Văn Hương Nguyệt


“Thành thân?”
Hương Quế ngạc nhiên nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc đang vẻ mặt chờ mong, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây.
“Chàng, chàng sẽ bị người ta chê cười…” Nàng co quắp, trong lòng tuy rằng vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến những triều thần quyền quý ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, nghĩ đến hắn ngạo khí như vậy, không khỏi thần sắc ảm đạm. Chưa từng có một khắc nàng khổ sở vì quá khứ của mình như lúc này, chỉ vì những thứ này làm cho hắn nan kham.
“Chê cười? Ai dám!” Phượng Nhạn Bắc dương mi, hừ cười. Nắm chặt tay Hương Quế, kéo nàng bước chậm trong hoa viên muôn hồng nghìn tía.
Chân Hương Quế đã khỏi hẳn, cả người bị Phượng Nhạn Bắc nuôi cho châu tròn ngọc sáng, tinh thần phấn chấn, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng bay lên, tựa như một đóa hoa dâm bụt nở rộ.
Nghe vậy, nàng mím môi mà cười, thích hắn bá đạo cuồng ngạo như vậy. Người trong Vương phủ từ lúc hắn ám chỉ đã gọi nàng là Vương phi, ban đầu nàng cũng không sửa được, sau lại dần dần cũng quen. Có điều xưng hô này, chung quy có chút danh không chính, ngôn không thuận.
Nếu hắn nói muốn thành thân…vậy thì thành đi, dù sao kiếp này, nàng nguyện ý cứ như vậy cùng hắn.
Thấy nàng cười, trong lòng Phượng Nhạn Bắc xúc động, xoay người đem nàng ôm vào trong lòng.
“Quế, nàng biết không, thân này một ngày không thành, là một ngày ta không thể an tâm a”. Hắn thở dài, thổ lộ ưu tư trong lòng. Thường thường, cảm thấy nàng rất tốt, tốt đến mức sợ hãi bị những người khác phát hiện, sau đó sẽ không còn thuộc về một mình hắn.
Không nghĩ tới hắn lại có ý niệm như vậy trong đầu, tươi cười trên mặt Hương Quế càng thêm to, vươn tay an ủi sờ sờ mặt hắn.
“Được”

Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể đem nàng làm thành bảo.
** ** **
Ngày định vào mùng 7 tháng 8, là ngày hoàng đạo.
Trước khi thành thân, Phượng Nhạn Bắc mang Hương Quế đi gặp hai người.
Người đầu tiên ở điền trang vùng ngoại thành phía bắc kinh thành. Điền trang bị tầng tầng ruộng bậc thang bao bọc, lúc đi, mạ mới được gieo, nhìn qua không quá ngập tràn sức sống.
Bọn họ ngồi trên xe ngựa. Xe ngựa dừng lại trên con đường nhỏ ngoài rừng trúc một tiểu viện, xuyên thấu qua khoảng cách thúy trúc, có thể nhìn thấy tường vây thấp bé. Lúc này, cạnh tường ngồi một phụ nhân trung niên, bên chân đặt một cái sàng, đang ở nơi đó nẩy ngô.
Hương Quế không xuống xe, chỉ lẳng lặng nhìn.
“Có phải hay không?” Phượng Nhạn Bắc hỏi.
Hương Quế khẽ gật đầu, không nói gì, ánh mắt thực bình tĩnh.
Phượng Nhạn Bắc vươn tay cầm lấy tay nàng, cảm giác được run run rất nhỏ, không khỏi nắm chặt một chút, “Chúng ta xuống thôi”.
Chính vào lúc này, một nông phu trẻ tuổi khoảng hai mươi khiêng cái cuốc dắt con trâu từ một nơi khác đi đến, bên cạnh hắn, là một cô bé sáu bảy tuổi tay cầm giỏ trúc.
“A nương! Chúng ta đã về.” Còn chưa tới cửa, nông phu kia đã hô lên.

Nghe tiếng, phụ nhân cuống quít buông cái sàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười, tuy rằng khuôn mặt kia che kín tang thương năm tháng, nhưng vẫn lưu lại xinh đẹp thời tuổi trẻ.
“Đói bụng chưa? Trước rửa mặt đi. Đồ ăn đã nấu xong rồi, chờ cha các ngươi về là có thể ăn.” Nàng vừa nói, vừa lấy chậu đến giếng múc nước.
“A nương, để ta…” Cô gái vào sân, nhanh chóng buông giỏ trúc, chạy đến bên người phụ nhân, tiếp nhận chậu gỗ múc nước, “A cha đi đâu?”
“Nhà A Tú muốn làm một bộ giường mới, mời cha ngươi …” Phụ nhân cười tủm tỉm đứng bên cạnh, nhìn hai đứa con của mình, từ ái lưu động trong mắt.
“Không đi. Về đi.” Hườn Quế không tiếp tục nhìn nữa, quay đầu nói.
Phượng Nhạn Bắc không miễn cưỡng, cũng không hỏi nhiều, chỉ đem nàng ôm vào trong lòng, phân phó xa phu, trước khi rời đi khắc cuối cùng nhìn thoáng qua hộ gia đình, trong con ngươi đen thâm u có cảm xúc phức tạp khó hiểu, giống như giận, lại giống như than tiếc.
Ngày nào đó, Hương Quế chỉ nói một câu.
“Biết bà ấy sống tốt là được”.
Mấy năm về sau, nàng chưa từng đề cập tới phụ nhân kia, cũng không còn đến điền trang phía bắc.
Người thứ hai, không, xác thực mà nói hẳn là một mô đất vàng, là ở cách kinh thành mấy trăm dặm, ở nơi đó Hương Quế thấy được hồ sen xuất hiện vô số lần trong mộng, còn có cây liễu. Những người đồng trang lứa ngày xưa đã sớm kết hôn, thành thân, lại gặp lại, nhận ra nhau đã không còn nhiều lắm.
Họ kinh ngạc, ngạc nhiên, khinh miệt lại cực kỳ hâm mộ, ánh mắt sợ hãi lại không cam lòng, nhưng cảm xúc nàng bất động mảy may. Nàng khấu đầu trước mô đất kia, đốt tiền giấy, sau đó tế một bầu rượu. Từ nay về sau, có lẽ thiên địa mờ mịt, khó mà gặp lại.
** ** **

Mùng 7 tháng 8, trời xanh trong suốt, vạn dặm không mây.
Mười dặm phố dài trong hoàng thành trải thảm đỏ mừng rỡ, cây cối hai bên nhà đều thắt lụa hồng, tung hoa tươi, pháo hỉ vang trời. Trong nghi thức hoa lệ, vợ chồng Thập tam vương gia đương triều suất lĩnh chín tên cung thủ tay cầm hồng trù hộ tống một chiếc xe liễn vô cùng hoa mỹ chậm rãi đi qua hoàng thành, hướng về phía vương miếu.
Tiếng chân đột nhiên vang lên như sấm bên tai, nghênh diện mà đến.
Ngàn kỵ thiết giáp trên đường đi tới theo nghi thức, đột nhiên phân ra, đứng hai bên đại đạo, ngựa hý vang trời, móng trước giơ lên, cứ như vậy đồ sộ sừng sững bất động, hình thành một đạo kỵ binh kim giáp hai bên phố dài.
“Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế! Vương phi thiên tuế thiên thiên tuế!” Xôn xao! Lập tức tướng sĩ lả tả rút đại đao bên hông, giơ lên cao chỉ thẳng bầu trời, đồng thời hô to, hợp với tiếng ngựa hý vang, tình cảnh chấn động tâm thần.
Trong tiếng hô lớn, một nam tử cưỡi ngựa trắng thong dong xuất hiện ở một đầu khác giữa hàng thiết kỵ, trường bào đỏ như lửa, ngọc quan thúc phát, cười dài nghênh đón xe liễn đang tiến đến. Mặt mày như họa, tuấn tú xuất trần, giữa hai hàng lông mày một chu sa chí kiều diễm ướt át, nổi bật hắn xinh đẹp ma mị.
Cách lụa mỏng màu hồng, nàng nhìn phu quân đứng đầu phố dài, ngực căng thẳng, bàn tay trên đùi nắm chặt, mồ hôi ẩm ướt.
Như khi mới gặp, hăng hái không ai bì nổi, chính là lúc này đây, trong cặp mắt mỉm cười tất cả đều là bóng dáng của nàng, năm đó chưa từng dám tưởng, có thể có được hắn, cho dù chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại.
Đối lập với những cực khổ từng chịu đựng, dường như hạnh phúc trước mắt càng khiến nàng phải dùng nhiều dũng khí hơn đi đón nhận.
Một đêm trước, nàng thấp thỏm lo âu, khó có thể đi vào giấc ngủ. Hắn ôm nàng trắng đêm, lặp đi lặp lại nói cho nàng, đây là nàng nên nhận được. Nàng muốn nói với hắn, nàng muốn chẳng qua là đôi nến đỏ, hai ba câu chúc phúc thật lòng mà thôi, những nghi thức long trọng mà những nữ tử khác yêu thích ngưỡng mộ với nàng mà nói càng giống như một loại gánh nặng. Có điều, nhìn hắn hưng trí bừng bừng ánh mắt chờ mong, chung quy cái gì nàng cũng chưa nói. Hắn thân là Vương gia, sự tình liên quan đến thể diện của hoàng thất, hôn nhân đại sự không thể qua loa giống như dân chúng bình thường.
“Đùng! Đoàng!...” pháo mừng nổ vang, trong tiếng hô của người chủ trì nghi lễ, hắn dừng lại nơi cách đó năm bước, cung nga đốt đèn múa quạt dâng hương tách ra, Thập Tam vương gia cùng Vương phi tay cầm hồng trù kéo liễn từ giữa xuyên qua, đi vào phía trước bạch mã, đem hồng trù giao vào trong tay hắn, sau đó phân phó thị nô dẫn một con ngựa tới phía sau bạch mã.
Phượng Nhạn Bắc ngăn chặn tâm tình kích động, cười dài làm một động tác nhỏ với người ngồi trong liễn mà chỉ có hai người mới biết được, sau đó quay lại phía ngựa, nắm hồng trù mà đi.
Ngoan, trở về pha trà cho nàng uống.
Tinh thần Hương Quế vẫn căng thẳng nhìn thấy thủ thế này không khỏi mỉm cười, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao ngất ngạo nghễ phía trước, nghĩ đến tư thái hắn pha trà tuyệt đẹp cùng mùi trà thơm ngát, cả người nhất thời trầm tĩnh lại. Tại trường hợp này, hắn còn không sửa thói quen cố tình làm bậy, mà hắn như thế, đúng là nàng vẫn yêu thích. Hắn vì nàng, có thể hạ thấp mình đến mức bụi bặm, vì sao nàng lại không thể vì hắn, làm ình thích ứng với vị trí cao cao tại thượng này. Những chuyện đã qua, hắn không để ý, nàng không so đo, cần gì phải quản xem người khác thấy như thế nào, nghĩ như thế nào.

Ngay trong lúc thất thần này, nàng đã đi vào dưới bậc thang dài Vương miếu.
“Nghênh ___”
Hồng bào tung bay, phu quân xuống ngựa, phi bước mà đến. Sa mạn bay, hoa múa đầy trời, một bàn tay ấm áp kiên định cầm lấy tay nàng, đem nàng dẫn tới, hai người chắp tay nhau sóng vai bước trên đài cao. Hai tập hồng bào, ở phía sau hai người kéo ra sự hoa mỹ thịnh thế cùng lời chúc phúc.
Nhìn trộm khóe môi hắn không thể ức chế được nụ cười ấm áp, Hương Quế rũ mắt xuống, nhìn bước chân hai người đồng tiến, cũng cười. Nàng biết, từ giờ khắc này trở đi, nàng không còn một mình kinh sợ thừa nhận vinh hoa cùng ban ân như hôm nay.
“Tế____”
Pháo mừng vang lên, dàn nhạc hòa tấu, trên đài tế Vương miếu, hai người quỳ xuống, vợ chồng Thập Tam vương gia tiến lên, đốt hỉ hương, lần lượt đưa vào tay hai người.
“Vu mục thanh miếu, túc ung hiển tướng. Nhân tài đông đúc, bỉnh văn chi đức. Đối càng ở thiên, tuấn bôn tẩu ở miếu. Không hiện không thừa, vô bắn cho nhân tư!”
Trong tiếng hát vang của tư lễ, hai người chậm rãi bái lạy.
Tế thần linh hộ quốc, tế tổ tông, tế nguyệt lão đưa duyên, mỗi tế ba bái, mỗi bái chín lậy ba lần dâng hương.
“Kết thúc buổi lễ ____”
Theo tiếng hô cuối cùng, tế bái xong. Đứng dậy, hai người cầm chặt tay nhau, nhìn nhau cười. Tuy rằng sau đó còn phải gặp Đế vương Đế hậu đọc chiếu thư phong chính phi cùng y quan, còn hồi phủ thực hiện nghi thức bái thiên địa uống rượu hợp cẩn mới xem như hoàn thành nghi lễ, nhưng bọn họ biết, từ giờ khắc này trở đi, đôi tay đang nắm lấy nhau, sẽ không bao giờ buông ra nữa, cho đến khi đầu bạc.
Trời xanh nắng rỡ, chim khôn lanh lảnh, chứng kiến một khắc tốt đẹp này. Rất xa, truyền đến từng tiếng hoan hô nhiệt liệt, là dân chúng hoàng thành hưởng thịnh thế yên vui buông lời chúc phúc giản dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận