràng như vậy, Hương Quế chỉ cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ giữa trán.
“Không phải ôm, ta đứng không vững, hắn chỉ đỡ ta một phen…” Nàng muốn giải thích, không nghĩ Phượng Nhạn Bắc lại hừ lạnh một tiếng, xoay người đặt nàng ở dưới thân, sau đó thật sâu hôn nàng.
“Không cho phép nàng nghĩ đến nam nhân khác!” Trong bóng đêm, nam nhân ảo não mệnh lệnh, sau đó bị tiếng thở dốc muốn tìm bất mãn hòa tan.
Một đêm này vừa lo lắng vừa vui sướng, thẳng đến hừng đông, Phượng Nhạn Bắc mới híp mắt ngủ. Giờ Tỵ vừa tới, lão thần y mang theo một đồ đệ đến đây, chuyện trị chân thành kết cục đã định.
“Gia, chàng ra ngoài chờ đi”. Hương Quế cười nói với Phượng Nhạn Bắc, ánh mắt bình tĩnh như thường.
Phượng Nhạn Bắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, trầm mặc cuốn ống quần nàng đến đầu gối, lộ ra đầu gối dị dạng. Sau đó theo như lời lão thần y phân phó dùng nước ấm rửa sạch một phen, lại dùng rượu mạnh chà lau.
Một loạt hắn đều tự mình động thủ, không muốn mượn tay người khác.
Dùng miếng vải sạch sẽ đệm ở dưới chân Hương Quế, còn chưa đứng thẳng dậy, chợt nghe lão thần y nói: “Vương gia, còn phiền ngươi đem Vương phi trói chặt”, sau đó đưa một sợi dây thừng ra trước mặt hắn.
Ai cũng biết khi gãy xương đau nhức ngay cả nam nhi bảy thước cũng không thể tiêu thụ nổi, huống chi là một nữ tử như Hương Quế, đến lúc đó chỉ sợ nàng sẽ mất đi lý trí, ảnh hưởng đến trị liệu.
Bàn tay đưa ra một nửa nắm chặt giữa không trung, nhắm mắt, hít vào, Phượng Nhạn Bắc kiệt lực khống chế dục vọng muốn giết người.
“Gia…” Hương Quế thấy thế, nhanh chóng ra tiếng, “Nghe đại phu đi”.
“Không cần!” Phượng Nhạn Bắc cứng rắn đánh gãy lời nàng, sau đó đi đến phía sau, đem nàng ôm vào trong lòng, “Ta ôm nàng là tốt rồi.” Chỉ cần hắn ở đây, tuyệt đối không có khả năng để nàng chịu đối đãi như vậy.
Lão thần y thấy thế, lắc đầu thở dài, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, “Vậy miệng dù sao cũng phải cắn cái gì đi, bằng không chỉ sợ sẽ làm đầu lưỡi bị thương”.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Phượng Nhạn Bắc đem mặt Hương Quế chuyển hướng bả vai mình, “Đau thì cắn chỗ này.” Ngữ điệu của hắn đông cứng, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ ôn nhu để lộ trong động tác.
Lần này, không chỉ đồ đệ kia, ngay cả lão thần y cũng có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Lục vương gia uy chấn tứ phương quyền khuynh thiên hạ sẽ thương yêu Vương phi đến trình độ này. Mà để cho người ta càng kinh ngạc là, Vương phi này cũng không có chỗ nào xuất chúng. Việc trên đời này, quả nhiên là vô kì bất hữu (không có chuyện gì không thể xảy ra).
“Còn muốn chuẩn bị gì nữa?” Lạnh lung quét mắt hai thầy trò đang ngẩn người, Phượng Nhạn Bắc khó nẽn kiên nhẫn. Từ sau khi lão thần y đến, thần kinh của hắn liền vẫn cẳng thẳng banh chặt, trong lòng nôn nóng bất an, trước kia cho dù gặp phải địch nhân cường hãn nhất cũng chưa từng như vậy.
“Không có, haha…” Lão thần y hoàn hồn, cười thầm mình tuổi tác đã cao, còn có thể vì chuyện này mà thất thố.
Đồ đệ đưa lên một hộp gỗ đen kịt, dài nửa thước, có khóa. Lão thần y tiếp nhận mở ra, chỉ thấy hàn quang ánh lên mí mắt, trong hộp không ngờ là một thanh đao nhỏ màu bạc, chuôi đao bằng gỗ, thân đao dài một tấc, trừ bỏ sắc bén, dường như không có chỗ nào khác biệt.
“Vương gia, lão phu sắp bắt đầu.” Cầm lấy thanh đao, dùng rượu dịch chà lau, lão thần y nghiêm túc nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phượng Nhạn Bắc trắng bệch, đè lại gáy Hương Quế vào trong lòng mình, một tay kia điểm huyệt đạo hạ thân nàng, sau đó ôm chặt thắt lưng nàng, hướng lão thần y gật đầu một cái, xem như ngầm đồng ý.
Đao của lão thần y rất nhanh, nhập thịt không bị cản trở, tước xương không tiếng động. Đau đớn là vào lúc đoạn xương tác động đến trung khu thần kinh Hương Quế, nàng thét lớn một tiếng, túm chặt quần áo trước ngực Phượng Nhạn Bắc, gần như sắp ngất.
“Quế… Quế, đau … đau thì kêu ra…” Nhìn một khối lại một khối xương dị dạng bị nạo ra, bóc màng xương, sau đó từ khe hở cơ bắp gắp ra, thanh âm Phượng Nhạn Bắc run run, ngay cả mình đang nói gì cũng không biết.
Một trận choáng váng một trận tỉnh, thời gian trở nên vô cùng dài lâu, đau đớn cũng không ngưng lại. Bên tai loáng thoáng có người nói chuyện, nghe lại chẳng phân biệt được rõ ràng.
Hóa ra khi lão thần y trị liệu ngoại thương cho người khác, thích nhất là nói chút chuyện thú vị trên giang hồ nhằm phân tán tâm trí của người bệnh, nhưng hôm nay chỉ nói vài câu liền không nói nổi nữa. Chỉ vì hắn phát hiện lần này ngoại trừ đồ đệ của hắn nghe say sưa, hai người khác một chút cũng nghe không vào.
Một người là chuyên tâm chống cự đau nhức trên đùi, người còn lại là đem toàn bộ tâm trí đặt ở trên người thê tử trong lòng. Dũng cảm cùng chuyên chú như vậy, hắn làm nghề y hơn mười năm chưa bao giờ từng gặp.
Trong lòng sinh ra kính ý, hắn không khỏi nhanh hơn tốc độ trong tay.
“Gia… đau quá…” Một trận đau đớn mãnh liệt so với lúc trước càng hơn mấy lần truyền đến, Hương Quế bị kích thích hoàn toàn tỉnh táo, thân thể bắn ra, khẽ gọi thành tiếng, rốt cục không nhịn được. Trước kia dù dau dù khổ cũng sẽ không nói, vì thời điểm ấy chỉ có chính nàng, nói ra cũng không có ai đau. Hiện tại nàng biết, có người nguyện ý cùng nàng chia sẻ.
“Ta biết, ta biết …” Thanh âm Phượng Nhạn Bắc đã khàn khàn, còn mang theo một chút nghẹn ngào, “Đại phu, nhẹ chút… cầu ngươi …lại nhẹ chút …”. Quên chính mình thân phận cao quý, vứt đi tôn nghiêm cao ngạo, hắn ôm chặt thê tử của mình, cả người không thể khống chế run run. Thời điểm ấy, đau lòng kịch liệt cùng cảm giác vô lực làm cho hắn thậm chí nguyện ý hèn mọn khẩn cầu một dân đen áo vải cứu giúp.
Lão thần y không đáp lại, hắn biết bọn họ cần hành động của hắn, mà không phải dự đáp lại vô dụng bằng miệng.
Đến tột cùng khi nào thì chấm dứt, Phượng Nhạn Bắc cùng Hương Quế cũng không biết. Nhìn lão thần y khâu lại miệng vết thương dưới gối cho Hương Quế, sau đó nẹp lại, Phượng Nhạn Bắc chỉ theo bản năng cởi bỏ huyệt đạo cho Hương Quế đã hôn mê, cứng ngắc đặt nàng xuống giường, sau đó ngã xuống.
Ẩn vệ Phượng Linh bị kinh hách, nhanh chóng mời lão thần y, khi đó bọn họ mới phát hiện quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi của hai người làm ướt sũng. Không có vết máu, cho dù đau đến chết đi sống lại, Hương Quế cũng không nỡ cắn hắn một ngụm.
Phượng Nhạn Bắc chính là quá căng thẳng, tinh thần banh chặt, bởi vậy sau khi tất cả đã kết thúc mới có thể té xỉu, không có trở ngại.
Sau khi được lão thần y cam đoan, Phượng Linh mới nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, Hương Quế tỉnh. Mấy ngày kế tiếp, nàng bị đau đớn kịch liệt quấy nhiễu không thể đi vào giấc ngủ, Phượng Nhạn Bắc cũng không ngủ, vẫn cùng nàng nói chuyện để nàng phân tâm.
Mông mông lung lung, Hương Quế cảm thấy thời gian như đảo lưu hồi nàng ở thành Mạch Dương, Bắc quốc, chân đau cả đêm quấy nhiễu nàng, làm cho nàng trằn trọc khó ngủ. Thời điểm đó, trong lòng không dám nghĩ điều gì, chỉ sợ vừa nghĩ, sẽ không duy trì được.
Ánh mắt chậm rãi dừng ở khuôn mặt tuấn tú tiều tụy trước mắt, dày vò mấy ngày nay, chu sa chí tiêu diễm ướt át ở mi tâm hắn cũng ảm đạm rất nhiều, cứ việc trong mắt dày đặc tơ máu, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn ôn nhu như vậy, trong lòng Hương Quế không khỏi ấm áp.
Nâng tay sờ sờ mặt hắn, “Không đau như vậy”. Nàng nói, đôi mắt loan loan, cười đến dịu dàng động lòng người.
Vì nam nhân này, nàng chịu nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa từng hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận