Văn Khương Công Chúa


Mặt trời chiều ngã về tây, Liễu Nhứ bay tán loạn, công tử Ngoan híp híp mắt.

"Mạc mạc lê hoa rực rỡ, nhao nhao Liễu Nhứ bay tàn, hảo cảnh đưa thật không..."

Văn Khương chỉ một lòng vướng vít Tam ca nguy nan, không yê núin lòng thưa dạ trả lời.
Sau 1 canh giờ dùng thuốc, thời điểm Văn Khương định dò hỏi công tử Ngoan thì Tuyên Khương đến, phía sau là mấy cung tì cùng thái y hôm qua.

"Trưởng tỷ." Văn Khương tiến lên hành lễ, nhưng trong lòng không khỏi cảnh giác.

"Tiểu muội đừng đa lễ" Tuyên Khương nâng tiểu muội dậy, Văn Khương mặt không biểu tình hướng mắt nhìn vị thái y đứng bên cạnh tỷ tỷ.

"Ngoan nhi cũng ở đây à?" Tuyên Khương trông thấy công tử Ngoan, mỉm cười.

"Phu nhân vạn an." - Công tử Ngoan cung kính hữu lễ.

"Ta tới thăm tiểu đệ" - Tuyên Khương nhếch miệng lên:

"Không thể ngờ được Ngoan nhi lại chu đáo như vậy."

" Phu nhân quá lời, chỉ là vấn an theo phép tắc" - Công tử Ngoan khiêm nhường.

" Vừa nãy Vệ vương có hỏi ta tại sao không thấy công tử đến vấn an? Hay là công tử nên đến đại điện một chuyến?"

Công tử Ngoan đành phải nhìn Văn Khương lễ phép cáo từ, lúc gần đi còn hướng nàng đưa mắt liếc ra qua một cái.
Văn Khương chậm rãi miễn cưỡng đáp lại ánh mắt hắn, nhìn qua Tuyên Khương cau mày:

"Trưởng tỷ, vì sao lại như thế...
Ca ca vì sao lại trúng độc?"

Nàng có một ít mờ mịt lại thất lạc biểu tình, dường như tự lẩm bẩm lại dường như chứng thực dò hỏi.
Tuyên Khương sờ lên cái trán tiểu muội:

"Trưởng tỷ mấy hôm nay chẳng phải đang bận rộn điều tra sự tình sao? Còn muội, có phải mấy hôm nay thiếu ngủ đúng không?Nhìn có vẻ tiều tụy" - Văn Khương ngẩng đầu cười yếu ớt một cái.

"Muội thật là chẳng biết chăm sóc bản thân." - Tuyên Khương kéo nàng trong triều sảnh đi đến.

"Văn muội, muội cũng nên nghỉ ngơi theo tỷ thấy Tam đệ mấy hôm nửa sẽ khỏi, nếu đến lúc đó muội lại thay hắn bệnh, chẳng phải làm chậm trễ thời gian về nhà sao?"

"Tạ trưởng tỷ quan tâm."

Khi hai người đang nói chuyện, thái y đã đem chén canh gừng đưa lên, Văn Khương trong lòng mơ hồ cảm giác có chút không ổn.

"Trưởng tỷ, công tử Ngoan có nói với muội, thái y này rất lạ mặt, hình như không có ai trẻ như hắn"

Tuyên Khương đoan canh gừng dùng cái muỗng múc 1 miếng đưa tới bên môi nàng.

"Ngoan nhi so với muội chẳng hơn mấy tuổi, tâm tư rất nhiều, vả lại công tử lâu không hồi cung, nên chuyện không quen mặt người mới cũng là tất yếu"

"Ahh, thật khổ " - Văn Khương toan ngăn lại.

"Trưởng tỷ, muội từ nhỏ liền không thích uống thuốc bổ."

"Muội đó nha."

Tuyên Khương nở nụ cười, dùng ánh mắt cưng sủng đem chén thuốc bổ bỏ qua 1 bên.

" Phụ vương cùng các huynh đệ tỷ muội đem muội chiều đến hư rồi"

Văn Khương hơi giật mình, trước đây khi nàng hôn mê cũng từng nghe qua câu, giọng nói ấy so với Tuyên Khương mấy năm về trước chẳng sai biệt.
Văn Khương lại nghe lạnh thấu xương, tâm can xương cốt đều như đóng băng.
Lúc ấy mặc dù nàng sắp lâm vào mê man, cả người vô lực nhưng bên tai văng vẳng truyền đến thanh âm nam nữ giao hoan...
Tiếc là nàng không thể mở mắt nhìn rõ sự tình.

Văn Khương đau đớn, thất vọng vô cùng.Tại sao là tỷ muội thân sinh vậy mà trưởng tỷ lại ra tay hạ dược nàng.

"Suỵt" - có nam nhân ở bên tai của nàng nói chuyện:

"Đừng lên tiếng".

"Lạnh" nàng giật giật bờ môi, lại chỉ có thể phát ra này một chữ.

Nàng nghe được bên tai nam nhân tiếng cười, xoay chuyển cho dù rơi vào một cái ôm ấm áp.

=============



Thật lâu, tựa hồ qua thật lâu.
ý thức cùng thân thể đều trở về Văn Khương nhận ra trời đã gần sáng.
Nàng run rẩy mở hai mắt ra:

"Là ngươi?"

Công tử Ngoan khóe miệng mỉm cười, "chẳng lẽ công chúa còn hy vọng là người khác?"

"Tuyên Khương tỷ tỷ cho ta uống canh gừng sau đó ta liền..."

"Hiện tại đầu còn choáng váng ko" Công tử Ngoan đưa tay dò xét mạch đập của nàng.

"Có 1 chút nhưng không việc gì." Không biết sao, nước mắt lại thuận theo khóe mắt chảy xuống.

"Ta tại so lại ở nơi này?"

Công tử Ngoan lại hừ một tiếng:

" công chúa ngây thơ đến độ còn tin tưởng tỷ tỷ mình sao?! Chẳng nhìn ra mưu đồ của Vệ phu nhân?!

"Ta làm sao?"

"Công chúa bị Vệ phu nhân tính kế, muốn dâng cho phụ vương ta."- Hắn cắt đứt lời nàng.

"Làm sao lại như vậy?" - Văn Khương hoảng sợ che trụ miệng nhỏ nhìn hắn.

"Nếu không phải ta treo đầu dê bán thịt chó, công chúa chỉ sợ sớm đã ở tẩm cung của Vệ vương.

"Ngươi, ngươi cứu ta sao?"

"Đúng vậy a.
Bằng không, trong sạch của nàng cũng sẽ bị phụ vương làm bẩn đi."

"Đa..đa tạ."

Nàng theo bản năng nắm chặt tay nhỏ, khớp xương bạc màu, tuy rằng nàng không mấy tin tưởng công tử Ngoan nói, nhưng chỉ sợ trong miệng hắn nói ra vốn là chân tướng sự thật, Tuyên Khương trước hạ độc Tam ca, sau đó lại đối với nàng hạ dược, nàng rốt cuộc làm sao? Lẽ nào vì muốn cùng công tử Cấp bên nhau, Tuyên Khương bất chấp mọi cách sao.

"Văn Khương"

Công tử Ngoan thay đổi biểu tình, ôm trụ bả vai Văn Khương:

"Gả cho ta có được không?"

Văn Khương ngẩng đầu, chính đụng vào kia một vũng nước trong hai tròng mắt, mắc cở đỏ mặt:

"Xin lỗi, ta lo lắng Tam ca còn chưa khỏi hẳn, ta muốn đi xem."

"Ta đã phái người xem bệnh cho Bạch công tử, hắn độc đã lui, không có gì đáng ngại."

"Không được, ta nhất định phải trở về."

"Nàng còn muốn nhảy vào hố lửa Biết rõ nàng trở về sẽ bị tỷ tỷ nàng tính toán, nàng bất chấp vậy sao?!"

"Nếu như ta không quay về, tỷ ây sẽ dùng Tam ca uy hiếp ta"

" được rồi"

Công tử Ngoan thở dài khẩu khí, xoay người nhìn qua nàng, nhẹ nhàng nói một tiếng:

"Đi thôi."

Trong lòng thoải mái nhất khẩu khí, Nàng không khỏi bước nhanh hơn, đuổi kịp.



Còn chưa bước vào nơi Bạch công tử Thiên điện, bên trong đã truyền đến thanh âm huyên náo.
Công tử Ngoan lôi kéo nàng trốn đến một bên, ý bảo nàng chờ chút hẵng tiến.

"Các ngươi đều lui ra đi."

Thiên điện truyền đến giọng nói của Tuyên Khương.

Chốc lát sau đó, cung nữ cùng bọn thị vệ từ thiên điện lui ra.
Văn Khương cùng công tử Ngoan liếc nhau, đi vòng qua phía sau.

Cửa gỗ phát ra tiếng vang nặng nề,

Văn Khương nhìn qua song cửa, mắt nhìn Tam ca một thân đoản sam màu trắng, ngồi yên ở trên giường, trong nháy mắt nàng cảm giác hô hấp giống như là bị đã đoạt đi...

Hắn thần sắc ảm đạm, khí lực toàn thân đều dựa vào bức tường, ngồi ở trên giường, thần sắc vắng vẻ.

Tuyên Khương nhẹ nhàng nở nụ cười, đối tiểu bạch nói

"Ngươi chớ có náo loạn nữa, Văn muội đã bị ta đưa đến thừa minh điện đã lâu, Vệ vương nhìn trúng muội ấy là phúc phần, ngươi có gì tất ở đây mất thể thống?"

"Ngươi xảo ngôn lệnh sắc lừa gạt tín nhiệm của muội ấy.
Dù sao ngươi cũng là thân tỷ của muội ấy, vậy mà nhẫn tâm hạ dược đưa muội ấy lên giường kẻ khác, ngươi còn là người sao?!"

"Nếu không phải là ngươi một mực uống thay rượu cho muội ấy trong yến tiệc ta còn cất công ra tay sao.

.
Rượu kia cầm số ít hạnh hoa hơi mưa, nữ tử dùng thì chỉ động tình, còn nam nhân dùng phải sẽ trúng độc ngay.
Còn ngươi thì sao, ngươi luôn miệng nhắc tới Văn Khương, ngươi chỉ xem Văn Khương là muội muội sao?"

"Ta cũng không dùng thủ đoạn dơ bẩn như ngươi!"

Bạch công tử tức giận, hắn đến cùng không muốn nhắc đến sự tình giữa mình và Văn Khương.

"Dơ bẩn?" Tuyên Khương nở nụ cười, "Ngươi nói cũng đúng, trước đây ta xuất giá cũng không còn sạch sẽ.
Người đời đều nói Tề quốc hùng mạnh nhưng nào biết trong thâm cung hỗn tạp khó lường, thân ca ca đều có thể hạ thủ với chính muội muội"

Tuyên Khương thở dài khẩu khí, tự mình nói:

" trước hôm xuất, ca ca tiến vào phòng ta.
Ta vốn cho là hắn là tới để tặng quà, kết quả, hắn lại không bằng cầm thú hủy đi thanh bạch của ta."

Lần này đến phiên Bạch công tử kinh ngạc, hắn khó mà khắc chế mặt bộ trầm thống, nguyên bản hắn đối Tuyên Khương theo như lời một mực giữ thái độ hoài nghi, mà bây giờ thế tử Chư Nhi - đại cả của bọn họ lại đối với 2 muội muội làm ra chuyện cầm thú, thân thể của hắn phát run.
Trong mắt thế tử mà nói thì chỉ sợ Văn Khương cùng Tuyên Khương chỉ là nữ nhân giúp hắn phát tiết dục vọng.

"Sở dĩ, ta cũng là người bị hại.
Không tới phiên ngươi tới chỉ trích ta."

"Vì chính mình tuy khả dĩ coi như lấy cớ, chính là, sự thật ngươi hại Văn Khương ta không thể tha thứ."

"Chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội, ngươi luôn miệng nói giúp cho Văn Khương.
Chẳng lẽ ngươi đối với muội ấy cũng đã động tình?!"

"Vệphu nhân xin tự trọng!"

"Ngươi yên tâm, mấy ngày nữa, chờ Vệ vương chơi chán, tự nhiên sẽ cho Văn Khương trở về."

Đứng ở song cửa Văn Khương lạnh run, công tử Ngoan cũng nghe mắt chữ A mồm chữ 0.
Hắn giống nhue vừa nghe được những chuyện cực kỳ khủng khiếp.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui