Vân Khuynh Thiên Khuyết

Gương mặt tuấn tú không ngừng tiến đến gần, Khánh Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng.

“A! Cút đi!”

Nghe thấy tiếng hét của nàng, hai vai của Lận Kì Mặc run rẩy, không kiềm nén được ý cười, hắn đưa mắt nhìn Khánh Nhiễm, lại thấy nàng nhắm chặt mắt, lông mi thật dài run run khe khẽ.

Giờ phút này, hắn chợt cảm thấy nàng vô cùng mềm yếu, giống như một đóa hoa sương mùa thu nhẹ nhàng lay động trước gió, mềm mại sạch sẽ.

Lận Kì Mặc vốn chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng lúc này lại ngẩn ngơ, hắn thất thần nửa ngày, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu xuống.

Khánh Nhiễm mở mắt ra, vừa lúc thấy nụ cười trêu chọc trên môi hắn chợt nhạt dần, đôi mắt chuyên chú rạng rỡ như ánh sao trên bầu trời, gương mặt tuấn tú ngày càng ép xuống, khiến lòng nàng rung động.

Hơi thở ấm áp tới gần, đầu nàng mơ màng, chỉ biết vô thức quay đầu đi, đôi môi ướt át của Lận Kì Mặc đã dán lên gò má bên phải của nàng.

Hai người đồng thời cứng đờ, trong khoảnh khắc thời gian dường như ngừng lại. Khánh Nhiễm trợn to mắt, trái tim đập liên hồi, tựa như sẽ nhảy khỏi lồng ngực. Rung động vang dội làm nàng không thể chịu đựng được nữa, cơ thể ấm áp của hắn dán phía trước, càng khiến nàng cảm thấy áp lực thật nặng nề, cuối cùng không nhịn được ngọ ngoạy một cái.

Lận Kì Mặc ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi cứng đờ, lúc nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của nàng gần trong gang tấc, hắn mới giật mình, trái tim đập thình thịch, nào còn dáng vẻ thong dong như vừa rồi nữa. Hắn vội dời mắt đi, cười ha ha buông tay ra, xoay người lại bước nhanh lên trước, nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm.

“Thô thanh thô khí, ngươi đã ăn cái quỷ gì vậy, giọng nói y hệt một tên đàn ông, thật mất hứng!”

Khánh Nhiễm mở mắt ra, nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết nàng lại bị tên tiểu tử này trêu chọc, liền bực tức bay lên đá một cước về phía hắn.

“Đang ghét.”

Lận Kì Mặc làm như bị dọa sợ nhảy sang một bên, giả vờ đáng thương cười vô tội với nàng: “Đùa chút thôi, đừng nóng giận mà.”

Hắn vừa nói vừa chộp lấy bàn chân đang bay tới của Khánh Nhiễm, tấm tắc nói: “Chân của Nhiễm Nhiễm đẹp quá, vừa thanh tú lại vừa đáng yêu.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, nhanh chóng ngừng động tác. Nàng cũng không cảm thấy kì lạ, dù sao ngay cả thân phận nữ nhân của nàng hắn cũng đoán được, vậy thì tám chín phần mười hắn đã nhận ra nàng từ lâu.

“Sao ngươi có thể nhận ra ta?”

Lận Kì Mặc cười đắc ý tiến lại gần Khánh Nhiễm, vươn tay muốn ôm lấy hông của nàng. Khánh Nhiễm giật mình, vội lùi ra sau, nhanh chóng chộp lấy tay hắn rồi cảnh giác nhìn hắn.

“Nếu ngươi còn dám động tay động chân, cẩn thận ta vặn gãy móng vuốt của ngươi!”

Lận Kì Mặc nhún vai, tay chuyển hướng sửa lại mái tóc rơi trước mặt Khánh Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Diện mạo của một người có thể thay đổi, nhưng phản ứng lại không thể lừa được người khác. Lúc ngươi căng thẳng sẽ vô thức nhắm mắt lại, vành tai cũng đỏ bừng, chuyện này Nhiễm Nhiễm không phát hiện ra sao?”

Khánh Nhiễm sửng sốt, có ư?

Lận Kì Mặc thấy nàng suy nghĩ, cười khẽ lấy tay vén tóc nàng ra sau tai, Khánh Nhiễm bực bội giựt lại lọn tóc bị hắn nắm, thuận thế vươn một tay chộp lấy bả vai hắn, một tay khác lại nắm cổ tay hắn, dùng sức ấn mạnh xuống dưới.

Lận Kì Mặc kêu thảm một tiếng, Khánh Nhiễm đã buông tay ra cất bước rời đi.

“Ta nói, không được động tay động chân!”

Lận Kì Mặc nhìn bóng nàng đi xa, giơ tay khẽ chạm vào đôi môi của mình, chợt nở nụ cười, mắt hắn cũng sáng lên, gọi nàng một tiếng rồi đuổi theo, chu miệng nhìn Khánh Nhiễm.

“Nhiễm muội muội, sao ngươi lại ghi thù như vậy. Điểm này ngươi phải cố gắng học tập ta, ta chẳng bao giờ ghi thù cả.”

Hai người bắt hai con gà rừng, khi trở lại bên bờ suối đã thấy Yến Hề Ngân đang dậm chân đi đi lại lại, gương mặt có vẻ vô cùng lo lắng. Hắn thấy hai người trở lại, liền bước nhanh đến đón, nhíu mày nhìn về phía Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Chiến quân lại có hướng đi mới sao?”

Vẻ mặt Yến Hề Ngân nghiêm trọng, khóe môi khẽ mấp máy, quay đầu nhìn Lận Kì Mặc khó xử.

Lận Kì Mặc cao giọng cười, ném hai con gà rừng vẫn đang cố gắng đập cánh trong tay, cười nói: “Xem ra hôm nay không có lộc ăn rồi, nếu đã có quân tình, Tứ lang cũng không quấy rầy nữa.”

“Ngày khác Cảnh Hiên sẽ cùng Tứ lang uống rượu thỏa thích.”

Lận Kì Mặc gật đầu với Yến Hề Ngân, rồi xoay người đi về phía quân doanh, đi được một khoảng xa, hắn lại quay đầu nhìn hai người đứng bên bờ suối, lắc đầu nói.

“Cảnh Hiên a Cảnh Hiên, ngươi bảo ta phải nói với ngươi thế nào đây...”

Vừa rồi khi Khánh Nhiễm bị Lận Kì Mặc kéo đi, Yến Hề Ngân đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn luôn cảm thấy Lận Kì Mặc và Dịch Thanh dường như đã quen biết nhau từ trước, không phải đối với bất kì ai Lận Kì Mặc cũng tỏ ra nhiệt tình như vậy, Dịch Thanh càng không cần nói, tính cách vốn lãnh đạm.

Nhưng hai ngày nay theo hắn quan sát, khi hai người gặp nhau lại không còn như thế nữa. Nhất là Dịch Thanh, biểu hiện chán ghét của hắn đối với Tứ lang quá rõ ràng.

Chán ghét, nếu từ này đặt vào trường hợp của người khác thì không cần nói đến, nhưng đặt trên người Dịch Thanh lại có vẻ mãnh liệt. Cho đến bây giờ, đối với người khác Dịch Thanh luôn tỏ vẻ hờ hững, có thể nói là lạnh lẽo tuyệt tình. Hắn chán ghét Tứ lang, còn thể hiện rất rõ ràng, đây không phải là cách cư xử nên có đối với người vừa quen biết.

Hắn nhớ lại chuyện ở Thước Ca thành, nữ tử trong tửu lâu có tướng mạo giống Dịch Thanh, nữ thích khách trong yến hội giống Dịch Thanh, binh lính Chiến quốc đến sứ thần quán truy bắt thích khách, Lận Kì Mặc hỏa thiêu sứ quán, ngay cả chuyện Dịch Thanh căm thù Chiến Anh Đế.

Tất cả đều nối liền thành một đường thẳng, gần như đã có thể khẳng định được một đáp án, đây cũng là lí do hắn phái người đến Thước Ca thành điều tra nữ thích khách kia.

Khi nãy nghe Tứ lang nói hắn và Dịch Thanh cùng nhau tắm rửa, trong đầu hắn hoảng loạn, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại phát hiện ra điều không đúng. Nếu suy luận của hắn chính xác, hai người đã sớm quen biết nhau, Tứ lang vì giúp Dịch Thanh che giấu mà làm vậy cũng không chừng.

Trong lòng hắn đau khổ, thực sự chịu đựng không nổi, khi nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, hắn cảm thấy phải thử thăm dò một phen.

Khánh Nhiễm thấy Lận Kì Mặc đã đi xa, mà Yến Hề Ngân vẫn đứng bất động, không khỏi kinh ngạc, lo lắng nói.

“Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Yến Hề Ngân cười nhạt đi về phía khe suối, ngồi xuống tảng đá rộng lớn ven bờ, hắn ngẩng đầu nhìn Khánh Nhiễm, nói: “Ngồi đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì. Chỉ là... Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cười ha ha: “Vương gia có gì muốn nói thì nói đi.”

Yến Hề Ngân chau mày, nửa ngày mới cất lời: “Dịch Thanh, hình như ta bị bệnh rồi.”

Khánh Nhiễm ngẩn ra, chớp mắt hai cái, rồi kéo cổ tay đang đặt bên cạnh của hắn lên bắt mạch, nàng ngạc nhiên nói: “Chân khí của vương gia dồi dào, mạch đập cũng bình thường, không có bệnh.”

Yến Hề Ngân nhìn cổ tay đang nằm trong tay nàng, lắc đầu nói: “Không, ta thật sự bị bệnh, ngực rất khó chịu.”

Khánh Nhiễm vô cùng kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ là bệnh tim? Vương gia, ngực ngài cảm thấy khó chịu như thế nào?”

Yến Hề Ngân nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày mới thở dài một hơi, nâng mắt nhìn những gợn sóng lăn tăn trong con suối nhỏ: “Ta... Không hiểu sao trong đầu ta mỗi giờ mỗi khắc đều hiện lên gương mặt của một người, luôn muốn gặp mặt “hắn”, nhìn thấy “hắn”, nếu một ngày không gặp, ngực ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, gần như trống rỗng vậy. Nhưng khi gặp được “hắn” rồi, ta lại không biết phải đối mặt với “hắn” thế nào, trái tim giống như bị cái gì đó chặn lại, treo giữa không trung, ăn không ngon cũng ngủ không được, thật sự rất khó chịu. Dịch Thanh, nếu cứ như vậy ta sẽ phát điên mất, ngươi nói xem ta mắc bệnh gì thế?”

Khánh Nhiễm sửng sốt, bật cười một tiếng, khi thấy Yến Hề Ngân nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn mình chằm chằm, nàng vội vỗ tay nói: “Chúc mừng Vương gia, Vương gia không bị bệnh đâu, đây thật ra là một chuyện tốt, vì trong lòng Vương gia đã có cô nương mà mình thích. Chúc mừng Vương gia tìm được ý trung nhân, Vương gia sẽ sớm có Dực Vương phi thôi.”

(Từ hắn và từ nàng đồng âm, nên Khánh Nhiễm hiểu lầm ý của Yến Hề Ngân ^^)

Yến Hề Ngân nhìn ánh mắt sáng như sao của màng, bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời thở dài, lại nói: “Hóa ra là như vậy! Ta nên làm thế nào cho phải đây?”

Khánh Nhiễm bật cười: “Vương gia nên đến bày tỏ với cô nương nhà người ta, ngài đường đường Vương gia, vừa anh tuấn bất phàm, lại là anh hùng trong lòng tất cả người dân Tinh quốc, còn sợ cô nương kia từ chối sao! Cô nương mà Vương gia thích, nhất định là tuệ tú vô song.”

Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Ngân không những không vui vẻ, ngược lại còn nhíu chặt mày hơn, nàng không khỏi sửng sốt, thu nụ cười nhìn hắn.

Yến Hề Ngân lắc đầu cười đau khổ, đột nhiên nắm lấy tay của Khánh Nhiễm, khóe môi mấp mấy một chút, giống như đã hạ quyết tâm, nói: “Thế nhưng, nếu người ta thích lại là... một nam tử thì sao?”

Khánh Nhiễm bị hụt hơi ho khan mấy tiếng, cảm nhận được bàn tay của Yến Hề Ngân chợt nắm chặt hơn, nàng vội điều chỉnh nét mặt, cố gắng hết mức để biểu cảm được bình thường, nhìn về phía Yến Hề Ngân.

“Vương gia, ngài... ngài bắt đầu thích người đó từ lúc nào?”

Yến Hề Ngân thở dài: “Mùa đông năm ngoái.”

Khánh Nhiễm cũng thở dài, nói: “Vương gia, xưa nay trong quân vốn không lạ gì chuyện nam phong, Dịch Thanh cũng không khinh thường những người như vậy. Nhưng... nhưng ngài là Vương gia cao quý, chuyện này thật sự không thích hợp với ngài đâu, Dịch Thanh khuyên ngài, nên mau chóng bỏ ý niệm này đi.”

Nàng nói xong, liền hồi tưởng cẩn thận, mùa đông năm ngoái Yến Hề Ngân không rời khỏi quân doanh, như vậy hắn thích thuộc hạ của mình sao?

Chẳng lẽ là Tô Lượng?!

“Dịch Thanh cũng nghĩ như thế ư?”

Yến Hề Ngân thấy nàng vẫn không rút bàn tay đang bị nắm ra, trong lòng chợt vui vẻ. Nếu nói Dịch Thanh thật sự là nam nhân, lúc này biết hắn có long dương chi hảo, thì phải tránh hắn như rắn rết mới đúng.

Khánh Nhiễm nặng nề gật đầu: “Vương gia nên sớm bỏ ý niệm này đi, thứ nhất Thánh thượng sẽ không chấp nhận để ngài làm như vậy, thứ hai... thứ hai, ta thấy Tô Lượng cũng không giống người thích chuyện nam phong, Vương gia...”

“Tô Lượng? Liên quan gì đến Tô Lượng?!” Yến Hề Ngân kinh ngạc nói.

Khánh Nhiễm sửng sốt: “Không phải Vương gia thích Tô Lượng sao?”

Yến Hề Ngân nhất thời dở khóc dở cười, thấp giọng thở dài: “Bản vương nói là tiểu tử Tô Lương kia khi nào!”

Khánh Nhiễm nghĩ lại, cũng phải, nếu là Tô Lượng, thì cũng không cần đến mùa đông năm ngoái mới bắt đầu, dù sao Tô Lượng cũng đã theo Vương gia hơn mười năm. Chờ một chút! Mùa đông năm ngoái!

Nàng chợt giật mình, la “A “ một tiếng, vùng vẫy thoát khỏi tay của Yến Hề Ngân, vội đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Khóe môi Yến Hề Ngân chợt hiện lên nụ cười, không cho nàng lùi bước, đứng dậy nói: “Ta thích người có võ công cao hơn Tô Lượng, dung mạo còn thanh tú hơn Tô Lượng, dáng người cũng phải mảnh mai một chút.”

Khánh Nhiễm bị hắn ép bước từng bước ra phía sau, chỉ cảm thấy đôi mắt đang nhìn mình chăm chú dường như mang theo từ lực, hút cả người nàng vào trong đó, trái tim nàng đập rộn rã, gót chân chợt ẩm ướt, không ngờ nàng đã lùi tới mép suối.

“Vương gia, ta... ta đường đường là nam nhi thất thước, Vương gia đừng đùa như vậy nữa, ta... ta phải về đây.”

Nàng nói xong, rồi vòng qua Yến Hề Ngân chạy về phía quân doanh, đầu cũng không dám quay lại, bên tai vang lên tiếng gió vù vù, nhưng nàng lại cảm thấy hai gò má nóng hổi, đầu óc trống rỗng.

Yến Hề Ngân nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng, bỗng cười sảng khoái, gương mặt chưa bao giờ có vẻ nhẹ nhõm sung sướng như lúc này.

Dịch Thanh a Dịch Thanh, nếu ngươi là nam tử, lúc này phải buồn bực phẫn nộ mới đúng, không nên lúng túng như vậy. Ta thật ngu ngốc, đến bây giờ mới phát hiện ra chân tướng.

Phía sau truyền đến tiếng cười ha ha của Yến Hề Ngân, chân Khánh Nhiễm vấp một cái, càng chạy trốn nhanh hơn.

“Dịch Thanh, ta mặc kệ ngươi giả nam đến quân doanh để làm gì, kể từ ngay hôm nay, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui