Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Lục Đông Phong nhìn nước mắt cô giàn giụa, anh đau lòng kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Anh từng nhớ có một khoảng thời gian cô rất hay khóc và nói xin lỗi anh.

Khi ấy anh không hiểu… nhưng giờ thì đã thấu rồi.

Cảm giác đau lòng có, mà chút mừng rỡ vì cô đã để tâm đến anh cũng có.
“Anh không biết anh của đời trước ngu ngốc như thế nào mà để em dính vào những thứ tồi tệ đó… nhưng ít nhất, anh đã nhìn ra được một điểm chung giữa anh hiện tại và anh trong ký ức của em… rằng anh sẽ mãi yêu em, bất chấp yêu em cho dù là gì đi chăng nữa.

Kể cả lúc anh nghi ngờ em là em gái ruột của anh, anh cũng từng muốn hủy bỏ mọi chứng cứ để có thể bên em… thật may… ông trời không ác với chúng ta cả hai đời như thế.”
Hạ Kiều Nghi nghe mấy chữ ‘em gái ruột’, cô đã tỉnh lại liền.
“Đoạn sau là sao?”
Lục Đông Phong ra quyết tâm:
“Chúng ta về nhà em đi, anh muốn nói chuyện này khi có cả mẹ.”
Nghe như thế thì cô cũng lờ mờ đoán ra rồi.
Thế nhưng đến khi ra xe, cô vẫn không quên nói với anh:
“Anh có quen biết với bên Hàn Thị như thế, có thể nói giúp Hoa Thị được không? Em kể với anh là vì muốn anh hiểu, đừng vì ghen với Hàn Triết giống như Trọng Quân Dương.”
Lục Đông Phong vỗ vỗ bàn tay cô:
“Em yên tâm, cho dù em không nói thì trước đó anh cũng không định trù dập Hàn Triết.

Bởi anh nhìn ra, anh ta đối với em tạm coi là tử tế, em lại còn quan tâm người ta như thế… anh không muốn em phải buồn.”
Cô gật đầu, lại ngả vào lòng anh.
Chiếc xe lái ra đường lớn, băng băng trên con đường vắng về đêm.

Lúc này quá nửa đêm nên chỉ còn lác đác vài chiếc xe qua lại, ánh đèn đường phủ xuống con đường nhựa.


Hai bên đường các tòa cao ốc ánh sáng xen lẫn bóng tối từ các căn hộ như trò chơi caro thật khiến lòng người cuồn cuộn lên những nỗi buồn man mác không tên.
“Thật ra, Trọng Quân Dương đời này với em cũng rất tử tế… Chỉ là anh đã nghe từ phía Hàn Triết trước, tất nhiên sẽ bị tác động.”
Lục Đông Phong tò mò:
“Trọng Quân Dương đã đối xử với em như thế nào ở đời trước?”
Hạ Kiều Nghi không muốn nhớ lại, cho nên cô chần chừ một chút thì đáp:
“Tặng cho em và Hàn Triết một liều thuốc độc thuộc bản án tử hình.

Đời này, anh ta từng hỏi em tại sao em nói yêu ai cũng được, chứ tuyệt đối không phải anh ta… Trọng Trang My đời trước là kẻ thù không đội trời chung với em, đời này lại trở nên thân thiết… Anh thấy có buồn cười không?”
Lục Đông Phong là quân nhân, hiện tại làm trong cơ quan nhà nước, tất nhiên sẽ nhạy cảm với từ ‘tử hình’.

Đôi mày anh khẽ chau lại:
“Bảo sao Hàn Triết thù ghét Trọng Dương Thị đến thế.

Không dưới hai lần bảo anh không được giúp khu phố Thịnh Vượng, còn cảnh báo anh phải đề phòng Trọng Quân Dương… Nghĩ lại hóa ra lúc đó là muốn mượn tay anh để trả thù.”
“Đúng vậy.

Thế nên anh có hận anh ấy không?”
“Hàn Triết ấy à…”
Lục Đông Phong nghiêm túc suy nghĩ:
“Có lẽ là không.

Anh đoán một phần Hàn Triết muốn hạ Trọng Quân Dương không phải hoàn toàn vì bản thân, mà là vì em.”
Cô cũng đồng tình.
Nghe anh tiếp tục:

“Đối với anh, thật ra anh thấy ghen tị với Hàn Triết hơn.

Trước ghen một, bây giờ ghen gấp mười lần bởi vì hắn có thể ở bên cạnh em cả hai đời.

Cho nên, Nghi à… em phải bù đắp, phải ưu tiên anh hơn đấy nhá!”
Hạ Kiều Nghi gật đầu, cô khẽ đùa:
“Em đã ưu tiên anh hơn nhiều rồi.

Nếu không, với tính cách suy diễn và ghen tuông vô tội vạ của anh đã không giữ chân em được lâu vậy đâu.

Em không phải là người quá kiên nhân, nên nếu anh còn giở quẻ một lần nữa thì sẽ không còn kết quả này đâu.

Trọng Quân Dương hay Hàn Triết dù sao cũng còn ngon giai.”
Lục Đông Phong liếc xéo cô, bàn tay nâng lên lại không dám dùng sức tét nhẹ vào bên hông cô:
“Được rồi, lần này chúng ta hòa nhau.

Anh hứa lần sau có chuyện gì cũng sẽ nói rõ với em.

Còn em cũng phải đảm bảo chỉ yêu mình anh thôi, không được tơ tưởng đến người đàn ông khác.”
Cô bật cười:
“Em tơ tưởng về Lu Lu nhá!”
Lục Đông Phong như sực nhớ ra:
“Phải rồi, Lu Lu là ai, em vẫn chưa từng nói với anh về tên đó?”

“Ừ, Lu Lu là con chó mà em đã nhặt được rồi ném cho anh nuôi ở kiếp trước á.”
“Ôi trời!”
Lục Đông Phong đỡ trán bất lực:
“Vậy là anh đã từng ghen với một con chó sao?”
Cô nhún nhún vai thay cho câu trả lời.
Chiếc xe đi qua cây cầu lớn, bên dưới kia là dòng sông về đêm.

Hai bên dòng sông lớn, một là những tòa cao ốc hiện đại, một bên lại là phố đi bộ sầm uất với những cửa hàng mở hai tư giờ.

Hạ Kiều Nghi đột nhiên nổi hứng liền rủ Lục Đông Phong rẽ đường xuống đó chơi, dù sao đã bị mất giấc nên cô hiện tại vẫn tỉnh như sáo, chưa có dấu hiệu buồn ngủ.
Lục Đông Phong thật hiếm khi không phản đối những việc làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.

Xe đi qua cầu, rẽ vào đoạn đường để tới phố đi bộ.

Hai người gửi xe trong một trung tâm thương mại rồi đi bộ bên bờ sông.

Vừa đi vừa tâm sự, Lục Đông Phong tò mò rất nhiều về cuộc sống của cô ở đời trước, cô chỉ có thể đáp ứng, kể cho anh nghe.
Đôi khi cô cũng sẽ muốn biết trước kia cuộc sống của anh như thế nào, điều mà cô chưa bao giờ động đến.
Anh không thích sự sắp đặt, không thích sự ép buộc, sự nghiêm túc của môi trường quân ngũ nhưng phải sống với nó nhiều năm trời.

Khi nghe anh kể, cô mới biết người đàn ông trông vẻ ngoài tử tế hóa ra cũng từng là một đối tượng nghịch ngợm, chống đối với mọi thứ như thế.
Hai người chưa bao giờ hiểu rõ nhau đến vậy.
Trong lòng Hạ Kiều Nghi miên man hạnh phúc, gió đêm tạt vào mặt cô khiến cô cảm thấy không chân thực.

Có lẽ sau ngày hôm nay sẽ có những chuyện cô không thể chấp nhận, nhưng tạm thời cô buông bỏ hết để cùng anh tận hưởng giây phút lãng mạn này.
Hai người đi đến mệt, lại vào một quán cafe, gọi hai ly nước rồi lên tầng hai ngồi.

Ở đây cũng có một hai cặp đôi khác cũng đang ngắm cảnh phố đi bộ và dòng sông về đêm.


Cô và anh chọn một vị trí sát với ban công, ngồi nhâm nhi ly nước, cùng với câu chuyện không hồi kết.
Từ lúc hai người tới, mấy người xung quanh cũng chú ý về phía bên này, thấy trai tài gái sắc lại không ngừng cảm thán.

Thế nhưng cô và anh đều không quan tâm.

Lục Đông Phong không rõ nghĩ gì, lấy điện thoại ra, cùng cô chụp một vài bức ảnh.
Hạ Kiều Nghi lờ mờ đoán ra ý đồ của anh nhưng vẫn hỏi:
“Anh định làm gì vậy?”
Lục Đông Phong không đợi lâu, mở điện thoại trước mặt cô, đăng nhập vào tài khoản cá nhân.

Hạ Kiều Nghi chăm chú nhìn từng hành động của anh, anh chọn ra mấy bức ảnh cô xinh nhất, dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn một icon cặp đôi và việc đáng chú ý nhất là anh đã gắn thẻ tài khoản của cô.
Trước khi anh nhấn đăng lên, cô đã giữ tay anh:
“Anh không sợ sao?”
Lục Đông Phong nhìn cô, ánh mắt khó hiểu:
“Hãy cho anh biết, anh phải sợ gì?”
Hạ Kiều Nghi chớp chớp mắt, quên mất cô mới biết anh có nhân cách chống đối, chỉ đành mặc kệ anh cứ vậy đăng lên.
Chưa hết, Lục Đông Phong còn cố ý chỉnh sửa tình trạng mối quan hệ chuyển sang “đã đính hôn” với tài khoản của cô, kèm thêm thời gian từ ngày hai người hẹn hò với nhau ở thành phố C trong nghi thức kết hôn Ấn Độ tại lễ hội Holi.
Thấy cô cứ chăm chăm nhìn mình suy tư, anh đã nhắc nhở:
“Nghĩ gì thế, mau lấy tài khoản của em xác nhận đi nào.”
Hạ Kiều Nghi có chút chậm chạp, cô nói:
“Không xác nhận được không?”
Anh đây là cố ý công khai cô với mọi người, với gia đình của anh để phủ nhận mấy tin tức mẹ anh đăng.
Không nghĩ cô từ chối, anh đã quắc mắt nhìn cô:
“Không được.

Em định cài trạng thái độc thân mãi như thế để cua trai hả? Tài khoản của em còn không cho anh xem, anh đâu biết được một ngày có bao nhiêu tên đàn ông nhắn tin cho em đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận