Vân Khuynh Thiên Khuyết

Sau khi bái biệt Phượng Anh, Khánh Nhiễm đều đi dọc theo con đường
hướng đến Huy châu, nàng cũng không vội, chậm rãi di chuyển, đến ngày
thứ hai thì đến được một trấn nhỏ tên là Tước Câu. Nàng ở trong trấn mua một chút vật phẩm, nghỉ ngơi xong liền tiếp tục lên đường, gần giữa
trưa thì vào được một sơn cốc.

Trong cốc tĩnh lặng, lá rụng xếp tầng, bước lên trên cảm thấy rất
thoải mái. Cảm thấy hơi mệt, nàng tìm một hồ nước nhỏ hớp mấy ngụm. Sau
đó nặng nề tựa vào đại thụ nằm xuống, nhìn bọc tro cốt màu đen bên cạnh
lẩm bẩm.

“Phụ thân, mẫu thân, Nhiễm nhi rất nhớ mọi người. Mọi người ở trên trời có sống tốt không?”

Ngọn gió nhẹ nhàng phất qua những táng cây, vài chiếc lá khô còn sót
lại cũng bị gió cuốn phiêu đãng rơi xuống. Nàng than nhẹ một tiếng,
chống người đứng lên, đang muốn xoay người ôm lấy bọc vải, nàng đột
nhiên thống khổ kêu một tiếng, khuôn mặt nhăn nhíu lại, trên trán đã
xuất hiện một tầng mồ hôi.

Nàng ôm chặt bụng, ngã ngồi xuống đất, đau đớn đến giãy giụa . Chưa
được bao lâu thì mặt mũi đã trắng bệch, nằm xuống không còn nhúc nhích,
trong lúc nhất thời, chỉ còn tiếng suối chảy róc rách vang vọng trong
sơn cốc.

Đột nhiên, một bóng đen từ trong rừng phóng ra, nhanh chóng đến chỗ
Khánh Nhiễm đang nằm. Hắc y nhân kia quỳ một chân xuống lật Khánh Nhiễm
lên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hắn nhanh chóng đặt nàng nằm thẳng,
lúc tay hắn chạm tới mũi nàng, đúng là đã không còn hơi thở nữa. Hắc y
nhân cả kinh, nhíu mày kiểm tra mạch đập của nàng.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Nhiễm lại đột nhiên mở mắt, hàn quang trong tay áo lóe lên. Hai tay nàng như cánh chim, giương rộng mạnh mẽ, lúc
rơi xuống thì một thanh chủy thủ đã kề đến bên cuống họng của Hắc y
nhân.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Hắc y nhân lại không hề chuẩn bị, đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn. Hàn quang vừa loé lên, trên cổ
hắn đã cảm nhận được mũi dao sắt nhọn.

“Phượng Tiệp đại ca, ngài cả ngày đi theo Nhiễm nhi không thấy mệt
sao?” Khánh Nhiễm nhướn mày nói, thấy Phượng Tiệp nắm chặt hai tay, lúc
cánh tay hắn vừa nhúc nhích, nàng liền đẩy mạnh chủy thủ làm cổ hắn phải nhướn lên.

Phượng Tiệp chau chặt chân mày, hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm cũng kéo nhẹ khóe môi, lắc mình bay đến sau lưng hắn, điểm
vài huyệt đạo. Lại vói tay vào lòng hắn, tìm được một đoạn dây thừng.
Nàng dùng một tay quấn lên người Phượng Tiệp, một vòng lại một vòng,
xong việc mới buông chủy thủ ra, nhanh chóng thắt hai nút, mệt nhọc đem
Phượng Tiệp trói chặt.

Phượng Tiệp bị nàng điểm huyệt, khí lực trên người bị buông lỏng, còn chưa kịp vận khí khai trừ thì đã bị Khánh Nhiễm trói chặt. Hắn chỉ có
thể giương mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:“Ngươi khi nào thì phát hiện
rằng ta đi theo ngươi?”

Khánh Nhiễm trói xong xuôi, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, tháo đai
lưng của Phượng Tiệp, cũng đem hai chân hắn trói lại. Khi xong việc,
nàng thở ra một hơi mới chống má trả lời:“Phượng đại ca võ công cao
cường, ta chưa từng phát hiện ra ngươi.”

“Vậy sao ngươi có thể dùng kế gạt ta đi ra?” Phượng Tiệp giận dữ nói.

Khánh Nhiễm đứng dậy:“Ta không có phát hiện ra ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không biết sẽ có người đi theo.”

Nàng quảy trở lại đem bọc vải ôm vào lòng, Khánh Nhiễm thở dài, tuy
nàng không nhìn rõ được Phượng Anh, nhưng cũng không ngốc đến mức nghĩ
hắn sẽ dễ dàng thả nàng đi. Nàng biết hắn sẽ phái người theo dõi mình,
nên đã cố ý ẩn nhẫn, tỏ vẻ không phát hiện ra, mục đích cũng muốn làm
cho Phượng Tiệp mất cảnh giác. Quả nhiên, hôm nay thử một lần liền đưa
hắn dẫn ra.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Phượng Tiệp, Khánh Nhiễm cảm thán nói:“Phượng Tiệp đại ca, thực xin lỗi. Thế tử nhà ngươi chiếu cố ta như vậy, ta đều ghi tạc trong lòng, tương lai có cơ hội nhất định báo đáp. Ta và thế tử gia của ngươi cũng đã bàn hết điều kiện, nhưng hắn lại phái người theo
dõi ta, đây là hắn không đúng . Cho nên, Phượng Tiệp đại ca cũng đừng
trách Khánh Nhiễm.”

Trong hai ngày này, những người mà Phượng Anh phái đến giúp nàng cũng có Phượng Tiệp, cho nên Khánh Nhiễm đối với hắn có vài phần cảm kích.
Nàng bước tới trước người hắn, vói tay lấy mấy thỏi ngân lượng trong
lòng.

“Phượng Tiệp đại ca, bạc của ngươi cho ta mượn dùng một chút, bởi vì
ta cần ngựa, mà ngươi lại không cần. Ta đi rồi, Phượng đại ca ở trong
này nghỉ ngơi một chút, ta tin tưởng lấy năng lực của Phượng đại ca sẽ
không làm Khánh Nhiễm phải lo lắng.” Nàng nói xong, liền nhấc chân đạp
mạnh vào gáy Phượng Tiệp.

Trước mắt Phượng Tiệp tối đen, thẳng tắp ngã xuống. Khánh Nhiễm đưa
hắn kéo đến bên cây, giúp hắn dựa vào, thế này mới vỗ tay ôm lấy bọc vải cất bước đi, nhưng nàng không đi về hướng Huy châu, mà vòng ngược trở
lại Tước Câu trấn.

Khánh Nhiễm đến trấn mua một con ngựa nhỏ, vung roi liền hướng về phía Bắc chạy đi.

Mấy ngày sau nàng đã đến được Liêm Vân sơn ở Lô châu, dãy núi này là
biên giới quan trọng của Diệu quốc và Chiến quốc, chiến lược địa vị cực
kỳ trọng yếu, cho nên từ xưa nơi này đã là vùng đất diễn ra tranh đoạt
liên miên.

Mười ba năm trước, Vân Nghệ ở nơi này đã tạo ra một thế trận phòng
thủ vô cùng kiên cố. Lúc ấy quốc lực của Diệu quốc mạnh hơn Chiến quốc
rất nhiều, khi đại quân tiếp cận Liêm Vân, Vân Nghệ đã dốc sức đem quân
địch cản trở bên ngoài, chống cự vô cùng quyết liệt mà đánh đuổi được kẻ thù, cũng nhờ vậy, lãnh thổ của Chiến quốc mới được toàn vẹn như ngày
hôm nay. Theo thời gian, Diệu quốc ngừng chiến để khôi phục quốc lực,
Chiến quốc cũng không ngừng phát triển, đến hôm nay đã muốn là quốc gia
cường đại nhất trong năm nước.

Khánh Nhiễm đến dưới chân núi thì dừng lại, nhìn cảnh non nước mơ hồ, gió nhẹ thổi qua những ngọn cây xơ xác trên đỉnh núi, không hiểu sao
tâm lại bi thương. Nửa ngày nàng mới đánh ngựa vào núi, trong cốc đã
hiện lên dòng suối nhợt nhạt.

Nàng tìm đến một hồ nước trong trẻo tươi đẹp, hồ nước mát lạnh, bốn
phía dãy núi vờn quanh. Tuy đã vào đông, nhưng ta có thể mơ hồ nhận ra,
màu sắc xanh biếc của nó vào mùa xuân, hoa cỏ thơm hương.

Nàng đứng ở bên hồ một hồi, ngẩn người ngồi xổm xuống, đem tay nãi
tầng tầng lớp lớp mở ra. Nàng ôm một hủ sứ đen, cảm thấy mũi hơi chua
xót, nước mắt đã ràn rụa.

Nàng đưa tay lau nhanh mấy giọt lệ, cười khẽ mở nắp ra:“Phụ thân,
nhiều năm trước người ở trong này dẫn binh theo địch, dân chúng Chiến
quốc đều phải cảm động và ghi nhớ sự thủ hộ anh dũng của người. Nghĩ đến thì nơi này chắc là có ý nghĩa rất lớn với phụ thân rồi, phụ thân được ở nơi này yên nghỉ, người có cao hứng không?… Mẫu thân, lúc chiến tranh loạn lạc người cũng từng ở trong quân y, cứu chữa cho không biết bao
nhiêu binh sĩ, chắc chắn cũng đã gắn bó với nơi đây rất nhiều. Non xanh
nước biếc, người cùng phụ thân ở trong này, cũng có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ rồi.”

Nàng cười, đem tro cốt chậm rãi thả vào suối nước, bàn tay nhỏ bé tái nhợt, run run, tro cốt từ kẻ tay chảy xuống, gió thổi qua liền phiêu
đãng, cuốn vào trong nước.

“Phụ thân, mẫu thân, mọi người không cần lo lắng cho Nhiễm nhi, Nhiễm nhi sẽ tự chiếu cố bản thân thật tốt . Tên gian nhân Khúc Đông Bình
kia, hiện tại nhất định đang truy bắt Nhiễm nhi, cho nên Nhiễm nhi sẽ đi kinh thành, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, nghĩ
đến, hắn nhất định không tài nào ngờ tới Nhiễm nhi sẽ chạy tới đó. Nhiễm nhi không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, phụ thân cùng mẫu
thân trên trời có linh thiêng, xin hãy bảo hộ cho nữ nhi nhé.”

Khánh Nhiễm hít sâu một hơi, ở bên hồ ngồi xổm xuống, im lặng thật
lâu. Nàng đem hủ sứ thả vào nước, nước bắn tung tóe, vang một tiếng, hủ
sứ lắc lư một chút rồi chìm vào trong nước, không còn thấy nữa.

Nàng quệt nước mắt, đứng dậy chấp hai tay lên miệng, lớn tiếng hô to:“Cha, nương, Nhiễm nhi. . . rất yêu mọi người.”

Một câu nói ra, tiếng vang vẫn mãi quẩn quanh trong không gian núi
rừng. Nàng cúi đầu lẩm bẩm:“Phụ thân, mẫu thân, Nhiễm nhi phải đi rồi,
con chắc chắn, sẽ thường xuyên trở về gặp mọi người .”

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng rời khỏi bờ hồ, xoay người nhảy lên, liền giục ngựa hướng về phía Bắc chạy đi.

“Yến vũ oanh minh

Tân thiền sạ khiếu

Vũ thùy tiêm thảo

Phong tụ lạc hoa”

*Yến múa oanh hót

Ve sầu chợt kêu

Mưa buông xuống cây cỏ

Gió lại hong khô những cánh hoa trong thôn làng.*

Mấy tháng sau Khánh Nhiễm mới đến được kinh thành của Chiến quốc.

Nàng đi rất chậm, vừa nghĩ biện pháp che giấu thân phận, lại phải lo
việc mình còn nhỏ, rất dễ bị người khác lợi dụng. Một đường có thể nói
là dùng hết tâm tư, lúc nào cũng lo lắng không yên, nay kinh đô đã ở
ngay trước mắt, tinh thần nàng cũng buông lỏng, cảm giác thoải mái lên
không ít.

Nàng dừng ngựa trước ngoại ô kinh thành, cho ngựa tự tìm thức ăn nước uống, bản thân nặng nề dựa vào một tảng đá lớn, ngồi đón gió mát, từ
trong lòng lấy ra mấy miếng lương khô .

Một đường vì che giấu thân phận, nàng luôn cải trang thành một nam
hài, gió bụi táp vào mặt nàng cũng không quan tâm, gần nửa năm, gương
mặt đã ngâm đen không ít, nhìn xuống suối xem thử, quả thực không nhìn
ra là một nữ hài nữa.

Nàng nhìn thân ảnh lôi thôi của mình trong nước, phảng phất cũng
giống như một tên tiểu tử nhà nông, bướng bỉnh trốn nhà ra ngoài chơi
bời, nàng cười cười, không khỏi lắc đầu thở dài.

Đột nhiên, một tiếng vèo xẹt ngang qua tai, Khánh Nhiễm chưa kịp
phản ứng, đã bị nước bắn tung toé, nửa người ướt nhẹp. Một hòn đá lớn bị thả xuống dòng suối bên cạnh nàng. Nàng kinh hô trợn mắt ngẩng đầu, đã
thấy một thân ảnh lủng lẳng treo ngược trên nhánh cây bên bờ.

Áo xanh lay động, tà áo nhiễm tầng ánh nắng ấm áp, thân hình người nọ còn đang đong đưa . Khánh Nhiễm bị hắn dọa, cảm thấy hơi bực bội. Lúc
tập trung nhìn kĩ, lại thấy một người chẳng muốn gặp chút nào.

Người nọ cười hì hì, trèo từ thân cây xuống, mặt mày lộ ra vẻ tiêu
sái, pha chút tự tại. Ánh mặt trời xuyên qua những táng cây, thẳng tắp
chiếu vào mặt hắn, nụ cười trông vô cùng rực rỡ.

Khánh Nhiễm chau mày, vội vã xoay người cắm đầu chạy đi.

“Thanh muội, đừng nóng giận mà. Thanh muội cùng Tứ lang quả thật là
có duyên, tại kinh thành cũng có thể gặp nhau, đến đây đến đây, chúng ta cùng nhau ngồi tâm sự.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui