Vân Khuynh Thiên Khuyết

Tiếng vó ngựa vang vọng khắp nơi, phá tan màn đêm yên tĩnh, đến khi
kỵ binh của Lân quốc đi xa, Khánh Nhiễm mới lách mình nhảy khỏi lớp đá
chằn chịt.

Dưới ánh trăng, dòng suối trong vắt chảy ngang, có hơn
mười cỗ thi thể của binh lính Chiến quốc nằm rải rác bên bờ suối. Nương
theo ánh nước, đa số gương mặt bọn họ đều bầm tím, rõ ràng là trúng độc
mà chết. Chẳng trách Thừa Mẫn công chúa võ công bình thường, lại có thể
khiến hơn hai mươi đại nam nhân phải lúng túng.

Hiện giờ công chúa đang nằm trong tay Lân quốc, nhất thời sẽ không có nguy hiểm, nhưng chỉ sợ Lân quốc sẽ giao nàng cho Chiến quốc. Khánh Nhiễm hơi nhíu mày,
không nán lại thêm nữa, phóng người dọc theo bờ suối đuổi theo hướng kỵ
binh Lân quốc biến mất.

Sơn cốc ở đây hiểm trở, trong lòng Khánh
Nhiễm biết đi lên trước nữa chính là một rừng cây bụi thấp, kỵ binh của
Lân quốc không thể vượt qua dễ dàng, chỉ có thể chờ đến hừng đông mới
dẫn ngựa qua được. Nàng cũng không đuổi theo vội, không nhanh không chậm đến gần rừng cây kia.

Quả nhiên, nàng vừa tới gần liền thấy ánh
lửa lập lòe, nghe được tiếng ngựa hí mơ hồ. Khánh Nhiễm yên lặng tới
gần, phóng người lao vụt qua, mùi thịt nướng thấp thoáng tỏa khắp nơi.

Kỵ binh Lân quốc đang tụ thành từng nhóm nướng thịt rừng, ánh mắt Khánh
Nhiễm đảo qua bốn phía, chốc lát đã thấy Yến Hề Mẫn. Nàng bị canh giữ
ngồi bên cạnh đống lửa ở phía trước đội ngũ, tên lính râu quai nón đang
cắn thịt thỏ bên cạnh có vẻ là thủ lĩnh đội kỵ binh.

Tầm mắt Khánh Nhiễm dừng lại trên gương mặt râu quai nón, ánh lửa chiếu vào khiến mắt hắn hơi đỏ lên, huyệt thái dương nổi gồ cho thấy người này có võ công
không tồi.

Những kỵ binh Lân quốc tuy đang nghỉ ngơi dưỡng sức,
nhưng lại phòng thủ có trật tự, bốn phía đều có binh lính canh gác. Ngựa chiến được tập hợp lại một chỗ, do vài binh lính cầm đao trông chừng,
trong không khí buông lỏng vẫn yên lặng duy trì sự cảnh giác.

Trong lòng Khánh Nhiễm biết những người này khó đối phó, không thể hành động
lỗ mãng, đang muốn nghĩ biện pháp, chợt nghe tiếng tru của sói tuyết từ
đỉnh núi truyền đến.

“Grào”

“Nghe! Đó là tiếng gì vậy? Thật ghê sợ!”

“Không phải là tiếng sói tru sao? Vương Đại, ngày cả tiếng sói tru cũng sợ? Không đáng là nam nhân!”

“Không đúng, các ngươi nghe xem, ta thấy nó không giống tiếng sói tru.”



Vài binh lính đang đến gần Khánh Nhiễm hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng tru của sói tuyết, hoảng loạn một trận.

Yến Hề Mẫn lại vui vẻ, mấy ngày nay ở quân doanh, không ít lần nàng đã nghe thấy tiếng tru của sói tuyết, tất nhiên cũng nhận ra. Nàng nhịn không
được khẽ “A” một tiếng, vẻ mặt vui mừng.

“Chu tướng quân, tiếng sói tru này không bình thường, sao lại giống tiếng quỷ gào như vậy.”

“Đừng nói bừa, thật không có tiền đồ!” Chu Ninh đá tiểu tướng bên cạnh một cước, nhìn về phía Yến Hề Mẫn, vẻ mặt nghi ngờ.

“Ngươi cười cái gì?”

Yến Hề Mẫn thu nụ cười, trừng mắt với hắn, tức giận nói.

“Ai cần ngươi quản! Ta đang vui vẻ, thế nào? Không được sao?”

