Vân Khuynh Thiên Khuyết

Là kẻ ngốc thì lúc này cũng phải biết nhanh chạy, Khánh Nhiễm không
thể đứng đây so đo với hắn nữa, thả người rồi lấy đà trên tường cao
phóng đi.

Đột nhiên phía sau truyền đến một trận gió lớn, nàng vội vàng nghiêng mình sang hướng lan can né tránh, thoát được chưởng phong đánh úp phía
sau. Quay đầu lại nghe được thanh âm đáng ghét.

“Các ngươi tới nhanh một chút, nếu không nữ tặc này chạy mất đó! Ta
đã thay các ngươi giữ nàng lại rồi.” Nam hài cười toe toét, quay đầu về hướng mấy đại hán đang từ cửa môn chạy tới.

Khánh Nhiễm nghiến chặt răng, giận mà không nói được gì chỉ biết
trừng mắt nhìn hắn. Nàng không thể đứng yên, ngửa người trườn qua dãy
lan can trên hành lang rồi mượn lực phóng vọt lên.

Tay phải vừa bắt được mái hiên, dưới chân lại cảm thấy nặng, cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe đang chớp.

“Thanh muội, đừng vội đi mà.”

Khánh Nhiễm quả thực muốn đạp một cước vào gương mặt tươi cười đáng
ghét của hắn, nàng cũng quả thật làm như vậy, tay trái đem bao châu báu
quăng lên nóc nhà, khi rảnh tay liền chụp lấy mái hiên. Hai tay lần lượt lấy sức, thân thể xoay tròn một vòng, chân phải vung lên đá vào ngực
nam hài.

Một tay nam hài cầm lấy chân nàng, thân thể Khánh Nhiễm vừa chuyển,
hắn cũng bị nghiêng về phía trước, nhìn thấy một đạp của Khánh Nhiễm
đang lao tới, hắn đành phải buông tay ngã người về phía sau. Khánh Nhiễm nhân cơ hội đó liền bay người phi vọt lên, nhặt được túi châu báu định
phóng vào màn đêm.

Nhưng một cái bóng trắng dai dẳng như ác mộng lại hiện lên trước mắt, nam hài đã chạy tới chắn trước người nàng.

Khánh Nhiễm mím chặt môi, tai nghe động tĩnh trong viện càng lúc càng lớn, cơ hồ đã đến dưới mái hiên, lại nhìn gương mặt đẹp đẽ của nam hài
dưới ánh trăng mà giận run cả người.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Hì hì, ta có thể muốn thế nào chứ, nếu ta không bắt Thanh
muội thì bọn họ sẽ nghĩ ta là đồng lõa. Thanh muội đừng nóng giận nha ,
ta cũng không muốn cản trở Thanh muội phát tài đâu, quân tử yêu tiền tài cũng là phải đạo, tuy Thanh muội không phải là quân tử, nhưng
cũng không có thể. . .”

Nam hài cười vui vẻ , tựa hồ rất sung sướng khi thấy bộ dáng Khánh
Nhiễm trừng mắt giận dữ, nàng chỉ mới hỏi một câu nhưng hắn lại đáp
không ngừng, nói không cần hỏi, mỗi câu đều không có trọng tâm. Thấy sắc mặt Khánh Nhiễm ngày càng u ám, hắn lại càng thêm hưng phấn, tốc độ nói chuyện ngày một nhanh hơn, chân mày nhướn cả lên.

Mắt thấy có hai đại hán hét to nhảy lên mái hiên, lúc này Khánh Nhiễm mới từ cái miệng văng đầy nước của nam hài phản ứng lại, rủa thầm một
tiếng. Cầm túi châu báu buộc chặt sau lưng, phi thân nhảy vọt lên, tay
phải vung ra đánh một chưởng.

“Ai nha, Thanh muội, ta còn chưa nói xong đâu. Ngươi cắt lời ta như
vậy là không lễ phép.” Nam hài vừa tiếp tục nói vừa nghiêng người loé
lên. Nhanh chóng bắt được tay phải đang vươn ra của Khánh Nhiễm, tay còn lại không chậm chụp về phía bọc đồ trước ngực nàng.

Khánh Nhiễm nghe hắn gọi một tiếng lại một tiếng Thanh muội, quả thật muốn chửi bậy. Thân thể ngả về phía sau, tránh thoát một chưởng đang
chộp tới của hắn, phi thân nghiêng người tránh sang một bên, nhân cơ hội phóng lên đá về phía nam hài đang cười nhe răng. Tiếng la hét ở phía
sau đã đến rất gần, nàng cau mày, thầm nghĩ xong đời.

“Thực nhẫn tâm, gương mặt của ta ưa nhìn như vậy, nếu đá hỏng rồi sẽ
không tốt đâu.” Nam hài nói vậy nhưng lại buông lỏng tay, lui nhanh về
phía sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ đưa tay dùng sức vuốt ngực.

“Dọa ta, dọa ta rồi, may mắn là ta trốn nhanh.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, bằng võ công của nam hài nhất định có thể tránh được cước kia, lại không biết vì sao hắn lại buông tay. Dư quang chợt
lóe, Khánh Nhiễm nhanh chóng nghiêng người sang bên phải tránh thoát một đao. Hai đại hán hộ vệ của Trương phủ đã đến trước mắt.

“Uy, tiểu cô nương này thật lợi hại, ta không giúp các ngươi nữa, các ngươi cần phải cẩn thận đấy.” Nam hài nói xong lại nhàn nhã đi vài bước ngồi xuống nóc nhà, dù đang ồn ào huyên náo vẫn ung dung nhìn về phía
này.

Khánh Nhiễm biết nếu không kiên quyết xuất chiêu, trong chốc lát
người lên đây sẽ càng nhiều, lúc đó nàng sẽ càng khó thoát thân. Nếu như bị chộp tới quan phủ thì đừng nghĩ còn sống để đi ra. Trong lúc suy
nghĩ, chiêu thức xuất ra đã cực kì mạnh mẽ, tuy là một đứa trẻ, nhưng
dù sao võ công cũng thuộc con đường chính thống, còn hai đại hán chỉ có
thân thủ bình thường.

Hơn nữa, bọn họ dường như chưa có kinh nghiệm đánh nhau với một đứa
nhỏ, thân thể Khánh Nhiễm nhỏ bé nhưng lại rất nhanh nhẹn, trong lúc
nhất thời không có biện pháp bắt được nàng, chỉ có thể trì hoãn
việc nàng chạy thoát.

Đột nhiên Khánh Nhiễm xem xét đúng thời cơ, phi thân nhảy lên, bắt
lấy cổ tay phải của đại hán đang vung đao đến, xoay tròn một cái, một
tiếng răng rắc vang lên, hắn kêu thảm thiết buông trường đao trong tay
ra. Khánh Nhiễm bay lên đón lấy, xoay một vòng trên mái hiên, vung đao
quét về phía hai chân của đại hán khác. Đại hán kia nghe được tiếng kêu
thảm thiết, thấy đồng bọn đang khom người xuýt xoa đau nhức, không
ngờ một đứa trẻ nhỏ đã có thân thủ như thế, trong lúc thất thần Khánh
Nhiễm lại vung đao đến. Hắn cả kinh cúi đầu trừng lớn hai mắt, đúng là
nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, lưỡi đao Khánh Nhiễm vừa chém ra bị đánh vào chệch sang hướng khác, đại hán kia hoàng hồn lùi lại mấy bước, vẻ mặt tái nhợt.

“Nha đầu, như vậy không được đâu, sẽ chết người đó .”

Đánh lệch thân đao của nàng là một mảnh ngói xanh, người nào gây nên, Khánh Nhiễm có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết được. Chưa kịp
nghĩ ngợi nhiều, thấy có vài người trèo lên mái hiên, Khánh Nhiễm ngự
khí nhanh chóng muốn chạy. Nhưng ngói xanh lại bay đến đánh vào trước
người, nàng không thể không tránh. Mặt mày nam hài vui vẻ như đang xem
nhạc, không ngừng tháo ngói xanh bên cạnh ném về phía nàng, một mặt ồn
ào.

“Bên trái, bên phải, còn mảnh này là ở đỉnh đầu nè.”

Tiếng huyên náo của nam hài vang vọng bên tai, trong nháy mắt ngói
xanh bay đến như hoa rơi trên cành. Khánh Nhiễm còn đang lo lắng những
hộ vệ sắp trèo lên mái hiên, từng đợt đau đầu truyền đến, thật muốn nổi
điên.

“Dưới chân.”

Bên tai lại truyền đến tiếng ồn ào, Khánh Nhiễm theo trực giác nhấc
chân, nhưng ngực lại tê rần, một miếng ngói đánh vào trước người đã rớt
xuống vỡ thành hai mảnh.

“Ai da, bị lừa rồi. Tiếp tục, đỉnh đầu.” Nam hài cười vui vẻ, lại ném mạnh ra một mảnh ngói xanh.

Khánh Nhiễm cả kinh, vội vàng tập trung né tránh, nhưng lại ngạc
nhiên phát hiện lần này nam hài ném chệch. Chỉ vừa thoáng nghi ngờ, một
tiếng hét thảm đã truyền đến từ phía dưới người. Nàng nghiêng người né
tránh một tên gia đinh đang vung gậy đến, lúc xoay người đã thấy một tên hộ vệ đang nằm sấp chỗ nàng vừa đứng, trong tay cầm một thanh đao sáng
loá. Người nọ ôm mắt kêu thảm, dưới ánh trăng có một dòng chất lỏng đỏ
thẩm chảy ra từ kẽ tay của hắn .

Khánh Nhiễm kinh hãi, chợt hiểu rõ, vừa rồi nếu không nhờ vào
mảnh ngói của nam hài thì chỉ sợ nàng đã ăn trọn một đao. Không rõ nam
hài rốt cuộc có ý đồ gì, Khánh Nhiễm lại bị sáu bảy hán tử vây quanh,
không thể phân tâm suy nghĩ được nữa.

Nàng vung đại đao trong tay, dùng khinh công nhanh nhẹn qua lại ngăn cản, lại nghe tiếng nói nhao nhao ồn ào dưới mái hiên

“Mau lên đồ ngu, nhanh chóng đem tiểu tặc đó bắt xuống cho lão gia.
Con mẹ nó, nếu bắt không được xem ta trừng phạt các ngươi như thế nào.”

Khánh Nhiễm kinh hãi, hiện tại nàng đã không thể thoát thân dễ dàng,
nếu còn có người đi lên sợ rằng chính mình phải đưa tay chịu trói. Trong lòng lo âu, động tác cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nàng xoay người
tránh thoát một quyền, mắt lại nhìn thấy một gậy đang quét về phía hai
chân, muốn nhảy lên tránh thoát nhưng phía trên lại xuất hiện một tia
lạnh lẽo. Nàng vội vàng lật tay chắp tới phía trước, keng một tiếng dùng đao chắn đi kích đang bổ tới.

Chính vào lúc cây trượng sắp đánh đến chân nàng, nam hài đã yên tĩnh
nửa ngày lại đột ngột phóng ra một mảnh ngói. Mảnh ngói kia đánh vào cây trượng gỗ, chẳng những không vỡ lại có thể chém đứt cây trượng gỗ kia.

“Ai nha, tuy nói tiểu cô nương này là nữ tặc, nhưng mấy đại hán các
ngươi có nhiều người như vậy lại vây bắt có một mình nàng, như vậy không tốt lắm đâu.”

Tuy những mảnh ngói xanh của nam hài đã khiến da thịt của Khánh Nhiễm chịu một chút đau khổ, nhưng bỏ qua chuyện đó, chính nó đã ngăn chặn
tên hộ vệ dùng đao đánh lén phía sau nàng.

Đinh đinh đang đang, tiếng trang sức lanh canh rơi ra, lăn một vòng
xuống dưới sân. Dưới ánh trăng trang sức phát ra sáng bóng, Khánh Nhiễm
nhìn mà đau lòng, thầm than đêm nay trắng tay.

“Ai da, tiểu nha đầu trộm được không ít nha.” Nam hài thấy vậy kinh
hô, hai tròng mắt tỏa sáng lấp lánh trừng lớn về phía hai cây trâm vàng
đang lăn dưới sân, bỗng nhiên đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui