Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Nhà họ Hoàng.
Hoàng Cẩm Huyền đột nhiên bị khóa tài khoản, mấy ngày nay không vui vẻ.

Chị ta đã cố tìm mọi cách để khôi phục lại, thậm chí là thuê vài hacker nhưng đều nhận được câu trả lời là:
“Không khôi phục được, tài khoản bị mã hóa bởi một hacker cấp cao rất chuyên nghiệp.”
Cỡ như họ không hỗ trợ được.
Trong lúc chị ta đang suy tư có nên cân nhắc tìm một hacker cao cấp để lấy lại bằng được tài khoản hay không thì đã nghe người giúp việc báo lên thư phòng gặp cha chị ta.
“Ba gọi con có việc gì vậy?”
Hoàng Cẩm Huyền đứng ngay ngưỡng cửa thư phòng, gõ nhẹ hai tiếng.
Ông Hoàng gọi chị ta vào bên trong, bảo chị ta ngồi xuống ghế.
“Mấy ngày nay ba nghe nói quan hệ của con với Lục Đông Phong không được tốt?”
Biết ngay cha sẽ hỏi tới chuyện này.
“Vâng, anh ấy đang qua lại với một người con gái khác.

Nhưng ba yên tâm, con và bác gái Lục rất thân thiết.

Bác ấy hứa với con, chỉ có con mới là con dâu của Lục gia.”
Ông Hoàng thở dài:
“Con có yêu Lục Đông Phong không?”
Hoàng Cẩm Huyền nhất thời im lặng.

Từ trước người lớn đã nói chị ta sẽ gả cho Lục Thiếu tá một người đàn ông chính trực tài sắc vẹn toàn, thế nên chị ta luôn cho rằng mình chính là vợ tương lai của anh.

Cũng chưa từng một lần nghiêm túc suy nghĩ xem cảm giác hạnh phúc, cảm giác rung động mỗi khi gặp anh có phải là yêu hay không?
Cho đến khi nhìn anh và Hạ Kiều Nghi tình tứ, chị ta mới biết mình từ khi nào đã yêu anh say đắm, không muốn nhìn anh với người phụ nữ khác.

Chỉ muốn anh là của mình chị ta thôi.
Một lúc sau, chị ta trả lời:
“Con yêu.

Nhưng sao vậy ba?”

“Ba đang cân nhắc gia đình chúng ta có nên sang Pháp hay không…”
Hoàng Cẩm Huyền ngỡ như nghe được một chuyện rất buồn cười:
“Sao lại thế hả ba? Sao đột nhiên lại sang Pháp?”
Ông Hoàng cân nhắc thật kỹ, xong lại thở dài thêm:
“Không có gì.

Ba chỉ cảm thấy nếu ở đây gia đình chúng ta sẽ không phát triển được.”
“Nhưng công việc của ba… cán bộ nhà nước mà phải sang Pháp phát triển hay sao? Ba à, có phải đã xảy ra chuyện gì mà ba không thể nói ra không? Ba nói với con đi, con bây giờ đã lớn, con sẽ cố gắng hết sức ủng hộ ba mà.”
Ông Hoàng càng im lặng, Hoàng Cẩm Huyền càng cố chấp thuyết phục.

Cuối cùng ông đành nói:
“Chuyện ba và mấy người bạn nhận tiền của doanh nghiệp bị người ta nắm thóp.

Họ đã ra điều kiện với chúng ta…”
“Điều kiện gì vậy ạ?”
Hoàng Cẩm Huyền sốt ruột.
Ông Hoàng không đành lòng, nhưng vẫn nói ra:
“Chính là hủy hôn ước với Lục gia… Giờ công ty của mẹ con cũng đang bị người ta vây chặt lấy, chỉ cần chúng ta phản kháng, họ chắc chắn sẽ bóp chết chúng ta.

Ban đầu ba nghĩ chỉ cần con hạnh phúc, ba mẹ thế nào cũng được.

Nhưng sau khi theo dõi quan hệ của con và Lục Đông Phong và cả đứa con gái kia.

Ba thấy con và cậu ta không có hy vọng đâu.

Dưa hái xanh chắc chắn không ngọt, chưa kể, cậu ta trước giờ cứng rắn không sợ trời không sợ đất… con nghĩ ông bà Lục sẽ ép được cậu ta cưới con ư?”
“Hóa ra là vậy…”
Hoàng Cẩm Huyền ngỡ ngàng nhận ra:
“Bảo sao tài khoản mạng xã hội của con và bài viết của bác gái đột nhiên bị xóa sạch, còn dùng tới hacker cấp cao.

Hạ Kiều Nghi đó không đủ trình làm được, chỉ có Đông Phong và người khác…”
Chị ta đột nhiên bám lấy cánh tay ông:

“Rốt cuộc đối phương là ai vậy ba? Là ai mà có thể làm cho ba điêu đứng?”
Nhà họ Hoàng không sinh được con trai, Hoàng Cẩm Huyền lại không theo ba nối nghiệp, cơ ngơi dần tới thời suy thoái nên mới cố chấp bám víu vào hôn ước với Lục gia để củng cố địa vị, nhưng dù suy thoái là vậy thì cũng không thể nói hủy hoại là hủy hoại.

Bởi gốc rễ Hoàng gia đã cắm sâu trong giới quý tộc.
Ông Hoàng có vẻ rất ngập ngừng khi nói tới những người đó.
“Ba không chắc, nhưng có thể là tập đoàn X, tập đoàn của chính phủ.”
“???”
“Quá vô lý rồi.

Ba… chuyện này không thể nào được.

Một tập đoàn lớn tìm tới chỉ vì muốn con hủy hôn ước?”
Gần đây rất nhiều bên cũng đã nghe về sự hiện diện của tập đoàn X.

Nhưng đa phần họ vẫn còn cho rằng đó chỉ là lời đồn, vẫn xem thường tập đoàn X ra mặt.

Nhưng ông Hoàng biết… người có thể khiến Trọng Dương Thị sụp đổ thì chắc chắn không tầm thường.
“Ba biết chuyện này đối với con rất khó chấp nhận.

Nhưng con cứ suy nghĩ đi… chúng ta vẫn còn thời gian để lựa chọn.

Ba mẹ già rồi thế nào cũng được, chỉ lo cho con thôi.”
Nếu lỡ Hoàng Cẩm Huyền vẫn lựa chọn về Lục gia, thì với một người phụ nữ quan trọng gia thế như bà Lục sẽ có thể thật lòng yêu thương Hoàng Cẩm Huyền khi nhà họ Hoàng sụp đổ sao? Chỉ e lúc đó, chính Hoàng Cẩm Huyền cũng giống như Hạ Kiều Nghi hiện tại… bị ghét bỏ, không coi ra gì.
Nhưng Hạ Kiều Nghi còn có tình yêu của Lục Đông Phong.

Còn chị ta ở Lục gia có gì khác ngoài sự yêu thích nông cạn của bà Lục?
Điều này Hoàng Cẩm Huyền hiểu rất rõ.
Ông Lục nói do chị ta chọn, nhưng thực chất đang đẩy chị ta vào thế khó xử.


Liệu rằng Hoàng Cẩm Huyền sẽ lựa chọn gia đình hay là lựa chọn tình yêu?

Lên năm hai, Hạ Kiều Nghi cảm thấy mình càng ngày càng bận rộn.

Tần suất môn học dày đặc hơn, công việc đi từ thiện cũng thế.

Câu lạc bộ từ thiện gần đây vì chuyện của cô mà trở nên rất hot, nhiều người đăng ký tham gia, cũng có nhiều tổ chức phi chính phủ hay của doanh nghiệp ngoài tìm kiếm hợp tác.
Đa phần đều xuất phát từ mối quan hệ của bạn trai cô mà tìm đến.

Dù biết có chút thương mại hóa ở đây, nhưng mấy anh chị đứng đầu câu lạc bộ đã thống nhất:
“Không cần quan tâm mục đích thực sự của họ, chỉ cần quan tâm chúng ta đã, đang và sẽ giúp được bao nhiêu người.”
Cũng có lẽ vì bản thân ban đầu thích học kinh tế nhưng lại không làm gì nhiều liên quan đến kinh tế.

Đa phần thời gian cô hoạt động với mảng từ thiện, tiếp xúc với nhiều anh chị của các tổ chức khác nhau nên dần dần cô đã yêu thích công việc này.

Không chỉ là làm từ tâm muốn trả nợ kiếp trước, mà còn xuất phát từ niềm yêu thích tại thời điểm này.
Năm hai, cô đã thật sự đắn đo việc có nên chuyển ngành sang Công tác xã hội hay không?
Anh chị trong câu lạc bộ rất ủng hộ cô, nhưng cô vẫn không chắc.

Thật ra cô muốn kinh doanh kiếm nhiều tiền báo hiếu mẹ, còn làm về từ thiện hay công tác xã hội… xác định là lương sẽ không cao bằng bên kinh tế.
Cô nói chuyện này với Lục Đông Phong để tham khảo ý kiến của anh, ai ngờ anh đáp thẳng mặt cô:
“Anh nghèo lắm hay sao mà khiến em phải đau đầu suy nghĩ việc kiếm nhiều tiền để báo hiếu mẹ?”
Cô ghét bỏ nói:
“Dù sao cũng chẳng phải mẹ anh.”
Thế là anh liền giận cô mấy tiếng liền.
Cô mặc kệ, sau đó anh tự túc hết dỗi, quay lại nói chuyện với cô.
“Em muốn chuyển sang ngành nào cũng được, anh tôn trọng quyết định của em.

Thật ra nếu sang ngành thiên về xã hội cũng tốt, có anh ở đây, em chỉ cần chọn thứ mình thích thôi.

Còn tiền và công việc sau này, anh sẽ lo cho em.”
Cô khẽ cười:
“Cảm ơn Lục Thiếu tá đã bận lòng.”
Lục Đông Phong đột nhiên hôn lên môi cô:
“Sai rồi, phải là Trung tá Lục.”
“Hả?”
Dưới cái nhìn ngơ ngác của cô, Lục Đông Phong đã dúi vào tay cô tờ công văn chính thức về việc bổ nhiệm chức vụ và thăng hàm cho đồng chí Lục Đông Phong.

Hạ Kiều Nghi đọc từng chút, đọc thật kỹ.
Cả người thẫn thờ, rất lâu sau không bình tĩnh lại được.
Bất ngờ, cô ôm chầm lấy anh, bật khóc:
“Đông Phong… chúc mừng anh…”
Điều đó… điều đó thực sự có ý nghĩa với cô.

Cả đời trước, anh chỉ giậm chân tại chỗ, đời này, vậy mà lại có thể lên hàm rồi.

Đó là một bước ngoặt lớn.
Lục Đông Phong không hiểu vì sao cô lại khóc, chẳng lẽ chỉ vì quá vui cho anh thôi hay sao?
Hạ Kiều Nghi gạt vội nước mắt, đứng bật dậy kéo tay anh đi ra ngoài:
“Đi, chúng ta đi ăn mừng.

Hôm nay bà cô già em sẽ mời anh một bữa.”
Lục Đông Phong có chút không ngờ đến, cảm xúc trong lòng rất xúc động.

Anh nói:
“Đáng lý phải là anh chứ, để anh mời bà trẻ!”
“Không được, bình thường toàn là anh trả tiền… Em cũng có tiền chứ bộ… Anh đi nhanh nhanh, đừng lề mề.”
Lục Đông Phong bật cười, cùng cô tay trong tay ra xe.

Ngồi lên xe rồi, anh mới hỏi:
“Nếu mẹ biết em xin tiền mẹ đi bao trai, chắc chắn mẹ sẽ buồn lắm.”
Cô ra vẻ nói:
“Có mơ đi, tiền em đi từ thiện có được đấy.”
Những lần từ thiện dài ngày hay liên quan đến các tổ chức bên ngoài, cô và mọi người đều được trả một khoản tiền công, giống như đi làm thêm vậy.

Tuy không nhiều nhưng tích cóp lại cũng kha khá, việc mời anh một bữa sang chảnh không khó khăn.
Với lại, anh và Hàn Triết đều biết rõ số tài khoản ngân hàng của cô.

Hai người họ hết tranh nhau gửi tiền, lại đến tranh nhau mua đồ.

Nhất là anh, từ ngày biết Hàn Triết hay ‘đầu tư không lợi ích’ vào cô, anh đã ghen lồng lộn.
Cô đã từng trêu anh rằng:
“Dù sao anh ấy cũng kinh doanh cả một tập đoàn lớn, có lần cho em thẻ ngân hàng mà em không nhận.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận