Bạch công tử ôm tiểu mỹ nhân đang ngủ từ ôn tuyền bước ra, Tang Du đứng chờ cạnh xe ngựa liếc mắt nhìn Văn Khương đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng Bạch công tử - nàng nhíu nhíu mày, dung nhan kiều diễm, vừa trải qua kích tình nên mặt đỏ môi hồng, cả người được Bạch công tử cẩn thận bao bạo không cho người khác nhìn ra dấu vết.
"Công tử, đám hắc y nhân do Ngụy Hắc Noãn cầm đầu đoán chừng đã lên núi, bất quá theo Giới mỗ biết, người muốn lấy được thần binh không chỉ có bọn họ, trừ chúng ta, còn có một thế lực khác."
"Công tử, không bằng để thuộ hạ đi trước xem sao." - Tang Du hướng chủ nhân quỳ xuống."
"Tang Du, thần binh há lại dễ dàng cho chúng ta lấy được?"
"Chính là..."
Tang Du liếc nhìn đến Văn Khương còn đang ngủ, cúi đầu...
"Theo Giới mỗ biết, công tử muốn lấy thanh kiếm kia nhất định phải nhờ đến Văn Khương công chúa"
Giới Tử Thôi cao thâm khó đoán liếc nhìn Văn Khương.
Bạch công tử nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên xe ngựa, để Văn Khương nằm ngủ ở tư thế thoải mái nhất.
"Vì sao?"
"Thanh kiếm kia do một người phụ nữ rèn mà thành, phân thành 2 phần, trong Lang Tà chính là nơi để chuôi kiếm, nếu muốn lấy ắt phải nhờ đến nữ tử mới có thể rút ra"
"Giới công tử vì sao đối với hai thanh thần binh này hiểu rõ như vậy?" - Bạch công tử nhìn Giới Tử Thôi sinh nghi.
"Giới mỗ bất quá tại trước kia nghe sư phụ nói qua."
"Kia giới công tử chẳng lẽ không có ý nhờ Văn Khương lấy hộ thần bình, nếu không sao lại tính toán để chúng ta tụ hội nơi này"
"Giới mỗ chỉ muốn tìm minh chủ, ôm ân tri ngộ.
Cùng công tử gặp nhau, toàn chính là duyên phận.
Văn Khương là nhị công chúa Tề Quốc "Tề đại không phải ngẫu nhiên" Giới mỗ cũng sớm có nghe thấy được bát tự của công chúa..."
"Giới Tử Thôi, hy vọng ngươi không nói đối.
Bổn công tử hận nhất là phản bội, một khi phát hiện ngươi có dị tâm, sẽ làm cho ngươi mất mạng tại chỗ." - Bạch công tử thu hồi ánh mắt sắc bén, ngược lại nhìn về phía Tang Du:
"Nếu như có bất kỳ ngoài ý muốn, ngươi chỉ phụ trách bảo hộ công chúa chu toàn, nếu như công chúa có bất kỳ sơ xuất, đưa đầu ngươi tới gặp."
"Thuộc hạ vâng lệnh, hứa không để công tử thất vọng"
Mãi cho đến giữa sườn núi, đường núi đều không có gập ghềnh cùng hiểm trở, không lâu, mọi người liền đi tới một thảo nguyên, bãi cỏ đối diện, tại một cái dốc thoải thượng đứng vững một khối nham thạch, qua đường người một mắt liền có thể thấy nhân mưa gió mà bong ra từng màng màu xám thạch bích.
Nham thạch hai bên có nhiều chỗ cấp dây thường xuân bao trùm trụ, còn có nhiều chỗ dài ra cây sồi cùng Đông Thanh, rễ cây bàn sinh ra ở nham thạch trong khe hở, từ chỗ đó hấp thụ lấy dưỡng phân.
Này đó cây cối chập chờn tại đây khối trên vách đá, cực giống chiến sĩ mũ sắt thượng lông chim, cấp bộ kia nghiêm trọng đáng sợ đá núi vách đá tăng thêm vài phần bộ dạng thuỳ mị.
"Công tử, nếu đi lên phía trên, chúng ta không cưỡi ngựa được, nhất định phải đi bộ."
Giới Tử Thôi ngửa đầu nhìn trời một chút trống rỗng, đám mây đen che đậy bầu trời vốn trong lành.
Văn Khương từ lúc lên núi đã tỉnh giấc, bất quá rúc vào trong lòng Tam ca mà cọ ngoạy, trong dạ hơi bất an, ngầm hiểu ý tứ Bạch công tử trấn an:
"Tiểu muội đừng sợ, vi huynh sẽ không để cho muội gặp nguy hiểm"
"Tam ca, thứ huynh muốn, Văn Khương sẽ cố gắng thành toàn"
Văn Khương giương mắt nhìn hắn, nho nhỏ mang trên mặt hiếm thấy thành thục.
Mọi người lại dọc theo dần dần bất ngờ đường núi đi nửa ngày, nhân chiếu cố Văn Khương thể lực, một đoàn người lên núi tốc độ cũng không nhanh.
Dần dần, địa thế càng gồ ghề không bằng phẳng, cao vút trong mây lưng núi bên cạnh đống rất nhiều núi lửa phún ra đại tảng đá cùng to lớn núi lửa nổi thạch.
"Mọi người cẩn thận, đám người Ngụy Hoắc Noãn có khả năng cũng ơ phía trên."
Giới Tử Thôi nhìn Bạch công tử cùng Tang Du làm thủ thế, ý bảo mọi người núp vào sau nham thạch.Quả nhiên, trong nham động truyền thanh âm
"Ngụy Hắc Noãn, ngươi thật hèn hạ, ngươi đi theo cha con chúng ta, phá phong ấn Thừa Ảnh kiếm"
"Ta hèn hạ? Ai bảo phụ tử 2 người các người ngu si như vậy, một chút cũng không đề phòng, bị huynh đệ chúng ta đuổi kịp..
Có trách trách số phần các ngươi ngắn ngủi"
"Ngươi giết cha ta, ta liều mạng với ngươi."
"Chỉ bằng ngươi?"
"Khốn khiếp, ngươi không được động vào Thừa Ảnh kiếm.
A a a _ _ _ _ _ _ _ _ "
Trong động truyền đến một hồi tiếng kêu gào...
"Đại ca, để thuộc hạ giết tên này, hắn dám đối với ngươi vô lễ."
"Đáng chết, Lai Đan, Rốt cuộc phong ấn Thừa Ảnh kiếm như thế nào lại không phá được?"
"Ha ha ha, dựa vào ngươi làm sao có thể cởi bỏ phong ấn Thừa Ảnh kiếm?"
"A? Nói như ngươi thì chuôi kiếm bị phong ấn?"
"A a a a a _ _ _ _ _ _ ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi"
"Không quan hệ, ta có rất nhiều thủ đoạn làm ngươi nói ra.
Người đâu, đem hắn treo ngược lên cho ta."
"Giới công tử, chúng ta là ở nơi này chờ sao?" - Bạch công tử nhíu nhíu mày, rõ ràng đối với Ngụy Hắc Noãn thực lực chênh lệch có chút nghi ngại.
"Không vội." - Giới Tử Thôi rất tỉnh táo.
"Giới công tử, ta lo lắng trên núi mây cao gió lộng thân thể công chúa không chịu nổi" - Tang Du cũng tại vừa có chút nóng nảy.
"Ngụy Hắc Noãn hắn người đông thế mạnh, các người quần áo tư cách đều chứng minh là dân Tề quốc.
Lần trước giao thủ là do may mắn nên chúng ta mới thoát, nếu là chính diện nổi lên xung đột, hậu quả khó lường."
"Chính là, Giới công tử, chúng ta cũng không thể cả đêm chờ tại đây "
Tang Du xứng đáng là thủ hạ thân tín của Bạch công tử, lời nói ra đều như soi vào suy nghĩ của chủ nhân.
"Không vội, chờ một chút, ta nghĩ bọn họ sẽ rời đi."
Tang Du nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Văn Khương cũng hướng đến trong lòng Bạch công tử, chỉ có Giới Tử Thôi tẻ nhạt 1 thân ảnh tựa trên vách núi bằng thạch nhũ, nhìn nữ nhân ủy mị, tóc đen phiêu tán trên gương mặt xinh đẹp, đúng là so với giai nhân còn thêm phần quyến rũ..
.