Sáng sớm, chim hót líu lo ngoài trời, cô gái trên giường cựa quậy một cái, chậm rãi mở mắt ngồi dậy.
Cô đập nhẹ vào thái dương, lông mày nhíu chặt, đầu đau như búa bổ, trong đầu chậm rãi dâng lên từng mảng kí ức.
Cô nhớ...
Hôm qua cô uống rượu cùng mọi người, sau đó cảm thấy có chút chóng mặt nên ra sân sau, sau đó...!sau rồi gặp Hàn Đông Đường.
Cô còn nhớ mình đã nói chuyện với hắn, sau đó...ngủ thiếp đi?
Không nhớ gì cả.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô đã nói gì với hắn rồi?
Tại sao lại bám lấy cô không buông chứ?
Đợi cơn đau dịu xuống, cô mới nhìn xung quanh căn phòng.
Đây là...
Hơi thở chậm lại, căn phòng này đối với cô vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Bố trí vẫn như vậy, màu sắc vẫn như vậy, dường như chưa có gì thay đổi.
Trái tim siết lại khó chịu, cô chưa từng nghĩ mình sẽ quay về nơi này, đột nhiên có chút không thích ứng.
Hàn Đông Đường đâu?
'Cạch'
Cửa phòng bật ra, Hàn Đông Đường ngược sáng bước vào.
Hắn thấy cô ngồi nhìn mình, bật ra một tiếng cười trầm thấp:
"Tỉnh rồi à?"
Giây phút đó, cô không biết là mình đã thất thần, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, lại như đang xuyên qua hắn, nhìn vào hư không.
Hắn thấy bộ dáng của cô, nụ cười sâu hơn, tiến tới xoa đầu cô.
"Sao thế?"
Cô giật mình hoàn hồn, tránh né phất tay hắn ra, nhíu mày lạnh nhạt.
"Đừng chạm vào tôi."
Hắn hơi sững người, sau đó buông tay xuống:
"Tỉnh rồi thì xuống nhà dùng bữa thôi, tôi đợi em." Nói rồi, khẽ cười nhìn cô sau đó rời đi.
Cô ngồi trên giường, cắn môi sau đó xuống giường làm vệ sinh.
"Phương tiểu thư." Quản gia thấy cô xuống liền cúi đầu, không có chút cảm xúc khác thường gì, vẫn quen thuộc bình tĩnh.
Giống như...cô chưa từng đi, giống như...cô vốn luôn ở đây.
Cô bỗng cảm thấy nực cười.
Hàn Đông Đường đang đọc báo, nghe thấy liền ngẩng đầu, sau đó buông tờ báo xuống đứng dậy.
"Chuẩn bị thức ăn." Hắn nói với quản gia.
Quản gia gật đầu lui vào phòng bếp.
Cô theo hắn vào trong, ngồi xuống hỏi hắn:
"Hàn tổng, anh muốn làm gì?"
Hắn dựa ra sau, cười khẽ một tiếng:
"Tôi nói tôi muốn nhốt em lại, em tin không?"
Phương Mộc Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống, đầy cảnh giác.
Hắn cười cười:
"Đùa em thôi.
Em là bác sĩ riêng của tôi, em ở đây có vấn đề gì?"
Cô nhếch môi:
"Tôi nghe nói, anh có bác sĩ riêng mới."
Là Cố Vạn Tinh nói với cô.
Hắn nhìn cô, lát sau mới nói:
"Vì em đi nên mới có người mới.
Bây giờ em về, tôi chỉ cần em."
Tôi chỉ cần em.
Bốn chữ đó đập mạnh vào tim cô, khiến cô hơi đơ người.
Cô nhớ, cô đã nghe câu này rồi.
Sắc mặt cô lạnh nhạt, "Nếu đã có người mới thì tìm lại người cũ làm gì.
Hàn tổng hẳn là nên quan tâm tới người mới đó đi."
Không sai, hắn đã tìm người khác, sao giờ lại quay về với cô?
Là hắn nói ra câu chia tay trước, là hắn không phân rõ đúng sai phải trái, tại sao bây giờ, cứ như là cô phụ hắn?
Chia tay rồi, bỏ qua luôn không được sao? Sao cứ phải mơ hồ mà nắm giữ như thế này?
Hàn Đông Đường nghe cô nói thì trầm mặc, khuôn mặt dù vẫn bình tĩnh nhưng đáy mắt lại như có sóng cuộn, lát sau hắn mở miệng:
"Em đi bao lâu thì ở đây bấy lâu.
Khoảng thời gian này, em phải ở đây chăm sóc tôi."
Cô nhăn mày, cô đi hơn một năm có nghĩa là phải ở đây hơn một năm?
"Hợp đồng không nói như vậy."
Hắn cười, nụ cười kia vẫn dịu dàng như nước, "Nhưng mà hợp đồng kia em kí với thời hạn 5 năm."
Hắn lại sâu xa nói: "Hay là em muốn tiếp tục làm? Nếu em muốn vậy thì tôi không có ý kiến gì." Hắn còn vui nữa kìa.
Phương Mộc Tĩnh lạnh mặt, trong lòng thầm cảm thấy hối hận.
Hợp đồng...
Nếu đã chia tay, sao lại không dứt khoát mà từ bỏ? Bây giờ lại dựa vào một bản hợp đồng để níu kéo nhau, Phương Mộc Tĩnh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cô ghét nhất là dây dưa mờ mịt, nhất là những người đã từng rất quen thuộc với mình.
Hắn dường như xem tình cảm không là gì cả, muốn chia tay thì ngay cả một lí do cũng chẳng có, im im lặng lặng để cô một mình ngơ ngẩn suy nghĩ cùng bất lực.
Giờ lại muốn dựa vào một bản hợp đồng để giữ cô lại bên người, cũng chẳng có một lí do nào cả.
Hắn dường như không cần giải thích bất cứ thứ gì, chỉ cần bản thân muốn thì sẽ bắt ép người khác nghe theo mình, không cho phép từ chối.
Nếu bọn họ thật sự yêu nhau nhiều như thế, tin tưởng nhau nhiều như thế, thì lời chia tay kia có dễ dàng hạ miệng hay không?
Phương Mộc Tĩnh trầm lặng suy nghĩ.
Cuối cùng cô vẫn không còn lựa chọn, giống như bản thân định sẵn sẽ bị hắn xoay tròn.
"Hàn Đông Đường, tôi đã từng nói nếu như không có việc gì, chúng ta tốt nhất đừng nên gặp nhau." Cô cau mày, giọng nói sắc bén.
Hắn cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng nói:
"Tôi làm sao biết mình sẽ bệnh lúc nào, em chỉ cần ở đây bằng với khoảng thời gian em đi, qua thời gian đó, em muốn đi đâu đều được."
Cô tức đến cười, đoạn thời gian đó ngắn lắm à? Hắn không biết bọn họ đã chia tay sao?
"Chăm sóc tôi là nhiệm vụ của em."
Cô là mẹ hắn hay ba hắn?
Được, chăm sóc đúng không? Tôi nhất định sẽ 'chăm sóc' tốt cho anh.
"Được."
Kết quả như nằm trong dự đoán nên Hàn Đông Đường không kinh ngạc quá nhiều, chỉ mỉm cười hài lòng.
Vẻ mặt kia của hắn khiến lửa giận cô bùng lên, mạnh bạo ăn cơm.
Hắn nhìn cô, khẽ cười lắc đầu, cúi đầu ăn sáng.
Cô vẫn như vậy.
Thời gian này, hắn sẽ làm cô tha thứ cho hắn.
______