“Ngược lại ta thấy công chúa rất đắc ý. Phân phó cho các huynh đệ, cảnh giác
một chút!” Chu Ninh hừ lạnh một tiếng không để ý đến Yến Hề Mẫn, dặn bảo tiểu tướng.

“Grào”

Tiếng tru của sói tuyết từ xa lại gần,
Khánh Nhiễm đáp lại một tiếng, yên lặng đứng dưới chân núi chờ đợi, một
lát sau, tiếng chim kêu sợ hãi cùng tiếng đập cánh vội vã truyền đến,
rừng cây trên sườn núi khẽ nhúc nhích, một chiếc bóng ánh bạc như tia
chớp phá tan màn đêm, lao nhanh về phía Khánh Nhiễm, đúng là Tuyết Lang.

Dường như Tuyết lang rất hưng phấn, nhào vào lòng Khánh Nhiễm, không ngừng
vươn đầu lưỡi liếm tay nàng, dùng bộ lông mềm mại cọ vào người nàng.
Khánh Nhiễm bị nó đụng vào khiến thân thể loạng choạng, cảm nhận được sự nhiệt tình của nó, khẽ nở nụ cười.

“Sao ngươi lại tới đây? Tự chạy đến hay Vương gia cho ngươi dẫn đường? Vương gia và những người khác cũng đến đây sao?”

Khánh Nhiễm vuốt ve Tuyết Lang, một mặt ngẩng đầu chờ đợi, nửa ngày thấy
không có động tĩnh, mới dần bình tĩnh. Giờ phút này nếu Tinh quốc và Lân quốc xảy ra tranh chấp, quả thật rất phiền toái.

“Tuyết Lang, nghe lời ta, phải im lặng biết chưa?”

Khánh Nhiễm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vào đầu Tuyết Lang, ôn nhu nói.
Tuyết Lang ngoan ngoãn cúi đầu, khẽ chớp mắt hai cái, dường như nghe
hiểu lời nàng nói.

Khánh Nhiễm bật cười, đứng dậy: “Rất ngoan.”

Rút hàn kiếm chặt vài cây trúc mềm dẻo, tìm thêm mấy nhánh cây nhỏ, Khánh
Nhiễm uốn cong hai ba lược liền tạo ra một cung tên đơn giản, vót nhọn
mũi tên, nàng nhướng mày cười, vỗ nhẹ vào Tuyết Lang vẫn yên lặng nằm
bên cạnh.

“Đi thôi, chúng ta làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Khánh Nhiễm nói xong liền thi triển khinh công phóng về phía lùm cây, Tuyết
Lang cũng lẳng lặng đi theo phía sau. Vừa rồi Khánh Nhiễm đã quan sát
qua, nếu đánh lén, từ lùm cây hạ thủ sẽ thỏa đáng nhất. Dường như Lân
quân nghĩ dưới lùm cây có gai mọc thành bụi, địch nhân không thể yên
lặng lẻn vào, cho nên phòng thủ ở nơi này có chút lơi lỏng.

Khánh
Nhiễm nghĩ dựa vào khinh công của nàng, đợi đến khi binh lính ngủ say,
tấn công bất ngờ mang Yến Hề Mẫn chạy trốn, chắc chắn sẽ thành công. Vừa rồi nàng đã xem xét, chỉ cần chạy nhanh về phía mật cốc ở phía đông, dù Lân quân có bỏ ngựa đuổi theo, đối với nàng càng không đáng lo ngại.

Thân ảnh Khánh Nhiễm như quỷ mị, phóng vào trong lùm cây, đang muốn tìm vị
trí tốt nhất để phóng tên, bên tai lại bắt được một hơi thở khác thường. Hơi thở hỗn loạn từ bên kia lùm cây truyền đến, rõ ràng có một đội quân mã cũng đang đến gần nơi này.

Khánh Nhiễm nhíu mày, mắt thấy Lân
quân không có điều động, có vẻ chưa phát hiện, nàng hơi trầm tư lẻn đến
bên kia lùm cây. Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, tránh bụi gai trước mắt
xuyên qua lùm cây, quả nhiên thấy có vài đốm lửa đang từ khe cốc ở sườn
núi di chuyển về hướng này.

Lặng lẽ đợi chốc lát, đốm lửa cũng dần đến gần, nương theo ánh trăng, Khánh Nhiễm tập trung nhìn về phía đó,
khẽ chau mày. Nhóm binh lính đang đến đây cũng là người Lân quốc, hơn
nữa nhân số rất đông, dưới bóng đêm đội quân tối đen lại có hơn nghìn
người.

Trong lòng Khánh Nhiễm rầu rĩ, chỉ cảm thấy ông trời luôn
đối đầu với mình. Vốn tưởng rằng chỉ cần giải quyết hai mươi tàn binh
Chiến quốc đã có thể cứu Yến Hề Mẫn trở về, cũng không ngờ Lân quân lại
xuất hiện đối phó với mình.

Khánh Nhiễm đang chau mày, chợt thấy
đại đội ở phía trước dập tắt ánh lửa. Khánh Nhiễm hơi sửng sốt, nét mặt
trầm tư, nàng chợt quay đầu, quả nhiên thấy ánh lửa bên kia lùm cây cũng nhanh chóng tắt ngấm.

Thú vị, hai đội Lân quân này lại không nhận ra nhau! Dập tắt lửa vì đề phòng đối phương dùng cung tiễn tập kích
mình. Ánh mắt Khánh Nhiễm hơi lóe lên, nhìn Tuyết Lang đang yên lặng nằm bên cạnh, khóe môi nàng khẽ cong lên.

Nàng lách mình phóng vào
trong lùm cây, lẳng lặng nhìn ra xa. Đội quân nghìn người đến trước lùm
cây mười thước thì dừng lại, nhanh chóng bày trận thế. Một tiểu binh giơ đuốc chạy về phía này, hiển nhiên là lính tuần phòng, Khánh Nhiễm
nhướng mày cười, tùy thời hành động.

Khi tiểu binh kia cẩn thận
đến phía trước người, Khánh Nhiễm chợt đứng dậy đánh về phía hắn, thân
ảnh giống như ma quỷ, cánh tay chỉ vừa động, cổ họng tiểu binh chợt vang lên một tiếng rắc, chưa kịp la lên đã mềm nhũn ngã xuống. Một tay Khánh Nhiễm cầm lấy cây đuốc, một tay kéo tiểu binh thả xuống đất, giơ đuốc
nghênh ngang phóng nhanh đến lùm cây đối diện.

“Xem! Tướng quân, đối phương phái người đến rồi.”

Chu Ninh đang muốn phái người đi lên trước dò xét đội quân mã kia, lại nghe tiểu binh bên cạnh hô to. Ngẩng đầu nhìn về phía lùm cây, quả nhiên có
người đang giơ đuốc chạy về phía này.

“Cung tiễn thủ chuẩn bị.”

Ra lệnh một tiếng, nháy mắt một đội cung tiễn thủ đã bày trận thế trước
hàng ngũ, những mũi tên lạnh lẽo đồng loạt nhắm về phía lùm cây tối đen. Không khí xung quanh nhất thời đông lại, cảm giác căng thẳng ùa đến.

Đốm lửa chợt sáng ngời, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào đen chậm rãi
bước ra, dưới ánh đuốc, gương mặt lạnh lẽo càng hoàn mỹ không tỳ vết.
Trên người nam tử lại tỏa ra một cỗ khí thế, ánh mắt quét qua bốn phía,
khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề chợt kéo đến.

Mà đi theo phía sau nam tử. . . Chính là một con sói! Một con sói có bộ lông màu trắng bạc!

“Sói tuyết! Đó là sói tuyết!”

Tiểu tướng bên cạnh Chu Ninh kinh hô một tiếng, nhóm người thế này mới hoàn
hồn, những cung tiễn thủ không nhịn được nắm chặt thanh cung trong tay,
dường như làm vậy có thể ngăn được áp lực lạnh thấu xương mà nam tử kia
mang tới, lại dường như có thể khiến mình giữ chút khí thế.

“Tướng quân, thần nghe nói Nỗ Vương của Chiến quốc nuôi một con sói tuyết,
người này không phải là…” Tiểu tướng tiến lại gần Chu Ninh, thấp giọng
nói.

Khánh Nhiễm bước ra khỏi lùm cây, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Yến Hề Mẫn, mắt thấy nàng trừng lớn hai mắt định kinh hô, Khánh
Nhiễm vội nháy mắt. Hiển nhiên, Yến Hề Mẫn hiểu ý, tuy vẻ mặt hơi nghi
ngờ, nhưng cũng không lên tiếng.

Khánh Nhiễm nghe được lời nói của tiểu tướng, ánh mắt xoay chuyển trừng về phía Chu Ninh, thấy vẻ mặt hắn vừa đề phòng vừa tìm tòi nghiên cứu, trong lòng không khỏi khẽ động. Rõ ràng, những người này không biết Địch Táp.

Khánh Nhiễm mừng thầm, trên mặt vẫn không có biểu cảm, chậm rãi tiến lên, nâng ngón tay chỉ về phía Yến Hề Mẫn bị áp giải ở phía sau, giọng lạnh lùng nói: “Bổn vương
muốn dẫn cô ta đi!”

Giọng nói của nàng mạnh mẽ nghiêm nghị, lại tự xưng là Bổn vương, Chu Ninh ngẩn người, chau mày tiến lên nói: “Xin hỏi ngài là?”

“Hừ, các ngươi cướp mất công chúa Tinh quốc trong tay binh lính Chiến quốc,
Bổn vương niệm tình Chiến Lân hai nước kết minh nên không muốn so đo,
các ngươi mau giao cô ta ra đây.” Khánh Nhiễm cũng không trả lời hắn,
chỉ nhíu mày đi về phía Chu Ninh, cằm hơi nhướng lên, ánh mắt kiêu ngạo
liếc nhìn hắn.

Chu Ninh chỉ cảm thấy ánh mắt của nam tử rét lạnh
giống như hàn băng, khí thế lạnh thấu xương quét về phía mặt hắn, làm
hắn thầm run lên. Vừa rồi nhìn thấy gương mặt vô cùng trẻ tuổi của nam
tử, hắn còn hoài nghi người này có thật sự là Nỗ Vương của Chiến quốc
không. Nhưng hiện giờ đã tin hoàn toàn, đảo mắt trong thiên hạ, người có khí thế như vậy thật sự không nhiều, huống chi không phải ai cũng có
thể nuôi dưỡng được sói tuyết.

Hai nước đang kết minh, tuy Chu
Ninh không cần nghe lời của Vương gia dị quốc, nhưng vạn lần không dám
đắc tội. Chân mày Chu Ninh khẽ cau lại, bước lên phía trước nói: “Nỗ
Vương điện hạ, không phải chúng ta cướp công chúa đi, thật ra là…”

Khánh Nhiễm giơ tay ngắt lời hắn: “Ngươi không cần nói nhiều. Người này, Bổn
vương nhất định phải dẫn đi! Nếu các ngươi bất mãn, cứ bảo Lận thiếu
soái ngày mai đến đại doanh của Bổn vương thương lượng. Nhưng nếu bây
giờ các ngươi không giao công chúa ra đây… Hừ, Bổn vương cũng không ngại cướp người đâu.”

Khánh Nhiễm nói xong, thân ảnh chợt lóe lên,
thoáng chốc đã đoạt lấy cung tên trong tay một binh lính, trong tiếng
kêu thảm thiết của binh sĩ, mũi tên đã bay ra xé ngang bầu trời.

Sự việc diễn ra quá nhanh, nhóm người còn chưa kịp thấy rõ động tác của
nam tử thế nào, hắn đã nhẹ nhàng hạ cung xuống, một mũi tên theo đó bắn
về phía lùm cây đối diện.

“A!”

Mũi tên mang theo khí thế
lạnh thấu xương từ trong đêm đen phóng đến, đâm thẳng và bả vai của một
tên tiểu binh, tiểu binh kêu thảm một tiếng, ôm bả vai ngã xuống đất.

“Đại soái, bọn họ bắn tên! Chắc chắn là tặc nhân của Yến quốc! Mạt tướng xin đợi lệnh, dẫn người bắt sống Yến Vân Tông!”

Ở đại đối phía bên kia lùm cây, Tham tướng thấy tiểu binh bị thương, liền thúc ngựa chạy đến đội ngũ trước trận, vẻ mặt hưng phấn, cao giọng xin
chỉ thị.

Người hắn xin chỉ thị chính là một nam tử vô cùng trẻ
tuổi, giờ phút này nam tử đang gác tay lên yên ngựa, thân mình hơi
nghiêng tựa vào lưng ngựa. Tư thái nhàn nhã là lười nhác, phảng phất như cành liễu trong mùa xuân, nhưng bóng lưng lại thẳng tắp, tựa như cây
tùng xanh biếc, đây đúng là Thiếu soái của Lân quốc, Lận Kì Mặc.

Giờ phút này hắn vẫn chưa mặc áo giáp, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm
ngọc bích vén lên, dưới ánh trăng gương mặt sáng bóng như ngọc, khi nghe thấy lời nói của Tham tướng, đôi mắt đen như mực hơi nheo lại, vành môi khẽ cong lên, phun ra hai chữ.

“Bắn tên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui