Vân Khuynh Thiên Khuyết

“Tuyến báo đã truyền đến, ngày hôm qua Địch Táp mang một đội Thân Phó Thương đến Tùng Mật cốc, mọi người có ý kiến gì không, nói một chút đi.”

Lời nói của Yến Hề Ngân tạo nên một hồi nghị luận trong doanh trướng, chân mày của Khánh Nhiễm chợt chau lại, trong lòng có chút lo lắng, khóe mắt lại thấy tay áo tuyết trắng của Lận Kì Mặc nâng lên, đánh ngáp thật to. Trong lòng nàng cảm thấy chán ghét, khẽ dịch sang một bên, nhìn Tô Lượng ngồi đối diện đứng lên, nhất thời doanh trướng đã yên tĩnh lại.

“Vương gia, lần xuất binh này Địch Táp có điểm không ổn. Không tới một tháng sau Hạ Châu sẽ vào mùa mưa, đến lúc đó nước sông Xuyên Hà dâng lên, lũ mùa hạ tràn về, quân ta ở phòng tuyến Cao Tùng Lĩnh chỉ cần thuận thế đẩy mạnh lên trước, bố trí phòng vệ ở sông Xuyên Hà, sẽ dễ dàng bao vây Chiến quân ở bờ bên kia. Bọn họ muốn vượt sông, e rằng thương vong sẽ rất nặng, hơn nữa sông ngòi ở Chiến quốc khan hiếm, Chiến quân không thông thạo thủy tính, nếu là Địch Táp, vạn lần sẽ không hành động lỗ mãng như vậy. Đây cũng chính là lý do hắn đã chọn công phá Tùng Nguyệt đạo lúc trước, xem ra Bát Trân trận của Dịch Thanh đã khiến Chiến quân chùn bước, phải tìm một lối mòn khác để tiến công.”

Hắn dứt lời, còn chưa ngồi xuống, Thôi Dũng đã đứng dậy, đi về phía bản đồ đặt bên cạnh chủ án.

“Địa hình của Tùng Mật cốc phức tạp, mà dân chúng Việt Châu lại rất dũng mãnh, toàn dân đều theo nghiệp binh. Từ khi Kim Giản Lục Nguyên Hạ lãnh binh tiến vào Tùng Mật cốc, trong ba mươi năm nay Mật cốc như tường đồng vách sắt, toàn bộ già trẻ trai gái trong cốc chỉ gần bốn năm vạn người, nhưng Chiến quốc dù đã xuất binh ba lần, mỗi lần không biết đã dày công suy nghĩ bao nhiêu kế sách, nhưng vẫn không thể chiếm được Tùng Mật cốc này.”

“Đúng vậy, Mật cốc có núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, gần như đã hình thành một tiểu vương quốc, mà Kim Giản Lục Nguyên Hạ chính là một tiểu thiên tử. Tuy Tinh quốc và Lục Nguyên Hạ nước giếng không phạm nước sông, nhưng quân doanh của Trấn Tây quân chúng ta lại dựa lưng vào Tùng Mật cốc, chỉ cần băng qua Mật cốc sẽ đến thẳng bình nguyên, chiến mã chạy một ngày đường là tới. Lần này Địch Táp xuất quân, e rằng muốn đánh thẳng vào quân chúng ta!”

“Lão Triệu, ngươi nói lời này thừa thãi, rõ ràng Địch Táp đang nhắm thẳng vào quân ta. Bây giờ hắn không dám trực tiếp giao đấu với chúng ta nữa, phải núp trong bóng tối để bắn tên trộm! Cũng may chúng ta đã nhận được tuyến báo ở Bạch Nga Quan, nếu không... tiểu tử nham hiểm, xem sau này trên chiến trường lão tử ta thu thập ngươi thế nào!”

Khánh Nhiễm thấy mắt Yến Hề Ngân quét tới, vẻ mặt khích lệ, nàng liền giãn chân mày, dứng dậy thong dong nói.

“Lần xuất quân này của Địch Táp, chúng ta không thể không đề phòng, nhưng cũng không cần hoang mang lo lắng. Những năm gần đây, Chiến quốc từng mở lời chiêu hàng Lục Nguyên Hạ, nhưng theo ta được biết, Tiên Đế gia Chiến quốc đã ba lần phái đại quan triều đình vào Tùng Mật cốc để thương lượng với Lục tướng quân. Sau khi Địch Nhung Đức đăng cơ, tuy đối với Mật cốc ra sách lược tấn công cứng rắn, thế nhưng nhiều lần đều thất bại, mà thương vong còn vô cùng nghiêm trọng. Năm Nguyên Khang thứ tám Địch Nhung Đức tiếp tục phái người chiêu hàng, nhưng rồi cũng bị điêu dân lột sạch quan phục ném ra ngoài. Cho nên có thể thấy, lần này Địch Táp xuất quân, chưa hẳn đã thuyết phục được Lục lão tướng quân.” Nàng nói xong rồi thở ra lấy sức.

Trong lòng Yến Hề Ngân khẽ động, hắn thật không ngờ Dịch Thanh lại biết tường tận chuyện ở Chiến quốc như vậy. Qua mấy ngày nay, hắn đã nhiều lần thăm dò, nhưng đối với hắn, Dịch Thanh vẫn giấu kín như bưng về lai lịch và quê hương của mình.

Vừa rồi hắn gọi “Tiên Đế gia Chiến quốc”, cách xưng hô này rất kì lạ, dường như nàng rất kính trọng Chiến Cao Đế. Đây cũng là cách gọi quen thuộc của người dân Chiến quốc, chẳng lẽ Dịch Thanh là người Chiến quốc? Nhưng khi nãy hắn lại gọi thẳng tục danh của Chiến Anh Đế, điều này phải lý giải thế nào đây?

Tầm mắt Yến Hề Ngân chợt lướt qua chiếc bóng trắng ngồi phía sau Dịch Thanh, lúc này Lận Kì Mặc đang lật một trang sách, không biết hắn nhìn thấy gì, khóe môi khẽ cong lên.

Trong đầu Yến Hề Ngân dường như có gì đó chợt vụt sáng, chân mày hắn khẽ chau lại, mắt hơi lóe lên, hình ảnh Dịch Thanh ung dung đĩnh đạc và Lận Kì Mặc bỗng lướt qua trước mắt, tựa như có một sợi dây liên kết ngày càng rõ ràng, cũng kích thích tâm thần hắn không yên.

“Vả lại, lần này Địch Táp xuất quân có thể là một cái bẫy. Hắn cố ý tiết lộ tin tức cho chúng ta, khiến chúng ta phải cảnh giác, tổ chức phòng bị, đưa quân trấn thủ Cao Tùng Lĩnh quay về cố thủ trận địa ở hậu doanh, lúc đó hắn chỉ cần tiếp tục lãnh binh công phá Tùng Nguyệt đạo, quân ta không kịp trở lại, chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”

“Dịch Thanh nói rất đúng, Địch Táp âm hiểm như vậy, rất có khả năng hắn sẽ dùng chiêu này gài bẫy chúng ta!”

“Nhưng nếu như hắn thật sự đến Tùng Mật cốc, Lục Nguyên Hạ lại bị thuyết phục thì sao? Dù sao khả năng Địch Táp đoạt được vương vị rất lớn, điều kiện gì của Lục Nguyên Hạ mà hắn chẳng đáp ứng được!”

“Vậy chúng ta có cần cho lui binh không...”

Nhóm tướng sĩ mỗi người một câu tiếp tục tranh cãi với nhau. Yến Hề Ngân từ trong suy nghĩ hồi phục tinh thần, đảo mắt nhìn Lận Kì Mặc đang thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng nâng tay.

“Việc này để Bổn vương suy nghĩ thật kĩ đã, cứ giải tán trước đi.”

Mọi người ngạc nhiên, không hiểu Vương gia đang nghĩ gì, tình hình quân sự này chẳng lẽ không quan trọng sao? Đang thảo luận rất sôi nổi, sao hắn lại muốn giải tán.

Tô Lượng lại chợt nhoẻn miệng cười, xem ra Vương gia đã sớm tính toán, lần này bảo bọn họ đến thảo luận, e là có dụng ý khác. Hắn thầm nhìn về phía Lận Kì Mặc, dẫn đầu đứng dậy bước ra khỏi trướng.

Mọi người thấy vậy, cũng đứng dậy tản đi. Khánh Nhiễm cũng đưa mắt nhìn Lận Kì Mặc, rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Bên ngoài trướng, tiếng bước chân đã dần đi xa. Bên trong trướng, Yến Hề Ngân lại chợt đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ Khánh Nhiễm vừa ngồi, phất áo ngồi xuống.

Lận Kì Mặc vẫn ngã người tựa ra sau, cũng không ngẩng đầu, chỉ tập trung đọc sách. Ngón tay Yến Hề Ngân không nhanh không chậm gõ xuống mặt bàn, trong nội trướng, chỉ còn tiếng gõ bàn khe khẽ và tiếng lật sách liên tục trong tay Lận Kì Mặc.

Sau nửa ngày, Yến Hề Ngân chợt dừng động tác, nở nụ cười: “Tứ lang, nếu luận về tứ đại danh tướng đương thời, Cao Dương Vương Nghiêm Qúy chuyên dùng đao, Việt Châu Kim Giản Lục Nguyên Hạ đương nhiên không cần nói nhiều, Tứ lang lấy hàn kiếm lập danh, chỉ có Bổn vương cái gì cũng không tinh, miễn cưỡng được xen vào trong đó.”

Lận Kì Mặc cầm một quyển sách khác, nhìn hắn cười nói: “Cảnh Hiên chưa được nghe về cách nói khác sao.”

Thấy Yến Hề Ngân nhíu mày, hắn bèn nói tiếp: “Cao Dương Vương dụng binh tàn nhẫn, am hiểu nhất việc công thành; Lục lão tướng quân dụng binh thần kỳ, am hiểu tiến công quanh co lắc léo; còn Tứ lang ta, dụng binh cũng tạm cho là linh hoạt, lại có vẻ vừa đánh vừa nháo, nhưng trái lại, Cảnh Hiên dụng binh trầm ổn, cả hai mặt đều tốt.”

“Ha ha, Tứ lang lầm rồi. Cao Dương Vương và Lục lão tướng quân lập được vô số chiến công, Cảnh Hiện không dám so sánh với họ. Nhất là Lục lão tướng quân, trận chiến ở Mai Nguyên Lĩnh năm đó vô cùng chấn động, đã khiến Cảnh Hiên kính trọng bao lâu nay. Ba vị danh tướng lúc đó - Vân Nghệ, Lận Khiếu, Lục Nguyên Hạ, nay chỉ có một mình Lục lão tướng quân còn sống, thật sự làm lòng người tiếc hận.”

Ánh sáng trong mắt Lận Kì Mặc chợt lóe lên, nhưng hắn lại rũ mắt, không nói gì thêm.

Yến Hề Ngân nói tiếp: “Theo Tứ lang thấy, tính tình của Lục lão tướng quân thế nào?”

Lận Kì Mặc cong môi cười: “Cảnh Hiên hỏi lạ thật, Tứ lang vẫn chưa được gặp Lục tướng quân mà. Nhưng nói thật ra, chẳng phải Cảnh Hiên đã có duyên hai lần được gặp Lục tướng quân sao.”

Mắt Yến Hề Ngân híp lại, hắn từng phụng mệnh hoàng huynh, hai lần vào Mật cốc để chiêu hàng Lục Nguyên Hạ, nhưng cả hai lần đều thất bại. Hai lần đó hắn vào cốc rất bí mật, nhưng không ngờ Lận Kì Mặc ở Lân quốc lại biết được.

Yến Hề Ngân bỗng nở nụ cười, cũng không vòng vo nữa: “Xem ra, Tứ lang đã hạ quyết tâm, chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn?”

Lận Kì Mặc cười ngã người ra sau, nâng tay phải tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Yến Hề Ngân: “Đây là chính sự của Tinh quốc, hơn nữa còn liên quan tới Chiến quốc. Bây giờ hai nước Chiến Lân đang kết minh, ngộ nhỡ Địch Táp thật sự đến Mật cốc, một khi chạm mặt... Không phải Cảnh Hiên muốn làm khó Tứ lang chứ? Vả lại, Cảnh Hiên đã hai lần vào cốc nhưng vẫn không thể thuyết phục được Lục lão tướng quân, sao có thể dám chắc Tứ lang đi sẽ thành công?”

Yến Hề Ngân thở dài một tiếng, đứng dậy đi vòng quanh hai bước, rồi chợt xoay người lại: “Ta cũng biết việc này làm Tứ lang khó xử, nhưng... Tứ lang không thể vì giao tình bao nhiêu năm của chúng ta, mà giúp Cảnh Hiên lần này sao?”

Lận Kì Mặc đối điện với ánh mắt chân thành chờ mong của hắn, thì cúi đầu một lát, sau đó ngẩng đầu cười buồn bực: “Thôi thôi, ăn của ngươi dùng của ngươi, làm cho ngươi chút chuyện mới phải đạo. Nhưng mà... trong Mật cốc nguy hiểm trùng trùng, Cảnh Hiên phải phái một người có võ công cao cường đi cùng Tứ lang đó.”

Hai mắt Yến Hề Ngân sáng lên, bước nhanh đến vỗ mạnh vào vai hắn, cao giọng cười: “Đương nhiên rồi, ta sẽ phái Yến Vân Vệ hộ tống Tứ lang, để Tô Lượng...”

Lận Kì Mặc lại ngẩng đầu ngắt lời hắn, cười nói: “Thật ra không cần đến Yến Vân Vệ, Tô Lượng không đủ trầm ổn, theo ta thấy, Dịch Thanh cũng không tệ, Cảnh Hiên cho tiểu tư kia đi theo ta là được rồi.”

Yến Hề Ngân sửng sốt, mày chợt chau lại, cuối cùng nửa ngày mới giãn ra, cười nói: “Vậy thì để Dịch Thanh đi với ngươi, chỉ là Dịch Thanh vừa vào quân không bao lâu, chưa được huấn luyện nhiều, mong Tứ lang chiếu cố hắn một chút.”

Lận Kì Mặc nhướng mày cười: “Sao hả? Cảnh Hiên sợ Tứ lang khi dễ thuộc hạ của ngươi ư?”

Hắn nói xong rồi đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài: “Ta có vài thứ cần chuẩn bị, mượn Phi Lưu của Cảnh Hiên dùng một chút nhé.”

“Tứ lang cứ tự nhiên.”

Khi thân ảnh Lận Kì Mặc vừa biến mất, Yến Hề Ngân đã xoay người đi mấy bước, khoanh tay ra sau. Hắn nhíu mày rất lâu, rồi trầm giọng nói.

“Yến Phong.”

Một chiếc bóng chợt xuất hiện trong nội trướng, quỳ xuống đất đợi mệnh, Yến Hề Ngân xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hắn.

“Ngươi lập tức đến Thước Ca thành thay Bổn vương điều tra rõ một việc. Chuyện ám sát ở thọ thần Chiến Anh Đế năm ngoái, từ việc lớn tới việc nhỏ, nhất là về nữ thích khách kia... điều tra kĩ càng cho Bổn vương.”

Đêm dần thâm trầm, gió mát nhẹ bay, sơn cốc đã không còn nhuộm một màu xanh ngắt như ban ngày nữa, mà vừa tĩnh mịch lại vừa thâm thúy. Bóng trăng và sao nhàn nhạt, nhẹ nhàng thắp sáng chốn núi rừng hoang dã.

Giờ Tuất mỗi ngày là thời gian Yến Hề Ngân tuần tra quân doanh, dù mưa gió cũng không ngừng, tuần tra toàn bộ Trấn Tây doanh có lẽ phải mất gần nửa canh giờ. Mà Khánh Nhiễm cũng thường lợi dụng thời điểm này để làm rất nhiều chuyên, ví dụ như chuồn khỏi doanh để đến dòng suối cách không xa sơn cốc tắm rửa.

Bây giờ là mùa hè, mỗi ngày binh lính trong doanh đều luyện tập từ sáng sớm, sau giữa trưa mới tụ năm tụ ba đến khe suối tắm, còn các tướng lĩnh phải làm xong quân vụ nên gần sẩm tối mới đến được. Tất nhiên Yến Hề Ngân không cần phải phiền toái như vậy, sẽ có binh lính lo chuyện nấu nước tắm cho hắn, đây cũng là đặc quyền chỉ có một mình Vương gia được hưởng thụ.

Nhớ lại sự kiện lúc đó, Khánh Nhiễm vẫn còn kinh hãi. Lần đó Yến Hề Ngân bảo binh lính đun rất nhiều nước, để nàng được hưởng đãi ngộ giống như hắn, cũng may Tô Lượng vừa lúc bước vào trướng nghe thấy lời hắn nói, ồn ào trách hắn bất công, nên nàng mới có cớ để từ chối.

Từ sau ngày ấy, ánh mắt Yến Hề Ngân nhìn nàng rõ ràng không bình thường, nên sau đó mấy lần, cứ gần chạng vạng tối nàng sẽ cầm quần áo cần giặt sạch đến khe suối, cố ý để Yến Hề Ngân nhìn thấy, rồi đi vòng qua cánh rừng bên cạnh dòng suối ngồi đực mặt một lúc lâu, tìm chỗ làm ướt tóc rồi quay về.

Nàng đoán Yến Hề Ngân cũng sẽ không buồn chán đến mức hỏi các tướng lĩnh có thấy nàng hay không, quả vậy, sau một hai lần Yến Hề Ngân cũng không còn nhìn nàng chằm chằm nữa, lúc đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau trận chiến ở Tùng Nguyệt đạo, Khánh Nhiễm vẫn chưa có cơ hội để chạy đến suối, mắt thấy đêm nay Yến Hề Ngân phải ra khỏi trướng để tuần tra, nàng liền nhân cơ hội rời khỏi đại trướng của mình, ngựa quen đường cũ chạy tới khe suối xa xa, bóng người nhanh nhẹn như dòng điện.

Nhưng ngay tại lúc thân ảnh nàng vừa biến mất trong rừng cây, một chiếc bóng trắng lại từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn hướng nàng biến mắt mà nhướng mày, ngay sau đó cũng bám gót đuổi theo.

--

Không biết sau mấy tháng chỉnh sửa, những chương mình edit còn sai sót nhiều không, nhưng dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức???? Mong mọi người đừng ném đá, trái tim mình yếu ớt lắm :“>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui