Vân Khuynh Thiên Khuyết

Sắc trời đã tối muộn, ánh tà dương ngày hè mang theo hơi ấm còn sót
lại lưu luyến phía chân trời, phản chiếu thành một màu đỏ au, ánh vào
lớp đất vàng sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ, khiến chúng càng thêm chói
mắt.

Trong sơn cốc, chính giữa bình nguyên, máu tanh nhuộm đỏ quân kì, những chiến mã bị trúng tên đang run rẩy rên rĩ, xác chết ở khắp
nơi, các tướng sĩ Tinh quốc đang dọn sạch chiến trường. Nâng những chiến hữu vẫn còn một hơi thở sống sót trở về, cùng lúc đó cũng tàn nhẫn lấy
đao kiếm đâm vào lồng ngực của những binh lính Chiến quốc chưa tắt thở.

Chiến tranh tàn khốc kết thúc rồi lại tiếp diễn, Khánh Nhiễm yên lặng nhìn
hết thảy, trong lòng thoáng qua sự trống rỗng mơ hồ. Cúi đầu nhìn hai
tay, trận chiến này nàng không tự cầm kiếm giết địch, chỉ đứng trên trận đài để chỉ huy, lòng bàn tay vẫn sạch sẽ, nhưng nàng lại cảm thấy mặt
mình đã nhuộm đầy máu tươi.

Vành môi khẽ cười chua sót, vốn tưởng
rằng trong chiến tranh, lòng nàng đã được tôi luyện thành vách tường
cứng rắn, hóa ra vẫn không thể quen được những cảnh giết chóc thế này.
Bất luận xuất phát từ động cơ gì, vẫn không thể xóa đi một sự thật. Ngã
xuống trước mặt nàng vốn là những sinh mệnh tràn đầy sức sống!

Chiến tranh quả nhiên vẫn không thích hợp với nữ nhân! Khánh Nhiễm nghĩ như vậy, lại cười, nụ cười có chút lạnh lẽo.

“Bẩm tướng quân, Chiến quốc quả thật đã lui binh.”

Thám báo nhảy xuống chiến mã, giọng nói trong trẻo rõ ràng mang theo sự vui
mừng. Khánh Nhiễm nhìn gương mặt trẻ tuổi tràn đầy phong sương, nhìn đôi mắtt rạng rỡ phát ra ánh sáng. Thở dài trong lòng, lại nhìn xung quanh, nghe được tiếng truyền báo của hắn, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ
hưng phấn và kiêu ngạo.

Gương mặt Khánh Nhiễm cũng dần hiện lên ý
cười, chứa vài phần sục sôi, nàng cất cao giọng nói: “Được! Các huynh đệ vất vả, truyền lệnh xuống, nhanh chóng thu dọn chiến trường, trở về
doanh nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Khánh Nhiễm quay đầu nhìn bóng người
cao lớn đứng trên cốc, dĩ nhiên tin tức cũng đã truyền đến nơi đó, thân
ảnh thẳng tắp đứng ở đầu hàng đúng là Yến Hề Ngân, hắn cũng đang nhìn về phía này. Ánh mắt hai người giao nhau, cùng nở nụ cười. Tuy khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ được mặt hắn. Nhưng Khánh Nhiễm biết hắn nhất định đang cười, hơn nữa nàng còn cảm nhận được ánh mắt trong trẻo như
làn nước mùa thu, đang ánh lên tia sáng của hắn.

Sau một canh giờ, ánh sao lập lòe trên bầu trời, mùi máu tươi bên trong sơn cốc vẫn còn
nồng đậm như trước, trong bóng đêm, chiến trường chết chóc cũng dần nhu
hòa.

Khánh Nhiễm cưỡi Thanh Phong, để mặc nó bước đi lộc cộc, chậm rãi đi phía sau đại quân. Lẳng lặng nghe tiếng ca vui vẻ của chúng binh lính, vành môi Khánh Nhiễm cũng dần gợi lên một độ cong mờ nhạt.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Khánh Nhiễm khẽ quay đầu, chỉ vừa liếc nhìn liền chau mày.

Người đang thúc ngựa chạy đến nàng biết, là thị nữ Thanh Hà vẫn luôn đi theo
Thừa Mẫn công chúa. Khánh Nhiễm đã nghe Tô Lượng nói qua, Thanh Hà là tỳ nữ thiếp thân của Yến Hề Mẫn, hai người cùng nhau lớn lên, đã như hình
với bóng. Tuy thân phận là chủ tớ, nhưng lại thân thiết như tỷ muội. Lúc này Thanh Hà một mình chạy đến chiến trường, vẻ mặt lại hoảng hốt,
trong lòng Khánh Nhiễm không khỏi căng thẳng.

Khánh Nhiễm quay đầu ngựa, khẽ quát một tiếng, Thanh Phong chạy như bay đến hướng của Thanh Hà.

Dĩ nhiên Thanh Hà cũng biết Khánh Nhiễm, trong thời gian đến đây, tuy
Vương gia cho Yến Vân Vệ trông chừng nàng và công chúa, nhưng nam tử
Dịch Thanh này lại chính là người mà Vương gia trọng dụng nhất bây giờ,
hơn nữa hắn lại có diện mạo tuấn tú, cùng phong thái của thiếu niên,
công chúa đã không ít lần nhắc đến hắn.

Nàng cũng biết thiếu niên
khôi ngô như thanh phong này có võ công rất cao, nay thấy hắn thúc ngựa
đến đón, chỉ cảm thấy như gặp được cứu tinh, hốc mắt đỏ lên, suýt nữa đã phóng xuống ngựa.

“Có chuyện gì vậy?” Khánh Nhiễm phóng ngựa tiến lên, nhanh chóng giữ chặt dây cương của chiến mã dưới người Thanh Hà,
kéo mạnh, con ngựa tê minh một tiếng rồi ngừng lại.

“Tướng quân,
người mau cứu công chúa. Công chúa bị tàn quân của Chiến quốc bắt đi
rồi!” Thanh Hà khóc sướt mướt, vội nắm lấy ống tay áo của Khánh Nhiễm.

Chân mày Khánh Nhiễm cau chặt, thấy giọng nàng ta run rẩy, không nói được rõ ràng, nàng liền đè thấp giọng, từ tốn nói: “Ngươi đừng vội, cứ từ từ mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng, ta mới có thể
nhanh chóng phái người đi cứu công chúa.”

Đôi mắt thiếu niên sáng
như vì sao, mang theo một sức mạnh khiến lòng người chợt an tâm, Thanh
Hà dần lấy lại bình tĩnh, vội lau nước mắt: “Sau khi Vương gia rời
doanh, công chúa vẫn muốn đuổi theo đại quân để tham chiến giết địch.
Nhưng có Cao Dương đại ca trông chừng, nên chúng ta vẫn không tìm được
cơ hội ra khỏi doanh. Ngày hôm trước vất vả lắm công chúa mới tìm được
cơ hội, nên thừa lúc đó chúng ta đã chạy ra khỏi đại doanh. Công chúa
biết Vương gia ở Tùng Nguyệt đạo, không dám chạy về phía này. Chúng ta
nghe nói ở Đồng Thương Lĩnh cũng có chiến tranh, cho nên…”

Khánh
Nhiễm nâng tay ngắt lời nàng: “Tốt lắm, đại khái ta đã hiểu. Các ngươi
đụng phải tàn binh của Chiến quốc khi nào? Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Ở cánh rừng phía bên trái Đồng Thương Lĩnh, bọn họ không có nhiều người
lắm, chỉ tầm khoảng hai mươi tên, bằng không ta cũng thể trốn thoát đến
được đây. Van cầu tướng quân, ngài phải mau phái người đi cứu công chúa, chậm trễ sẽ không kịp.” Thanh Hà vội vàng nói.

“Dịch tướng quân, có chuyện gì vậy?” Mã Cương phát hiện tình cảnh bên này, liền đánh ngựa chạy lại.

“Công chúa bị người của Chiến quốc bắt đi, làm phiền Mã đại ca mang Thanh Hà
cô nương trở về doanh, bây giờ ta phải đuổi theo.” Khánh Nhiễm nói xong
liền giao cương ngựa của Thanh Hà cho Mã Cương.

Mã Cương ngẩn người, Khánh Nhiễm đã phóng ngựa lao vút đi. Thanh Hà kinh hô một tiếng, muốn vùng ra: “Phải để ta dẫn đường chứ!”

Giờ phút này Mã Cương đã đoán được có chuyện gì xảy ra, hắn hơi chau mày:
“Yên tâm đi, Dịch tướng quân biết rất rõ nơi này. Thanh Hà cô nương nên
cùng bản tướng quân trở về doanh chờ đợi, Dịch tướng quân nhất định có
thể mang công chúa bình an quay lại.”

“Nhưng hắn cũng không dẫn ai theo, một mình hắn sao có thể…” Thanh Hà nhíu mày vội vàng nói.

Mã Cương quay đầu ngựa, mang nàng đi về phía đại quân, một mặt nói: “Cô nương yên tâm, nếu Dịch tướng quân không gọi người theo cùng, chắc chắn có cái lý của hắn.”

Thanh Hà nghe giọng nói của Mã Cương mang
theo sự tin tưởng và ngưỡng mộ, tuy trong lòng dần an tâm, nhưng không
kìm được nói:“Nhìn Dịch tướng quân cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi,
sao tướng quân có thể tin tưởng ngài ấy như vậy.”

Mã Cương cao
giọng cười:“Do Thanh Hà cô nương không thấy hôm nay đại quân Chiến quốc
đã hỗn loạn thế nào, kỵ binh của Chiến quốc rất hùng mạnh, nhưng từ
trước đến nay lại chưa từng thua thảm hại như vậy. Tuy Dịch Thanh tướng
quân còn trẻ, nhưng có võ công cao cường, lại am hiểu binh pháp, là
người giỏi trận pháp nhất trong quân ta. Ngay cả Vương gia cũng khen
ngợi hắn, hôm nay có một trận đánh sảng khoái, bây giờ các huynh đệ đã
hoàn toàn bái phục!”

Ánh trăng như nước, Khánh Nhiễm một mình một
ngựa, lúc đến được rừng cây Thanh Hà miêu tả cũng không dừng lại điều
tra thêm, phóng thẳng đến Tây cốc. Trong lòng nàng biết nhóm tàn binh
Chiến quốc này chắc chắn từ trận địa Đồng Thương Lĩnh chạy đến, bọn họ
chỉ có thể dọc theo Tây cốc trở về quân doanh ở Bạch Nga quan của Chiến
quốc.

Dĩ nhiên tốc độ của tàn binh sẽ không nhanh, chỉ tầm hơn hai mươi người, nàng hoàn toàn có thể ứng phó. Nếu nàng dẫn theo binh mã
đến, ngược lại sẽ dễ kinh động đến nhóm tàn binh này. Quả nhiên, đuổi
theo không bao xa, Khánh Nhiễm đã phát hiện một vài dấu vết sót lại.
Trong bụi cây bên cạnh sơn đạo hiện lên một sợi dây buộc tóc màu đỏ,
chất liệu lại rất tốt, một cô nương nơi sơn dã không thể có được.

Chân mày Khánh Nhiễm khẽ chau lại, nhanh chóng thi triển khinh công bay lên
phía trước truy tìm. Một mặt lại tụ khí tập trung, thu vào tai tất cả
động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên, một tiếng vang hỗn loạn rơi vào tai,
Khánh Nhiễm ngừng lại, nhắm mắt lắng nghe, vành môi khẽ cong lên, phóng
đến mỏm núi ở phía nam.

Vừa bay lên dãy núi, Khánh Nhiễm liền nhướng mày, khóe môi không nhịn được phải giương lên.

Đã thấy dưới bóng núi, một con suối nhỏ uốn lượn trong ánh trăng, tỏa ra
sóng nước lấp lánh. Nước suối trong vắt ánh lên tia sáng, bên bờ suối rõ ràng có hơn mười tên lính đang ngã lăn dưới đất, mà năm sáu tên khác
lại đang bị một nữ tử nhanh nhẹn đánh rất chật vật. Động tác của nữ tử
khiến mái tóc dài bay lên, dưới ánh trăng, dáng vẻ lại lộ ra sự vui
thích.

Khánh Nhiễm khẽ lắc đầu, Thanh Hà khiến nàng có chút lo
lắng cho Thừa Mẫn công chúa, nhưng xem tình cảnh này, rõ ràng người nên
cầu trời mong đất chính là những binh lính Chiến quốc này. Lời Tô Lượng
nói quả không sai, Yến Hề Mẫn thật sự không giống những công chúa được
chìu chuộng bình thường.

Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Mẫn thoải mái đối phó với những binh lính kia, nên cũng không vội bước ra, tựa một chân
vào gốc đại thụ lẳng lặng nhìn. Mắt thấy nàng lại đánh ngã ba người,
đang muốn đứng thẳng dậy, bên tai lại vang lên âm thanh khác thường.

Không ổn! Có một nhóm kỵ binh cũng đang chạy về hướng này, nghe động tĩnh,
nhân số quả thật không ít. Khánh Nhiễm cả kinh, vội thả người lao xuống
sườn núi. Thân ảnh xuyên qua sơn cốc, tựa như một chú hươu nhanh nhẹn,
mặc dù vậy vẫn đến chậm một bước.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn, Khánh Nhiễm bay lên một nhánh đại thụ, mắt thấy một đội ba trăm kỵ binh đang dọc theo bờ sông lao nhanh đến hướng Yến Hề Mẫn. Qủa nhiên, những
người đó đã nhìn thấy nàng ta!

Mà Yến Hề Mẫn còn đang đánh nhau
với ba binh sĩ Chiến quốc. Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, trong lòng biết dù
lúc này lao xuống cũng không thể mang công chúa đi kịp, liền lẳng lặng
quan sát nhóm kỵ binh kia.

Hiển nhiên, nhóm người này đã được huấn luyện rất tốt, ngựa chiến lại dũng mãnh, tốc độ lao đến vô cùng nhanh.
Ánh trăng chiếu lên lớp áo giáp trên người bọn họ, tầm mắt Khánh Nhiễm
rơi vào hộ tâm kính *tấm thiếc bảo vệ* trên ngực của thủ lĩnh chạy phía trước, khẽ chau mày. Trên mặt thiếc rõ ràng có khắc một con chim ưng, chính là người Lân quốc!

Trong chốc lát đội binh mã đã vây Yến Hề Mẫn vào bên trong, môi Khánh Nhiễm
khẽ nhếch lên, nhảy xuống nhánh cây chạy về phía bờ sông. Nấp phía sau
mỏm đá, nhìn về phía bờ sông.

Yến Hề Mẫn bị nhóm binh lính vây vào giữa, liền ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bọn họ.

“Ngươi nói cô ta là công chúa của Tinh quốc? Công chúa Tinh quốc làm sao có
thể ở đây!” Người dẫn đầu mặc giáp tướng lĩnh ngồi thẳng trên lưng ngựa, nhìn xuống hỏi tàn binh Chiến quốc.

“Tướng quân, là ả ta chính
miệng thừa nhận, ả đã giết rất nhiều huynh đệ của chúng ta, tướng quân,
ngài phải làm chủ cho chúng ta!”

“Làm chủ cho các ngươi? Hừ, lời
này thật kỳ quái, bản tướng quân lại không quen biết các ngươi, lấy gì
để làm chủ cho các ngươi đây.”

“Tướng quân, nay Chiến quốc và Lân quốc kết minh, tướng quân không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Bản tướng quân nào có thấy chết mà không cứu, nếu không có bản tướng quân,
các ngươi đã sớm chết trong tay ả đàn bà này rồi. Kết minh thì thế nào?
Mẹ nó, dù là việc của hai nước, nhưng bản tướng quân cũng không có chức
trách bảo hộ cho các ngươi. Các ngươi đi đi, bản tướng quân cũng không
cần các ngươi phải tạ ơn đâu.”

Ba tàn binh Chiến quốc kia nhìn
nhau, hẳn là cũng nhận ra quân Lân quốc muốn bắt Yến Hề Mẫn để lập công, trong lòng biết không còn cách nào khác, không nhiều lời nữa, nâng đỡ
nhau vượt qua sông rời đi.

“Ngươi quả thật là Thừa Mẫn công chúa của Tinh quốc?” Tướng lĩnh xoay người xuống ngựa, đi về phía Yến Hề Mẫn.

“Hừ, bản công chúa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Yến Hề Mẫn. Các ngươi muốn thế nào?”

Mắt thấy Yến Hề Mẫn hếch cằm, lớn tiếng nói, Khánh Nhiễm chỉ muốn đập đầu
vào khối đá phía trước. Thật không hiểu Thừa Mẫn công chúa này thông
minh, hay là ngốc nghếch.

“Tướng quân, đây thật sự là một miếng
mồi béo bở, bắt ả ta về, dù giao cho Chiến quốc hay giao cho Tinh quốc,
chúng ta đều được không ít lợi.”

“Ha ha, tướng quân đem ả trói về giao cho Lận thiếu soái, không chừng sẽ được ghi vào quân công.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui