Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Còn cô?
Hạ Kiều Nghi chán chẳng buồn nói, cô bị mấy người con gái lạ hoắc tiến tới làm quen.

Mà thái độ của cô trước giờ vẫn hời hợt với người lạ, hiện tại thật khó hòa nhập.

Không ít lần, mấy vị tiểu thư này có ý thăm dò cô, thử cô hết lần này đến lần khác.

Tất nhiên, với cương vị là bà cô già dưới thân xác gái non này, cô đều đối đáp ứng phó rất dễ dàng, chỉ là cô cảm thấy không thoải mái với thái độ vờ vịt qua loa của bọn họ.
Cũng may, trong lúc đó, cô lại vô tình nhìn thấy Hàn Triết ở cách đó không xa.

Cô đã nghe Cố Giai Khải nói về quan hệ ‘đối tác làm ăn’ của Hàn Triết và tập đoàn Hàn Thị cho nên có thể hiểu vì sao anh ở đây.
Mà không rõ có phải thần giao cách cảm hay không mà anh cũng thấy cô.

Cô hiểu anh mà, anh sẽ tới chỗ cô.
Hàn Triết cạn ly với mấy người đàn ông kia, sau đó kiếm cớ từ chối rồi đi về phía cô.

Vì có cớ lấy lệ, cho nên cô cũng thoát được mấy vị tiểu thư kia.

Họ nhìn cô rồi quay đi, lại âm thầm đánh giá về ‘bạn gái tin đồn của Lục Thiếu tá’.
Câu nói được lặp lại nhiều nhất chính là:
“Bạn gái của Lục Thiếu tá… quả nhiên là như vậy!”
Cô thật khác so với những lời đồn và các bức ảnh trên mạng.
Mấy vị chính trị gia tài giỏi có tiếng có ai là người tầm thường đến mức chỉ biết vì sắc quên sự như trên mạng hay nói? Dường như bọn họ đều cho rằng Hạ Kiều Nghi vốn dĩ phải là như vậy mới xứng đáng ở bên cạnh một người đàn ông thâm sâu như Lục Đông Phong.

Có người nói:
“So với Hoàng Cẩm Huyền, Hạ Kiều Nghi này trông có vẻ sắc sảo khó chơi hơn nhiều.

Hoàng Cẩm Huyền chỉ được gia thế thôi.”
“Không nói về Lục Thiếu tá, nhưng Lục lão gia và Lục phu nhân đều là những người của thế hệ trước… tất nhiên đối với họ vẫn là ưu tiên gia thế hơn chứ.

Chỉ có người trẻ chúng ta mới cảm thấy Hạ Kiều Nghi này quả thật không tồi.”
Mọi người đều gật gù thấy đúng:
“Thế nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ là thời của chúng ta… cứ nhìn Lục Thiếu tá đi mới thấy thế hệ cha mẹ hiện tại đã không còn quá quan trọng rồi.

Yêu đương tự do, quan trọng là mình phải thích.

Thế hệ cha mẹ cũng nên nhường sân lại cho chúng ta chứ không thể cứ mãi bảo thủ như vậy được, phải không?”
Đều là những người có suy nghĩ tân tiến, đi đây đi đó khắp nơi trên thế giới cho nên họ đều cảm thấy mấy lời này rất đúng.
Cũng có người không thích nhà họ Hoàng nên tranh thủ nhắc tới:
“Mà chưa kể, nhà họ Hoàng những năm gần đây cũng sa sút không kém, tin đồn Hoàng lão gia nhận hối lộ cứ ngày một nhiều.

Đến một lúc nào đó tin tức là thật hay giả đã không còn quan trọng nữa vì bọn họ cũng đã bị bôi đen trong mắt hội quý tộc rồi… Hoàng Cẩm Huyền đắc ý là vậy, nhưng người cuối cùng nở nụ cười đắc thắng là ai thì cũng còn chưa biết được!”
Mấy vị tiểu thư nghe xong đều đồng tình gật đầu.
Mà bọn họ bàn tán chuyện như vậy ở nơi đông người thế này, tránh làm sao được việc bị người khác nghe.

Chỉ là mấy bọn họ đều là những tiểu thư quyền quý, người khác không muốn gặp phiền phức đều né qua một bên.
Có điều, những gì họ nói đều bị Lục phu nhân ở một bên nghe hết thảy.


Mấy người chị em xung quanh bà cũng len lén xem sắc mặt của bà mà phản ứng, chỉ thấy bà không có ý định tiến tới chỗ mấy vị tiểu thư kia bênh vực Hoàng Cẩm Huyền mà chỉ chằm chằm con mắt về một phía, theo tầm mắt nhìn sang thì khá bất ngờ.
Hàn Triết gương mặt hơi ửng hồng biểu thị anh cũng đã uống không ít, giờ khắc này ngà ngà say nhưng vẫn ra vẻ tỉnh táo với cô thì lại có chút buồn cười.
Hai người chọn một bàn đứng trống, đứng nói chuyện với nhau.
Ánh mắt Hàn Triết nhìn sâu vào gương mặt cô, trái tim loạn nhịp, bàn tay kiềm chế không được mà nắm lấy tay cô.
“Em như vậy… thật đẹp.”
Thật lòng mà nói anh đã rất nhớ người phụ nữ ấy… nhớ cô của kiếp trước, nhớ cô ở trong vòng tay của anh…
Hạ Kiều Nghi hiểu sự phức tạp đem theo sự u buồn trong đôi mắt của người đàn ông.

Thế nhưng, cô vẫn nhẹ nhàng nâng tay anh đặt sang một bên.

Cô cười nhẹ, lúc này thật muốn nói một tiếng:
“Cảm ơn anh.”
Hàn Triết khó hiểu đáp lại ‘vì sao?’
Cô khẽ nói:
“Vì anh đã hiểu cho tình yêu của em.”
Vì anh ấy đã tôn trọng lựa chọn của cô, tôn trọng cô nên mới không cưỡng ép cô buộc phải lựa chọn một trong hai.
Đến giờ chẳng lẽ cô lại không hiểu anh ấy yêu cô đến nhường nào hay sao?
Chỉ là anh vẫn lựa chọn đứng phía sau, âm thầm bảo vệ, âm thầm làm chỗ dựa cho cô.

Đối với cô nó là tình cảm của người thân, cô đối với anh lại là tình yêu suốt một đời… mà phải là hai đời mới đúng.
Hàn Triết nghe vậy, anh nở nụ cười tự giễu, lại vỗ nhẹ mu bàn tay cô:

“Yên tâm.

Nếu nhà đó dám bắt nạt em, dù cái giá phải trả đắt thế nào… tôi cũng sẽ san bằng bọn họ.”
Cô thật sự xúc động, nhưng ngoài mặt thì phì cười mà đánh vào cánh tay anh:
“Nói gì vậy chứ? Như thế là không được đâu đó, giờ anh là người có con gái rồi, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả đấy!”
Nghe nhắc đến con gái, Hàn Triết lại khẽ ‘hừ’ một tiếng:
“Em chỉ được cái rước của nợ ném vào người tôi.”
Cô đoán là Hàn Triết Mẫn cũng hành ba ba của con bé kha khá rồi, cho nên hỏi thăm về tình hình con bé dạo gần đây thế nào.
Nghe Hàn Triết cứ thế phàn nàn về con bé, cô không tránh được bật cười vui vẻ.
Bấy giờ, không rõ Lục Đông Phong vẫn luôn ‘mất tích’ lại từ đâu xuất hiện.

Sắc mặt nhìn Hàn Triết ghen tuông rõ rệt, dưới con mắt dòm ngó của nhiều người đang quan sát về phía bên này, anh trực tiếp đi tới bên cạnh cô.
Bàn tay ôm eo cô thể hiện thái độ chiếm hữu công khai.
Trong đầu cô nghĩ: lại bắt đầu rồi đây.
Quả nhiên, Hàn Triết đã ngà ngà say thấy Lục Đông Phong cũng chướng mắt nên mở miệng châm chọc:
“Đúng là chó tìm xương.”
Lục Đông Phong càng không vừa mà đáp lại:
“Vậy mà miếng xương này con chó nào cũng muốn gặm.”
“...”
Hàn Triết không nghĩ anh lại dám thô thiển như thế, cứ nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của Hạ Kiều Nghi là hiểu.
Anh ấy nói với cô:
“Gợi ý cho em, lần sau muốn tìm hắn ở chỗ đông người thì cứ vớ đại một con chó là được.”
“...”
Gương mặt Hạ Kiều Nghi có chút bất lực, tầm mắt lại thấy mấy vị tiểu thư khi nãy nói chuyện với cô bỗng nhiên cũng di chuyển gần về phía mấy người hóng chuyện.

Bọn họ váy vóc lụa là, gương mặt xinh đẹp chỉ có điều đều cố gắng dỏng tai nghe lén, lại muốn quan sát drama tình tay ba của cô đây mà.
Cô xấu hổ, gương mặt cố tỏ ra bình ổn nhưng miệng đã thấp giọng mắng hai người đàn ông nọ:

“Hai người thôi đi, mọi người đều đang cười vào mặt chúng ta đấy!”
Mà hai người họ cãi cọ nhau bất chấp chứ cần gì quan tâm mặt mũi.
Cô thấy họ định gân cổ lên nói tiếp, liền trực tiếp véo nhẹ vào eo Lục Đông Phong:
“Anh im ngay.”
Cô liếc về phía Hàn Triết:
“Cả anh nữa.

Em thật xấu hổ khi đứng cạnh hai người mà.”
Trông sắc mặt cô có vẻ giận thật, hai người miễn cưỡng không nói nữa, ánh mắt lại liếc đểu nhau không ngớt.
Hạ Kiều Nghi bó tay rồi, cô chỉ làm được đến mức này thôi.
Lúc này cánh mũi hít phải mùi rượu, cô mới quan sát kỹ gương mặt Lục Đông Phong.

Đôi má hơi ửng đỏ, cho thấy mới đầu bữa tiệc anh đã uống không ít.
Cô lo lắng:
“Phải uống nhiều rượu thế à?”
Lục Đông Phong chưa trả lời, Hàn Triết đã cười khẩy đáp:
“Em nghĩ sao?”
Người khó ở như Hàn Triết ở đây cũng còn phải nể mặt mà uống đến ngà ngà say, thì người làm trong nhà nước, có nhiều mối quan hệ phức tạp cần phải duy trì hơn như Lục Đông Phong thì cớ gì thoát được.
Chỉ sợ đến cuối bữa tiệc, Lục Đông Phong sẽ say không đứng nổi mất.
Mà Lục Đông Phong thấy cô nhìn mình lo lắng, miệng cười ngốc nghếch:
“Không sao, mấy bác trong ngành mời anh uống, không tránh được.”
Cô phàn nàn:
“Haizzz, hai người hạn chế đi mấy bữa tiệc kiểu này đi, nhỡ say không biết đường về bị người ta giăng bẫy phải làm thế nào?”
Nhắc đến từ ‘giăng bẫy’, cô đột nhiên nghiêm mặt lại, đôi mắt sắc lạnh liếc xéo Lục Đông Phong:
“Chẳng lẽ nào, đêm nay ông già Hàn Thiên Dương đó sẽ thu lưới trai đẹp hay không? Không được, không được… Lục Đông Phong anh phải về ngay…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận