Trọng Nhĩ tiến cung xem mạch chi Văn Khươg, Văn Khương cùng hắn nói đến việc của Dịch Nha.
Trọng Nhĩ chờ khi Tiểu Đào cùng cung nữ lui đi sắc thuốc mới mở miệng nói.
" sự việc này vốn dĩ ta không muốn nói cho phu nhân nghe, Tề vương cũng dặn ta giấu kín, nhưng chuyện lần này Dịch Nha làm đúng là trái nghịch nhân luân, tương tự e cũng sẽ phát sinh chuyện tương tự.
"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ước chừng vào nửa năm trước, Tề vương cùng ta đi chỗ đó, chẳng qua là đi xem bệnh."
"Bệnh gì?"
Văn Khương trong lòng bàn tay trực đổ mồ hôi lạnh.
Trọng Nhĩ nghiêm nghị nói:
"Phu nhân yên tâm, không phải nan y gì.
Người chỉ cần an tâm dưỡng thai là được."
Văn Khương biết Trọng Nhĩ coi trọng tín nghĩa, cũng không gấp vạch trần hắn, giả bộ nhẹ nhàng thở ra, tùy ý nói:
"Huynh nói như thế ta an tâm, chỉ là Tề vương thường xuyên lui tới Câu Dặc cung, nếu lỡ như ngài phát bệnh thì ta e bản thân cũng..
"
Trọng Nhĩ cúi đầu cười một cái, ngay sau đó liễm dung:
"Tâm tư của người,thần sao lại không biết, trong lòng nóng nảy cực kì, ngoài miệng lại cố ý dụ ta nói ra chân tướng.
Thường nữ nhân tâm tư chỉ có vậy"
"Huynh cũng biết, tính mạng Tề vương so với ta còn quan trọng hơn, ta tuyệt đối không thể nhìn ngài ấy xảy ra chuyện.
Hiện nay, ta lại đang mang cốt nhục của ngài, cho nên...."
Trọng Nhĩ đưa tay ấn trụ bờ môi nàng.
"Vì sao không thấy phu nhân để tâm đến thần? Lời này nói ra cũng không sợ ta để tâm sao?"
Văn Khương đỏ mặt, biết chính mình nói có một chút mất chừng mực, ai biết Trọng Nhĩ lại kéo qua cổ tay đem nàng kéo tới.
"Trong lòng phu nhân tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có mỗi tam ca của người sao?"
"Kỳ thực, ta cũng cực kì quan tâm huynh."
Văn Khương mặt càng đỏ hơn, đưa tay nghĩ vén lọn tóc mai, lại bị Trọng Nhĩ hôn cắt ngang.
"Thơm quá.
"
Hắn ngậm lấy miệng nhỏ chưa thỏa mãn nói.
"Đừng"
Văn Khương lắc đầu, bị hắn hơi hơi ngăn sâu y
"Huynh cũng thừa nhận, thai nhi không ổn?"
Trọng Nhĩ biết nàng ý tứ..
" thai hai tháng nhu yếu tĩnh dưỡng.
Còn có, Tam ca của người bên cạnh luôn mang theo một cái bình nhỏ, ở bên trong là một ít thuốc thanh nhiệt, là trị liệu giản chứng..."
Văn Khương nhíu mày.
"Giản chứng?"
Trọng Nhĩ gật đầu:
"Không phải bệnh nan y, trái lại không ảnh hưởng tính mạng, chỉ là phát tác có chút phiền phức.
Coi như là...!Haizzz.
Bệnh không tiện nói ra."
"Có triệu chứng gì sao?"
"Bệnh này tới nhanh, đi cũng gấp, thời điểm bị bệnh hoặc miệng mắt tương dẫn,con ngươi thượng dao động, hoặc tay chân xiết day dứt, hoặc sống lưng tê cứng, hoặc cần cổ lại gập ngược...!Có một ít bệnh tật thường khiến người ta không thể tự khống chế mà xúc phạm bản thân mình.
Nên khi phát bệnh cần có người bên cạnh giúp đè trụ, có hơi chút đáng sợ nhưng sau đó liền hôn mê mà ngủ liền mấy ngày.
Khi bệnh lui thì trông chẳng khác gì người bình thường "
Trọng Nhĩ lại ngẫm nghĩ chốc lát, "nệnh thuộc về một loại đàm chứng, đàm nước bọt ứ kết, mơ hồ đóng tâm hồn bố trí, kiêng kỵ nhất là phí sức hao tổn tinh thần.
Quá mức kích động mệt nhoài, cũng sẽ tăng thêm số lần phát bệnh, nếu là thường xuyên phát tác, liền không tốt, tốt nhất là tĩnh tâm tu dưỡng, trái lại không sao."
"Như thế ta an tâm."
Văn Khương miệng không ứng khớp tâm..
"Nếu như không phải bệnh nan y vì sao không muốn để ta biết?"
"Cái này, còn đến hỏi Tề vương ." Trọng Nhĩ thấy Tiểu Đào đã ở cửa chờ một thời gian, đứng dậy cáo từ..
"Nửa tháng sau thần lại tới đây chuẩn mạch cho phu nhân,người cũng không nên ưu tư quá mức."
"Được".
Tuy là nói như thế, nhưng mà Văn Khương trong lòng vẫn bất ổn.
Ký ức ngày cũ ký đứt quãng xông lên đầu, như là mảnh sứ vỡ nát, nhặt được mảnh nào đều cảm thấy khó giải quyết.
Tiểu Bạch sáu tuổi đã không có mẫu thân, mười bảy tuổi rời xa hoàng cung, du ngoạn bốn phương.
Nguyên bản hắn an ổn vượt qua cả đời, lại vì nàng lại đối diện với bao biến cố..
Gia quốc yếu thế hắn hết lòng hết sức mới có thể chuyển nguy thành an,
Sau khi Trữ Nhi cùng Công Tôn Vô Tri thay phiên nhau cai quản đất Tề, uy danh càng thêm yếu.
Mà Tiểu Bạch là người hiếu thắng như vậy hiếu, thậm chí không muốn nàng biết chân tướng.
****
Sinh nở...
Mấy tháng sau, Văn Khương đau bụng mà chút báo hiệu, mấy cung nữ trẻ tuổi đều hoảng hồn, chỉ có Tiểu Đào chỉ huy quyết định.
Rất nhanh, khắp nơi đều chưởng đèn, Tiểu Bạch đã sớm bố trí mấy bà đỡ giỏi vào cung hầu hạ Văn Khương sinh nở.
Mấy cung nữ ba chân bốn cẳng đem Văn Khương nâng lên trúc tháp, Tiểu Đào liên tục mà trấn an nàng, nàng hai chân nóng lên, đột ngột bắt lấy tay Tiểu Đào, sợ hãi nói:.
"Nhau thai giống như phá, đại vương nhất thời nửa hội không trở lại, nhanh đi mời Trọng Nhĩ."
"phu nhân, người không có việc gì, nô tì liền đi."
Đau đớn quấn quanh lấy nàng, Văn Khương một mực không có dấu hiệu sinh nở, bà lão dẫn đầu đầu hài tử quá lớn, sợ là khó sinh.
Mấy bà đỡ khác liên tục khống chế cổ vũ, đương lúc nàng cơ hồ nghĩ muốn buông xuôi, trông thấy Trọng Nhĩ cùng Tiểu Đào tiến vào nội cung, trong lòng vừa mới an định không ít, thân thể liền lần nữa tràn ngập sức mạnh....