Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Hạ Kiều Nghi không chút do dự đáp:
“Đúng rồi, chị ta có tình cảm với anh, anh chỉ cần học cách chấp nhận một chút thì hạnh phúc đã nắm trong tay anh rồi.”
Lục Đông Phong bỗng nhiên cười, nụ cười không thiếu phần chua chát:
“Nghi, kỹ năng sát thương trái tim người khác, em là giỏi nhất.”
Cô không nói gì.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô:
“Thời gian chúng ta bên nhau, chẳng lẽ em không hiểu anh sao?”
Rằng anh không phải là con người dễ dàng chấp nhận, càng không cần sự phù hợp do người khác sắp đặt.
Hạ Kiều Nghi trào phúng đáp:
“Hiểu anh? Tôi chẳng hiểu gì hết.

Nếu hiểu thì tôi đã không bị anh chơi cho một vố như thế rồi.

Lục Thiếu tá này… anh muốn kết hôn với Hoàng Cẩm Huyền hay là ai tôi không quan tâm.

Tôi càng không có nhu cầu làm kẻ thứ ba của bất cứ ai.

Hơn một tháng qua, niềm tin của tôi đối với anh đã mất sạch rồi nên mục đích hành động của anh ngày hôm nay có là gì thì anh cũng dừng đi.

Anh có chết ra đây thì tôi cũng chỉ giúp gọi cứu thương thôi chứ lòng tôi không quan tâm nữa đâu.”
Lục Đông Phong thở dài, nắm lấy bàn tay cô:
“Anh xin lỗi, anh biết thời gian qua anh đã làm tổn thương em cỡ nào.

Nhưng mà… anh thật sự đã có chuyện, lúc đó anh đã lầm…”

Lục Đông Phong vẫn không tài nào nói ra chuyện anh hiểu nhầm cô là em gái ruột cùng cha khác mẹ với mình.

Hiểu lầm đã được giải quyết nhưng điều đó vẫn là một thứ ác mộng ám ảnh anh đến giờ.
“Nghi à… xin lỗi em, tất cả là tại anh.

Cho dù em có thay đổi tình yêu với anh, thì anh vẫn mãi yêu em, dù anh có chết cũng sẽ không vì ai khác ép buộc mà lấy một người nào khác ngoài em.

Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy…”
“Tôi đã từng tin những lời anh nói… Chẳng phải trước đó anh cũng thề thốt rất nhiều sao? Cho nên đừng thề độc, mất công chết thật thì mẹ anh lại tới tìm tôi đòi người.”
Hạ Kiều Nghi không thể cho anh xem trái tim mình đã đau như thế nào.

Cô thực sự đã nghĩ mình và anh sẽ không còn cơ hội bên nhau nữa, tất cả chỉ là dối trá.

Vậy cho nên ra sức làm tổn thương anh bằng lời nói, suy nghĩ ích kỷ hèn mọn mà cho rằng vì thế cả đời này anh sẽ không quên được cô.
“Anh có biết tại sao tôi lại quen Hàn Triết, tại sao Hàn Triết luôn cảnh giác Trọng Quân Dương mà không phải anh trong khi anh mới chính là người yêu của tôi hay không?”
Lục Đông Phong im lặng, vẻ mặt phức tạp.
Hạ Kiều Nghi lần đầu tiên nói ra chuyện mình trọng sinh với người khác ngoài Hàn Triết:
“Chính là vì tôi đã sống hai đời rồi, đời trước người tôi yêu chính là Trọng Quân Dương chứ không phải anh.

Đời này, tôi lựa chọn yêu anh vì tôi cảm thấy lương tâm cắn dứt với Lục Đông Phong đời trước mà thôi.

Lục Đông Phong… anh hại Trọng Quân Dương ra nông nỗi ngày hôm nay, anh đoán xem cảm xúc của tôi sẽ thế nào? Ngay cả đến Hàn Triết hay rất nhiều người khác cũng từng là người đàn ông qua giường của tôi… Tôi chính là con người như vậy đấy! Vậy nên anh xem lại đi… nghĩ mình có thể làm tổn thương được tôi sao?”
Ánh mắt Lục Đông Phong hiện lên vài tầng chấn động, không rõ rốt cuộc anh có tin hay không, chỉ là phản ứng bất ngờ hỏi cô:
“Chẳng lẽ chính vì vậy em mới biết Úc Văn Khang đã hại người bằng cách đó? Chẳng lẽ… chẳng lẽ em đã từng bị hắn ta hại…?”
Hạ Kiều Nghi ánh mắt đầy khó hiểu, cô cho rằng khi nghe cô nói ra chuyện này anh hoặc là sẽ nói cô bị thần kinh, hoặc là chất vấn, tra khảo cô rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì và căm ghét con người thật dơ bẩn của cô.

Không ngờ câu đầu tiên là anh đã hỏi chuyện Úc Văn Khang, lẽ nào điều đó luôn canh cánh trong lòng anh?
Vì không có được hiệu ứng mình muốn, Hạ Kiều Nghi đâm ra cáu giận.

Cô hừ lạnh quay mặt đi hướng khác.

Chính vì biết cô và anh không có kết quả nên mới cố ý nói ra để mọi chuyện có thể kết thúc.
Bờ vai cô khẽ run lên, Lục Đông Phong thì lại cho rằng cô đang hoảng sợ khi nhớ lại một điều kinh khủng gì.

Anh vội vàng vòng tay ôm lấy cô.
“Đừng sợ…”
Sợ cái đầu anh.
Dù tức nhưng cô cũng thật nghi ngờ:
“Anh không bất ngờ?”
Hay là anh là Lục Đông Phong của đời trước?
Lục Đông Phong nhìn quanh, mắt thấy Hàn Triết đã làm công tác tư tưởng riêng với hiệu trưởng xong đang đi ra, anh đã vội kéo cô lên xe của mình.

Khởi động xe, đánh tay lái lao vút đi dưới sự khó hiểu của cả cô và Hàn Triết phía xa xa.
Đến một chỗ vắng người, anh đỗ xe lại.


Không quên nhấn công tắc khóa trái cửa xe.
Cô xem thường nói:
“Anh nghĩ tôi không biết cách dùng xe sao? Trọng Trang My được giải trong cuộc đua xe cũng chính là nhờ tôi dạy đấy!”
Lục Đông Phong vỗ vỗ đỉnh đầu cô:
“Đồ ngốc, anh chỉ muốn chắc chắn không có ai bất ngờ mở cửa xông vào.”
“...”
Mặt Hạ Kiều Nghi thộn đi trông thấy.
Lục Đông Phong tháo dây an toàn, nghiêng người hẳn về phía cô:
“Được rồi, em tiếp tục đi.”
“Tiếp tục?”
Cô sợ nghe nhầm nên hỏi lại.
Lục Đông Phong kiên quyết gật đầu:
“Đúng, anh muốn nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra.”
“Nhưng…?”
Cô chưa hỏi xong, anh đã chặn họng:
“Ngày hôm nay chúng ta cần thống nhất lại mọi chuyện và thảo luận ra phương án mới nhất cho tương lai của hai mình.”
Ôi… Lục Đông Phong cuống đến mức dùng từ ngữ quá mang tính nghiệp vụ.
Cô thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng bị anh ép đến cùng nên đành nói cho anh nghe, không quên dùng ngữ điệu trào phúng để anh có thể dứt khoát từ bỏ.

Thế nhưng với biểu hiện cau chặt mày khi nghe cô nói này của anh, cô chỉ sợ mọi chuyện không dễ dàng dừng lại đến thế.
Cô kể cho anh nghe chuyện đời trước, mười hai năm đời trước cứ thế được cô tóm gọn lại, bao gồm chuyện cô từng ngủ với rất nhiều đàn ông, từng giết người và phải lãnh án tử hình.

Lục Đông Phong nghe xong, chỉ ‘à’ một tiếng thật dài, thật dài… Sau đó triệt để rơi vào trầm tư.
Đến khoảng mấy phút sau, cô vẫn không tài nào suy luận được anh đang nghĩ gì và sẽ định làm gì.

Thế nên đành cố ý châm chọc:
“Vậy nên, dù anh có muốn tin hay là không thì người anh đang chơi đùa tình cảm không phải là đứa con gái mới lớn đâu, tính ra tuổi thật của tôi còn xứng làm dì ghẻ của anh nữa.”
Lục Đông Phong như sực tỉnh, đột nhiên hơi đổ người về phía cô.

Cô thoáng qua hoảng sợ thì anh đã vòng tay ôm chầm lấy.


Cái ôm thật chặt khiến cô thở cũng khó khăn.
“Làm gì vậy?”
Cô khó chịu lên tiếng.
“Tôi kể cho anh nghe không phải để làm cái cớ cho chúng ta quay lại.

Anh nên nghe theo mẹ anh cưới cô ả kia đi, cô ta đời tư trong sạch phết đấy.”
Lục Đông Phong đỏ ửng hai mắt, mãi sau mới nói được một câu:
“Nghi… đời trước như em nói… chẳng lẽ em cũng dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh sao?”
Bị anh hỏi, cô mới chợt nhận ra hình như là thế.

Cô đáp:
“Còn hơn thế nữa.”
“Nghi, anh tin em…”
Nghe giọng anh là lạ, cô cố gắng đẩy anh ra nhưng anh không để cô đắc ý:
“Sau bao nhiêu chuyện kể từ lúc em mất hết kiến thức học tập, đến những chuyện khác hay cả việc ánh mắt em nhìn anh sau ngày chúng ta ngủ với nhau lần đầu… anh đều cảm nhận được em có gì đó rất khác… Vậy nên là… anh cũng có thể tưởng tượng ra đời trước anh đã đau như thế nào khi bị em vứt bỏ tàn nhẫn.

Đến lúc em chết cũng không cho anh cơ hội gặp mặt lần cuối cùng.”
Hạ Kiều Nghi bất ngờ mở to mắt:
“Sao anh biết?”
Cô không nhắc đến chuyện cô đã không gặp anh lần cuối, vì phải vắn tắt cho nên nhất thời bỏ qua ý đó… nhưng tại sao anh lại biết?
Lục Đông Phong hiện tại đã lộ rõ chất giọng ngàn ngạt, nghe như thút thít bên tai cô:
“Anh nằm mơ thấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận