Hạ Lam giật mình quay lại, thấy anh thì mừng rỡ, bà không nghĩ ngợi nhiều đã chạy tới nhờ anh đưa tới nhà thuốc.
Ở trên xe Lục Đông Phong biết được tình hình của Hạ Kiều Nghi, trong lòng hối hận dằn vặt, điều đó hiện cả lên gương mặt anh.
Hạ Lam rất muốn hỏi anh lý do vì sao hai người cãi nhau để ra nông nỗi này, nhưng xe vừa tới nhà thuốc bà đã vội xuống mua thuốc hạ sốt cho con.
Bình thường trong nhà có thuốc dự phòng, nhưng đợt này thì đã hết thuốc mà bà chưa kịp mua.
Mua xong lại vội vã trở về, Lục Đông Phong cũng theo bà lên nhà.
Hàn Triết Mẫn nôn nóng đứng đợi ở cửa, thấy bà về không kịp mừng đã thấy phía sau còn có Lục Đông Phong.
Hạ Lam đi qua con bé, bà nói:
“Bà mua thuốc được rồi, đêm nay để bà trông mẹ, con sang phòng bà mà nghỉ ngơi đi, trẻ con thức khuya rất hại sức khỏe.”
Hàn Triết Mẫn lầm lì không nói, con bé chặn đường không cho Lục Đông Phong đi qua.
Hạ Lam muốn nói gì đó, mà vội nên đành kệ.
Bà vào phòng cho Hạ Kiều Nghi uống thuốc, nhìn thấy cô vẫn chưa ăn xong bát cơm bà lấy cho lúc trước khi đi mua thuốc, lại lo lắng thúc giục.
Bên ngoài, Lục Đông Phong cau mày nhìn con bé, gương mặt nghiêm nghiêm khiến người ta phát sợ.
Hàn Triết Mẫn cũng sợ, nhưng vì Hạ Kiều Nghi con bé cứng rắn nói:
“Khó khăn lắm mẹ mới nín khóc, chú đừng vào làm phiền mẹ, chú đi về đi.”
Thấy con bé này cũng bảo vệ Hạ Kiều Nghi gớm, Lục Đông Phong miễn cưỡng giảm bớt chút căng thẳng trên gương mặt.
Anh nạt nộ:
“Trẻ con đứng sang một bên.”
Hàn Triết Mẫn đương nhiên không chịu, thấy anh cố ý chen vào, con bé đã cắn vào tay anh.
Anh càng cố đi, con bé càng cắn mạnh.
Nhưng anh là quân nhân mà, làm sao có thể để một con nhóc gây khó dễ được.
Lục Đông Phong thậm chí còn khiêng cả Hàn Triết Mẫn vào nhà, đến mức khiến con bé sợ hãi khóc ầm lên.
“Người xấu… mẹ ơi… người xấu…”
Hạ Kiều Nghi nghe tiếng khóc của Hàn Triết Mẫn, hoảng hốt đặt vội bát cơm lên kệ bàn lao vội xuống giường bất chấp sự ngăn cản của mẹ.
Lúc chân chạm đất, cô cảm tưởng mình ngã đến nơi, may mà vẫn đứng vững, đi vội ra ngoài.
“Mẫn…”
Nhìn thấy tình cảnh Lục Đông Phong cắp con bé lên bằng một tay cơ bắp, lúc ấy cô thực muốn ba chấm, không biết tại sao lại thế.
Hàn Triết Mẫn vội nhả răng ra khỏi cánh tay đã bật máu của anh, chạy về ôm lấy cô.
“Huhu…”
Hạ Kiều Nghi ôm lấy con bé, xoa lưng xoa đầu chấn an.
“Ngoan, đừng khóc…”
Ánh mắt cô và Lục Đông Phong giao nhau, cảm giác đặc biệt khác lạ.
Anh vội đi tới muốn xem cô bệnh thế nào, nhưng cô đã kịp bình tĩnh lại mà né đi bàn tay anh, cô nói:
“Anh tới đây làm gì?”
“Anh…”
Lục Đông Phong không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt cô chuyển lạnh:
“Anh chưa đọc tin nhắn?”
“Anh đọc rồi.”
Lại nói thêm:
“Em chưa đọc câu trả lời của anh phải không?”
Cô chưa đọc, có chút tò mò, nhưng lúc ấy đã nói:
“Câu trả lời có tác dụng gì sao? Lục Đông Phong, tôi không phải con rối để anh xoay mòng mòng, anh thích thì ban phát tình cảm không thích thì vứt tôi vào xó.
Anh yên tâm, tôi nói vậy không phải vì tôi buồn bã gì đâu, chỉ là tôi tiếc tình yêu đặt sai người…”
Anh vốn dĩ không phải ‘anh ấy’.
Cô ôm Hàn Triết Mẫn quay lại vào phòng:
“Anh về đi, từ giờ anh đừng bao giờ đặt chân tới nơi này nữa.
Nó không thuộc về anh đâu.”
Cô thực sự mệt mỏi.
Tình cảm nâng lên được phải hạ xuống được, không nên cố chấp với chấp niệm kiếp trước.
Nhìn mẹ và Hàn Triết Mẫn mà xem… đêm nay họ vì cô mà khổ sở như thế nào.
Hạ Lam đứng ở trước cửa phòng cô, bà nháy mắt với Lục Đông Phong ra hiệu đừng đôi co lúc này.
Lục Đông Phong cũng biết hiện tại cô đang mất bình tĩnh nên nói mấy lời tổn thương anh là chuyện bình thường.
Anh cười khổ, ngồi lại bên ngoài phòng khách nhà cô.
Đến gần hai giờ sáng, Hạ Lam mới từ phòng con gái đi ra.
Bà đóng cửa phòng cẩn thận, nhẹ chân đi tới ngồi trước mặt anh.
“Con cũng nên về nghỉ đi thôi.”
Anh có thể ngủ được sao?
Lục Đông Phong thấp giọng hỏi:
“Con có thể ngồi đây được không?”
Hạ Lam hết cách, bà gật đầu.
“Đợi mẹ vào lấy cho con cái chăn.”
“Không cần đâu mẹ…”
Anh chưa dứt lời, bà đã nói:
“Đừng từ chối, nếu con ở nhà mẹ mà bị cảm, mẹ của con đến bắt đền chúng ta còn mệt hơn.”
Bà cố ý nói vậy là hàm ý nhắc anh.
Đợi bà lấy chăn mang ra, Lục Đông Phong chỉ cảm thấy có lỗi:
“Con xin lỗi.”
“Con không có lỗi.”
Bà nói ngay:
“Mẹ không biết hai đứa đã xảy ra chuyện gì, ban đầu còn tính giúp hai đứa làm lành.
Nhưng rồi lại nghĩ, không khéo đây chính là sự sắp đặt của ông trời… Lục gia không chấp nhận con gái mẹ làm con dâu chắc con là người rõ nhất.
Con là chàng trai tốt, mẹ thật sự tiếc nếu con không làm con rể của mẹ… Nhưng so với con, mẹ đương nhiên là sót con gái của mẹ hơn… Ví dụ sau này, con bé về nhà con, mẹ cũng không thể nhìn được con gái mẹ bị sự dè bỉu của gia đình chồng…”
Hạ Lam nói rất nhiều, bình thường bà rất ít khi ra mặt phản đối chuyện gì, nhưng đều âm thầm suy xét thiệt hơn.
Trong lòng bà, dù anh có tốt tới đâu thì gia đình anh vẫn có khả năng đối xử tệ với con gái của bà.
Bà thà không để chuyện đó xảy ra còn hơn.
“Không biết con bé đã nói với con về xuất thân của con bé chưa?”
Biết bà định nhắc tới chuyện gì, anh chỉ im lặng.
Hạ Kiều Nghi không thích đề cập quá nhiều đến những chuyện đó, thông tin đều do một tay anh tự tìm hiểu và biết được.
Hạ Lam nhìn ánh mắt anh, thấu hiểu đến bật cười, ý cười không giấu được sự chua chát:
“Lục gia ở thành phố H này có ai không biết là một gia tộc quyền lực trong thượng lưu? Trước nay bất kể chuyện gì Lục gia cũng luôn được ưu tiên, nhưng Hạ gia chúng ta thì không thế con à…”
Lời nói hàm ý sâu xa của bà bị Lục Đông Phong hiểu thấu, ánh mắt anh khiến một người mẹ như bà hơi chột dạ né tránh.
Bà tiếp tục nói để đánh lạc sự chú ý của anh:
“Chuyện gia đình con muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối là điều dễ hiểu.
Ngay từ khi hai đứa bắt đầu mẹ đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là không nghĩ hai đứa có thể yêu nhau được tới tận bây giờ, khó khăn tất nhiên sẽ ngày càng nhiều hơn nên việc không giữ được nhau là chuyện bình thường.
Quan trọng mẹ vẫn hy vọng hai đứa có thể chia tay trong hòa bình, đừng mãi ôm uất ức trong lòng…”
Lục Đông Phong nhìn bà, ánh mắt chất chứa sự đấu tranh vô tận.
Thấy lời đã đủ ý mà cũng đủ tổn thương người đối diện, Hạ Lam không nói thêm nhiều nữa, bà đứng lên định đi vào phòng nghỉ, không quên dặn:
“Con nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy rời đi sớm.”
Ý là đừng để Hạ Kiều Nghi thấy anh, mất công cô lại nổi đóa lên khiến bà lo lắng.
Nhìn bà bước đi, bóng dáng cô đơn… lòng trắc ẩn trong anh trỗi dậy.
Anh thấp giọng gọi:
“Mẹ… con có chuyện muốn hỏi mẹ…”
Hạ Lam mệt mỏi quay lại:
“Có chuyện gì sao?”
Lục Đông Phong đi tới gần bà:
“Con xin lỗi… nhưng con có thể hỏi mẹ, mẹ có nhớ năm ấy những người đàn ông đó là ai không?”
Hạ Lam thoáng chốc mở to hai mắt, giọng nói trở nên gấp gáp sâu bên trong ẩn chứa một tia hoảng loạn:
“Ý con là sao?”
Thật khó để có thể nói ra, một người đàn ông trưởng thành như Lục Đông Phong lúc này lại trong tình cảnh ấp úng, hé miệng rồi đóng miệng không dứt khoát được.
Nhìn thấy sự đấu tranh trong ánh mắt Lục Đông Phong, Hạ Lam đột nhiên tái mặt không rõ vì sao.
Trước khi anh mở miệng, bà đã cướp lời nói trước:
“Đêm nay đã muộn rồi, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Thấy anh vẫn định lên tiếng, bà đã dùng thái độ cứng rắn nói:
“Con nghỉ đi, mẹ cũng mệt… mẹ đi nghỉ trước.”
Bà không đợi anh trả lời, cứ vậy bỏ vào phòng ngủ đóng cửa thật chặt.
Lục Đông Phong nhìn biểu hiện trốn tránh của bà, trong lòng đã không còn câu hỏi gì nữa, triệt để tuyệt vọng.
….