Văn Khương Công Chúa


"Công tử đã thoả mãn?" - Giới Tử Thôi vừa mới bước căn phòng nhỏ, liền cảm thấy cổ truyền đến một tia lạnh lẻo.

"Ngươi dám hạ dượcc ta?" - Bạch công tử ngữ khí lành lạnh, tay cầm kiếm hung hăng đặt trên cổ Giới Tử Thôi chất vấn.

Giới Tử Thôi lạnh nhạt gợi lên khóe miệng:

"Giới mỗ làm vậy chẳng phải hợp ý công tử sao?"

"Ngươi nói cái gì?" - Bạch công tử thêm bốc hỏ.

"Giới mỗ bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền, công tử đừng giấu giếm, tại hạ dù cho tai kém mắt mờ cũng nhìn được tâm ý công tử dành cho lệnh muội!! Nên cảm thấy việc ta làm chẳng có gì áy náy, nay bị ngài vấn tội chẳng lẽ vừa rồi chưa đủ thỏa mãn?"

Bạch công tử trừng mắt nhìn hắn, chấn động cùng phẫn nộ từ trái tim truyền khắp tứ chi! Cùng lúc đó, sát khí từ Bạch công tử quanh thân bắn ra mà xuất, tựa như xung quanh có hàng ngàn nhát kiếm...

"Nếu như công tử không muốn tìm 2 thần binh kia, thì hiện tại lập tức có thể giết Giới Tử Thôi ta."

"Giới công tử, thuốc công tử cần ta đã mua rồi!!" - Tang Du đẩy cửa vào liền trông thấy trước mặt này một màn sát khí đằng đằng.

"Công tử, ngài đây là?" Hắn không rõ sở dĩ nhìn về phía Bạch công tử.

"Tang Du, công tử nhà huynh cùng tại hạ chỉ là có chút mâu thuẫn" - Giới Tử Thôi cười, ánh mắt liếc hướng vào tràng kỷ bên trong.
Bạch công tử nhanh chóng nhận ra ánh mắt hắn, nhếch miệng ra lệnh:

"Tang Du, ngươi đi ra ngoài trước."

"Là, công tử." Tang Du như tên Hòa thượng lùn 2 thước, cảm thấy khó hiểu đành vâng lệnh thoái lui.

"Như thế nào? Hay là muốn giết ta?"

"Ngươi là lợi dụng lòng người, đồ khốn khiếp." - Bạch công tử ném kiếm trong tay, cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Công tử lại làm sao không phải? Văn Khương muội muội trời sinh tuyệt sắc, cùng công tử chính là hảo hảo xứng đôi, chẳng nên bận tâm đến mối quan hệ huyết thống tương sinh mà đánh mất nhân duyên.
Văn Khương vốn cũng ái mộ công tử, dù cho vạn nhất đêm nay không dự liệu mà nảy sinh nhưng mà nàng ta cũng rất phối hợp.
Công tử có nghĩ qua 1 ngày nào đó Văn Khương xuất giá, huynh sẽ làm gì? Nếu như hôm nay bỏ qua cơ hội thì về sau có hối hận cũng đã muộn....
Về sau, chỉ cần công tử cùng Văn Khương ân ân ái ái thì Giới mổ nguyện dốc hết khả năng tác hơp"



Bạch công tử liếc nhì Văn Khương nằm mê mệt trên tràng kỷ, lắc đầu,

"Cho dù ta yêu nàng thì sao, số mệnh đã định ta và nàng tuyệt đối không được"

"Công tử chỉ cần nắm bắt cơ hội? Ngày sau,Giới mỗ tự có chủ ý "

"Nếu như ngươi là lại dám đả thương nàng, ta nhất định giết ngươi."

"Công tử quá lo lắng."

Dường như ngủ thật lâu, Văn Khương toàn thân đau nhức mở mắt ra, đập vào mi mắt là gương mặt áy náy của hoàng huynh nàng.

"Tam ca" - nàng vừa mới mở miệng, liền phát hiện mình như lạc giọng,

"Xin lỗi, huynh thật đáng chết."

"Ca"

Văn Khương chạm vào tay hắn, trong mắt ngấn lệ, trong lòng tuy hơi bài xích nhưng lại chẳng thế chán ghét nổi người nam nhân này!!

"Văn Khương, ta không phải cố ý, muội tha thứ cho ta có được không?"

Nước mắt thành sông, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước,Bạch công tử đem nàng ôm vào trong ngực, sự ấm áp của hắn phần nào đưa đến cho Văn Khương an ủi.

"Giới công tử nói Lang Tà có ôn tuyền, cực thích hợp cho muội"

"Ukmn"

Văn Khương chính mình cũng không hiểu, vì sao cảm giác Bạch công tử đem đến cho nàng hoàn toàn khác với Thế tử trước đó.
Ngọt ngào, nồng đậm khiến nàng không nhịn nổi cười nhẹ...

Ôn tuyền Lang Tà có tiếng xa gần, Nhưng mà mục đích đến đây chỉ là bình phong, cốt yếu Giới Tử Thôi cùng Bạch công tử nhắm đến địa hình phức tạp sẽ tránh được đám người hắc y nhân truy đuổi,

"Công tử, Văn Khương muội đi đường vất vả, nghĩ là mệt mỏi.
Ta cùng Tang Du đi chung quanh đi dạo, để phòng bất trắc."

Giới Tử Thôi vừa mới xuống ngựa liền trông thấy Văn Khương đỏ mặt tựa trong lòng Bạch công tử trong lòng rõ như kiếng.
Bạch công tử cũng không tốt nói thêm cái gì, đành phải há miệng tỏ vẻ đồng ý.



"Ca, muội ít mệt mỏi." Văn Khương khí lực yếu ớt.

" Lúc trước muội trúng mưa, trên người chắc là nhiễm lạnh.
Trước mắt nên đi tắm ôn tuyền"

"Chính là Văn Khương đi không nổi." Nàng bám trụ cổ Tam ca, miệng nhỏ vểnh lên, mặt trông như hoa đào.
Hắn mỉm cười, ôm thiên hạ đi đến ôn tuyền, nước nóng bốc lên nghi ngút, Văn Khương nhẹ nhàng đưa chân thử thăm dò.

"Nha _ _" còn chưa kịp đỡ lấy một bên bờ đá, toàn bộ người liền hướng tới ôn tuyền tuột xuống.

"Cẩn thận!" - Bạch công tử chưa kịp kéo trụ nàng, hai người cùng nhau tiến vào ôn tuyền.

"Khục khục _ _" Văn Khương bị sặc nước, hồng khuôn mặt nhỏ nhắn ho lên.

"Đồ ngốc, sặc sao?"

Bạch công tử mỉm cười, vỗ nhè nhẹ sau lưng Văn Khương cưng chiều.
Văn Khương si ngốc nhìn qua hắn.
Nắng chiều càng tôn thêm vẻ mị hoặc trên gương mặt nửa khô nửa ướt...
Bạch công tử bất ngờ hôn lên cánh môi hồng, động tác nhẹ nhàng dường Văn Khương làm từ nước.



"Tiểu muội"

Bàn tay hắn ấm áp xoa lên bộ ngực sữa, khẽ xoa nắn làm cho Văn Khương không thể cử động, thì thầm mấy tiếng toàn thân nhiệt khí lại sôi sục.

"Ca"

Văn Khương không biết chính mình như thế rốt cuộc đúng hay không, nhưng mà nàng ưa thích hắn, thực rất thích hắn, nàng hưởng thụ dây dưa cùng Bạch công tử triền miên.

"Ưa thích sao?" Hắn hôn nhẹ nhàng bên tai của nàng.

"ưmn "

Giới Tử Thôi đi vòng ngoài ôn tuyền, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Du,

"Tang công tử, huynh vẫn là nên đén ôn tuyền bảo vệ công chúa đi, nơi này giao cho ta.

"A, Giới công tử, nói quá lời, đừng gọi là công tử này kia, tại hạ không dám nhận.
Nếu công tử nói vậy ta liền đi"

Tang Du chưa bao giờ bị người kêu lên công tử, lập tức có một ít thụ sủng nhược kinh.

"Làm phiền Tang công tử."

Tang Du đi rồi, Giới Tử Thôi dõi theo bước chân hắn, trên môi hắn thoáng hiện lên nụ cười ẩn ý.

p/s:Chẳng hiểu trong hồ lô Giới Tử Thôi đang bán thuốc gì!?!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui