] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Full

Bức tường thành tưởng như kiên cố lại có thể dễ dàng bị một chiếc gai nhọn đâm xuyên qua, hơn cả khí thế giương cung bạt kiếm, hơn cả thiên binh vạn mã, chỉ một mình hắn cũng có thể khiến y phải lo sợ.

"Theo ta về."

Tại sao ngay khi tưởng như đã có thể vượt qua tất cả an tâm sống tốt phần đời còn lại, cùng huynh đệ Minh Hoàng sơn trang làm một trận nhất chiến kinh thiên để vạn năm sau vẫn còn truyền lại, ngày xưa có một Liên Hoa quốc niết bàn trùng sinh, có một Liên Hoa thái tử chết vì thiên hạ.

Vậy tại sao, lúc này ngươi lại xuất hiện.

Vốn tính quay bước rời đi nhưng cuối cùng lại vì một ánh mắt của người mà một đốt xương cũng không thể nhúc nhích, nếu cho ta một cơ hội, liệu ta có lần nữa chấp nhận trở về bên người không?

Hàn Nhược Tuyết chỉ đứng một bên quan sát, ánh mắt nheo lại không biết đang suy tính điều gì khác. Cảm tưởng như không khí đang dần khô héo không thể chịu đựng được nữa, nàng liền bước lên nói ra lời nói khiên tất cả đều ngạc nhiên.

"Điện hạ, người theo hắn trở về đi."

Tiêu Chiến nhìn nàng, đây có còn là Hàn Nhược Tuyết mà y quen hay không, người mà ngày ngày đều nhắc y Vương Nhất Bác muốn giết y, ép y luyện võ công không quản ngày đêm, người giết địch trên chiến trường thấy máu không chớp mắt, khuyên y trở về hoàng cung Phùng Nguyên?

Ánh mắt nàng kiên định, như nhớ ra điều gì đó, y do dự hồi lâu mới cắn môi trả lời.

"Ngươi có hứa sẽ không bao giờ phụ ta? "

"Không bao giờ!"

Tiêu Chiến gật đầu. Hàn Nhược Tuyết nhìn y mỉm cười, chỉ còn thiếu một bước này nữa là đại công cáo thành. Trong hoàng cung Phùng Nguyên cất giữ một bản địa đồ, trên đó ghi rõ rất cả vị trí trọng yếu không chỉ ở Phùng Nguyên, thậm chí là Đông Phong, Thiên Ninh hay Liên Hoa cùng Bắc Triều đã diệt vong đều có đủ. Có được nó là nắm được địa đồ của toàn thiên hạ từ thuở sơ khai. Đó cũng chính là điểm khác biệt của bản địa đồ này.


Hàn Nhược Tuyết muốn y về Phùng Nguyên chính là để lấy nó. Mà Tiêu Chiến tự lấy danh nghĩa việc này lần nữa trở lại cạnh hắn, tự cho hắn cùng bản thân một cơ hội. Niềm tin còn chưa tới một nửa, y lần này trở về là lợi dụng hắn, cùng là nắm lấy mảnh hi vọng tàn lụi.

Từ khắp quán trà tới tửu lâu đều đang lan truyền một tin đồn, mà tin đồn đó có bao nhiêu phần là sự thật cũng không ai biết.

Người ta đồn Phùng Nguyên lại sắp có một đại hôn. Người qua kẻ lại xem chuyện này giống như đề tài mua vui, ngươi ta không còn hỏi đại hôn có lớn không? Có ai tham gia? Hoàng hậu là ai? Con nhà nào? Lần này họ lại bàn tán, đại hôn lần này sẽ lại xảy ra chuyện gì?

Một lần, cả tân lang tân nương đều chết thảm.

Một lần, tân lang tân nương đang bái đường lại có người tới cướp hôn. Tân nương tử giờ này vần ở trong Tây uyển không khác gì lãnh cung.

Lần này, tân nương tử lại là một nam nhân. Là nam nhân đó, hai đại nam nhân làm sao sinh được hoàng tử công chúa?

Vậy là họ bàn từ trong ra ngoài, còn có tin đồn nói vị nam tử đó chính là Liên Hoa thái tử nhưng ngay lập tức bị gạt đi, nói, Liên Hoa năm đó không phải là bệ hạ diệt sao? Nói trưởng công chúa Liên Hoa cùng hôn phu không phải do bệ hạ giết sao? Làm gì có chuyện thái tử Liên Hoa lại nguyện ý ở cạnh bệ hạ chứ? Nếu thật, vị thái tử này đúng là bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa rồi.

Nói ra mấy lời đó liền có người bên cạnh nhắc nhẹ, bé miệng thôi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có người nghe được là tội chém đầu.

Nghe thấy liền bảo nhau im lặng rồi tản ra mỗi người một chỗ làm việc, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lời đồn giờ đã thành công lan truyền khắp thiên hạ.

Nói là trở về cùng hắn bàn chuyện chung thân nhưng hai người không biết từ bao giờ lại có thể xa cách vạn phần. Vương Nhất Bác vẫn giữ đúng lời hứa, hậu cung chưa nạp thêm một người nào, long sàn của hắn cũng chỉ có y từng trèo lên.

"Yêu nhi, ngươi..."

Tiêu Chiến cung kính cúi đầu.


"Bệ hạ. Xin người gọi ta là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác biết chắc y còn giận, nhưng những ngày qua hắn đã làm mọi cách dỗ dành y, tất cả những gì tốt nhất hắn đều cho y, vậy còn điều gì khiến y cảnh giác hắn như vậy?

"Bệ hạ, có lẽ người đang thắc mắc tại sao ta với người lại trở thành như vậy, có đúng không? Tại sao người cho ta kim ngân châu báu nhưng ta vẫn trẻ con giận dỗi đúng không? Tại sao người đến tận Minh Hoàng sơn trang để cầu xin ta trở về nhưng ta vẫn chưa tha thứ cho người, có đúng không?"

Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế ở gần y, nhẹ vuốt bộ y phục cho phẳng phiu, Vương Nhất Bác trước mặt y giống như kẻ thù đã ngàn kiếp.

"Mười bốn năm trước người một tay diệt sạch Liên Hoa, ba năm trước người giết chết người thân duy nhất còn lại trên đời của ta, hai năm trước ta từ bỏ tất cả tự tôn chạy tới hoàng cung Phùng Nguyên đầy ghê tởm này cướp tân lang, cuối cùng người lại vì thiên hạ này mà phụ ta. Người hỏi ta nên dùng lý do gì để tha thứ cho người, dùng lý do gì để vui vẻ ở cạnh người? Người biến ta thành kẻ ngốc, biến thành kẻ bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu? Người còn muốn gì nữa?"

Tiêu Chiến càng nói càng kích động, Vương Nhất Bác nhất thời đến một câu xin lỗi cũng không thể nói ra. Không ngờ hắn lại nợ y nhiều như vậy, không ngờ y mất trí nhớ đến khi ký ức trở về, y lại cảm thấy mình ủy khuất như vậy.

"Vậy, ngươi lần nữa trở về là vì điều gì?"

Tiêu Chiến đứng dậy. Những lời mà y vừa nói ra có lẽ cũng là những điều mà Bắc Đường Mặc Nhiễm muốn nói. Y vì hắn hi sinh nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là không bằng ham muốn thần quyền của hắn.

"Nếu là Bắc Đường Mặc Nhiễm, ta trở về để lấy thiên hạ địa đồ, nếu là Tiêu Chiến, ta muốn cho bản thân cơ hội cuối cùng."

Vương Nhất Bác im lặng, vậy là y vẫn chưa nhớ lại?

"Cơ hội gì?"


Tiêu Chiến thở ra một hơi, tự cười chế giễu bản thân.

"Ở cạnh ngươi."

Cuộc đời ngắn ngủi không cho ta ước vọng quá xa, trước khi quãng thời gian ngắn ngủi này kết thúc, y mong muốn sẽ hoàn thành tâm nguyện cùng hắn trải qua trọn vẹn kiếp nhân sinh. Lần tới đối mặt có lẽ sẽ phải chiến đấu bằng chân đao thực thương. Cũng là cho hắn cơ hội ở cạnh người mà hắn một đời tâm tâm niệm niệm, để khi nhìn y chết đi hắn không cần quá đau lòng.

"Tiêu Chiến, ta xin lỗi."

Chỉ còn non một ngày nữa là hai người họ thành thân. Đã từng tưởng tượng vô số viễn cảnh hạnh phúc khi hai người tiến vào hỷ đường, cùng mặc hỷ phục, nhưng không ngờ lại phải đối diện trong tình cảnh này. Hắn cho mời rất nhiều người tới chỉ mong muốn may cho y một bộ hỷ phục thật lộng lẫy, nhưng y nhất quyết mặc bộ hồng y năm đó. Bộ hồng y thấm máu và nước mắt của tỷ tỷ, của hắn, và của y.

Hai ngày trước hắn đã cho người bố cáo thiên hạ, người mà hắn lấy chính là thái tử Liên Hoa Bắc Đường Mặc Nhiễm. Trong kinh thành không ít tiếng chửi mắng vang lên nói y không còn mặt mũi, mất hết tôn nghiêm, sau này sao có thể gặp liệt tổ liệt tông dưới hoàng tuyền. Nhưng tất cả y đều bỏ ngoài tai.

Quần thần trong triều cũng nhiều lần dâng tấu cho dừng việc vô đạo này lại, thành thân với thái tử dư đảng là việc sai trái là mầm tai họa. Người không hiểu chuyện lại nghĩ bệ hạ vì nhan sắc liền cho rằng y họa quốc yêu cơ, toàn bộ Phùng Nguyên dường như đều phản đối mối hôn sự tưởng như do trời đất tạo hợp này.

Nhưng mặc kệ lời nói thiên hạ, hắn vẫn nhất quyết thành thân với y, người nào dám thêm một lời nhục mạ y liền tru di tam tộc. Lời đồn liền được đóng cửa bàn tán.

Vô số vàng bạc châu báu được đưa đến Liên cung cho y, tất cả đều được y đem đi gói lại gửi về Minh Hoàng sơn trang. Có hỏi y cũng chỉ đơn giản nói, Minh Hoàng sơn trang giúp dân cứu nước đang trong cảnh khốn khó, giờ họ gặp cảnh bần cùng ta là trang chủ không lẽ lại ở đây dùng những thứ này?

Từ ngày hắn bố cáo thiên hạ tới giờ cũng chưa tới tìm y, hôm nay rảnh rỗi y liền một thân một mình đi tới Tây uyển, nơi ở của Lãnh Huyền Sương. Nói cho cùng cũng là có quen biết từ nhỏ, nàng từng cứu y nhưng y lại tới hôn lễ của nàng cướp đi người mà nàng yêu thương nhất, đến giờ y vẫn chưa kịp nói với nàng một câu xin lỗi.

Tây uyển toát ra một vẻ cô độc đìu hiu, nơi này như vùng lãnh địa bị bỏ rơi giữa chốn xa hoa phồn tạp, nhưng lại khiến người ta ngưỡng mộ vì sự tĩnh lặng đến không ngờ. Bên ngoài thì là vậy, nhưng bên trong dường như được bàn tay người đích thân chăm sóc, hoa cỏ tươi tốt, từng đàn cá chép bơi lội giữa những đóa hồng liên đang nở rộ, bóng dáng quen thuộc ngồi im lặng trong đình, nàng yên bình như hòa với chung với thảo mộc, cảm tưởng như đã vứt bỏ hoàn toàn cái cao ngạo ngày xưa.

"Kẻ nào?"

Một cung nữ nhỏ bé bê một khay quế hoa cao nhìn thấy y liền la lên, kinh động đến Lãnh Huyền Sương. Nàng như có như không mỉm cười đi lại gần hai người.

"Xuân Hoa. Không được vô lễ. Y là Liên Hoa thái tử, cũng là nam hoàng hậu tương lai của chúng ta."


Xuân Hoa liền bất mãn chu môi. Suy cho cùng cũng chỉ là một nam nhân, lấy cái gì so với chủ nhân nhà nàng, chủ nhân nhà nàng sắp có được bệ hạ, vậy mà vì y mà lại bị đưa tới nơi này.

"Tiểu cô nương, đừng giận như vậy. Ta là nam nhân thì sao chứ?"

Xuân Hoa tròn mắt, người này đọc được suy nghĩ của nàng! Không biết do sợ hãi hay gì khác liền quay đầu bỏ chạy. Tiêu Chiến và Lãnh Huyền Sương liền vừa lắc đầu vừa cười.

"Điện hạ hôm nay ngự giá tới đây, có chuyện gì?"

Tiêu Chiến theo nàng đi vào trong đình nhỏ ngồi xuống.

"Ngươi sống có tốt không?"

Lãnh Huyền Sương rót cho y một chén trà, hương trà thoang thoảng, là trà sen, nàng ở nơi này xem ra rất hưởng thụ.

"Ta sống không tốt."

Nàng ngừng một nhịp nhìn y mỉm cười.

"Nhưng sống tự do tự tại."

Tiêu Chiến nhìn nàng, tay vân vê ly trà rồi cho vào miệng, trà này quả nhiên là trà ngon. Không giống như mấy loại trà của Như Phẩm các, vô cùng khó uống.

"Còn ngươi?"

Y đặt chén trà xuống đất, miệng cười nhưng tâm không cười, nhìn xuống một đóa liên hoa gần như đã héo rũ.

"Vận mệnh sắp đặt đời này ta vĩnh viễn không thể sống tốt, càng không thể sống tự do tự tại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận