Văn Khương chưa hoàn hồn liền bị một cánh tay hữu lực kéo vào trong ngực.
Nàng khẽ hô một tiếng, cố kỵ trên cánh tay hắn còn có vết thương trước đó vài ngày chưa lành, hắn lại không có ý thương hoa tiếc ngọc chút nào, xốc lên chăn mỏng đem nàng lật ngược lại, khép trong ngực, một tay nắm bắt lấy cằm nàng ép hỏi:
"Thực là phải đem nàng sủng lên trời, còn dám vung mặt cho quả nhân nhìn?"
Ánh nến hai bên giường khiêu động không dứt, hiện nay chiếu đến gương mặt hắn vắng lặng, đều muốn phát hàn quang tới.
Nàng không khỏi run run một cái, đẩy lồng ngực tiểu Bạch một cái nhưng đẩy không ra, hắn lại thắt chặt cánh tay hành động càng thô lỗ
Tiểu Bạch chưa bao giờ lời nói mau lẹ, thần sắc bộ dạng nghiêm nghị, trên người Văn Khương bị siết đến đau, trong lòng ủy khuất, cũng bất chấp thận trọng, đánh lồng ngực hắn muốn đẩy hắn ra:
"Chỗ nào là muội vung mặt cho huynh xem, rõ ràng chính là huynh vẫn luôn chưa từng nói lý với muội! Từ khi muội cùng huynh trở về Tề quốc mãi đến dịch quán, trên dọc đường huynh có hỏi qua muội cái gì không?!!nhìn thấy mặt đều là mặt lạnh.
Đương Quốc Quân là không giống nhau, chưa được bao lâu liền ở trước mặt muội xưng "Quả nhân ", nếu là ngày sau tâm tình huynh không tốt, có phải sẽ đem muội ngũ mã phanh thây!!
Văn Khương càng nói càng cảm thấy khó chịu, trong lòng ủy khuất không được, khóc đến lắp bắp.
Bất giác hắn chậm rãi thả nhẹ động tác, vuốt ve lấy tóc nàng đột nhiên cười rộ lên:
"Được..
Được, đừng khóc."
Lời hắn vừa nói làm nàng thêm cảm thấy trong lòng ủy khuất, thấy nàng rút thút tha thút thít không có ý tứ muốn đáp lời, Tiểu Bạch đành phải vỗ lưng Văn Khương, không biết làm thế nào mà nói:.
"Nàng khóc thê lương vậy, lính canh đêm nghĩ ta đã chết..
E là sẽ xông tới."
Văn Khương bĩu nín khóc.
"Dài muôi cuộc chiến huynh vẫn còn đang trách muội sao?"
Tiểu Bạch nắm tay nàng thật chặt ôm vào..
"Nàng là nữ nhân lợi hại nhất quả nhân từng thấy qua, tức giận liền khiến Tề quốc đại bại, về sau, Tam ca nảy cũng không dám chọc giận nàng."
"Muội hồi Lỗ chỉ là tức giận huynh giết chết Nhị ca, huynh ấy cùng chúng ta xưa nay không có qua lại gì, huynh như vậy không được xét là người khoan dung độ lượng, sao có thể chinh phục bách tín? "
"Ta còn nghĩ đem mỹ nhân từ Trịnh quốc cùng Thái quốc đưa tới"
"Nghĩ khá lắm." Văn Khương phiết quá đầu.
"Thật sự không bực?"
"Không nói cho huynh"
"Lần này còn đi không?".
Tiểu Bạch cười nhẹ, đem miệng nhỏ cắn vào trong miệng, kéo dài hôn lấy nàng.
Thiển nhăn cười khẽ, đều là thâm tình.
"Muội yêu huynh_ _".
Văn Khương vọng tiến thật sâu đôi mắt hắn, kiên định nói.
"Ta cũng là..."
Hắn khàn khàn đáp lại, cuối cùng lý trí cũng vì câu nói này của Văn Khương mà triệt để tan vỡ.
Qua trong giây lát, quần áo Văn Khương bị Tiểu Bạch cởi ra từng mảnh.
Thư thái yểu điệu nhìn một phát là thấy hết, hai tròng mắt diễm lệ khuôn tỉ mỉ, mị thái yêu nhiêu, tóc dài đen nhánh tôn lên đến da thịt nàng phấn nộn càng thêm kiều nộn, thân thể tản ra nói một chút mùi thơm, cực kỳ mê người.
Gương mặt phất hồng mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần trêu chọc, lại hỗn tạp vài phần kinh hoảng, khiến cho từ đáy lòng Tiểu Bạch dâng lên một cỗ mãnh liệt chiếm hữu dục vọng, tay ngọc lõa lồ tinh tế tỉ mỉ ngọc thủ trắng nõn, không kham một nắm eo thon, hai ngọn nhũ phong khéo léo no đủ không khỏi kích thích thần kinh hắn.
Nàng tựa như một đóa nở rộ phù dung, đợi hắn đi hái
Thân thể cường hãn chụp phủ lên nàng, lồng ngực rắn chắc cọ xát ngực tuyết trắng làm đỉnh anh đào rất nhanh đứng thẳng, bá đạo lại ôn nhu mà dây dưa cùng nàng.
"Ưmn..."
Văn Khương vô ý thức rên rỉ, toàn thân như phát nhiệt...
Nghe trên người nàng tản mát ra hương thơm đặc thù, hạ thân Tiểu Bạch thẳng đứng bắt đầu không an phận mà bành trướng, đỡ lấy eo thon, tay kia thì là nhẹ nhàng mà vuốt ve bộ ngực sữa, ngón tay như được kẹo đường bao bọc khuấy đảo mật hoa, nhẹ đỡ chuyển động, dần dần cảm giác được nụ hoa nàng bị hắn đùa giỡn càng thêm đứng thẳng..