Một tuần sau, thương thế của Hàn Đông Đường đã hoàn toàn hồi phục.
Có thể nói, vết thương của hắn hồi phục vô cùng nhanh.
Vì Tần Liên cần ở lại để tiếp tục theo dõi, nên Hàn Đông Đường bảo Mike làm thủ tục xuất viện cho mình.
Còn hắn thì đi tìm Phương Mộc Tĩnh.
Lúc trước, cô nói mình đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, vậy là khoảng thời gian một tuần này, hắn hoàn toàn không gặp được cô.
Hoặc nếu có, thì cũng là lướt qua rồi cô liền đi mất, căn bản không muốn nhìn hắn, chuyện này làm Hàn Đông Đường vô cùng buồn bực, nhưng lại giúp hắn biết rằng, cô vẫn còn rất quan tâm hắn.
Hàn Đông Đường đi đến phòng làm việc của cô, nhưng trợ lí lại nói cô đang họp.
Hắn nhìn nhìn trợ lí, xác định hắn ta không gạt mình, sau đó khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Trợ lí thấy hắn đi rồi, mới giơ tay lên vỗ ngực thở phào.
Dọa chết cậu ta rồi.
Ánh mắt quá đáng sợ, giống như đang muốn xẻ đôi cậu ta ra.
Qua nửa tiếng nữa, hắn mới tiếp tục đi tìm cô.
Lần này, quả thật gặp được.
Phương Mộc Tĩnh thấy hắn, hơi nhíu mày, sau đó bước nhanh hơn, muốn rẽ sang nơi khác.
Hàn Đông Đường sải đôi chân dài, vài bước tiến lên kéo lấy cánh tay cô.
"Tiểu Tĩnh..."
Cô bị hắn kéo đành dừng lại, mất kiên nhân quay đầu, giọng nói lạnh nhạt:
"Hàn tổng có chuyện gì?"
Hắn ý vị sâu xa nhìn cô, sau đó có chút buồn bực nói:
"Em cố ý tránh mặt tôi?"
Cô nghe hắn hỏi, môi hơi mím lại, kéo cánh tay bị hắn nắm ra, nhưng hắn nắm quá chặt, cô kéo mãi mà không được, đành nói:
"Không có, Hàn tổng, tôi còn có việc, mời anh buông tay."
Hắn không buông, ngược lại còn dùng sức, kéo cô lại gần mình, đầu hơi cúi xuống, cánh môi mỏng chậm rãi nhếch lên:
"Không có? Vậy khi nãy khi thấy tôi, em chạy làm gì?"
Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, cộng thêm mùi hương trên người, cô nhất thời có chút quên phản ứng, nhưng sau đó trấn định lại:
"Tôi không chạy, tôi có việc gấp."
"Ồ."
Hắn ồ một tiếng, nhìn cô.
Phương Mộc Tĩnh khó chịu, bầu không khí trở nên kỳ quái gượng gạo.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói:
"Viện phó, Viện trưởng..." Trợ lí thấy hai người ôm ôm ấp ấp, tư thế lại có chút ái muội, giọng nói cứng đờ ngắt quãng, lát sau mới nói tiếp hai chữ:
"...tìm chị."
Cô như vớ được phao, gật đầu, giật mạnh tay ra, vội chạy đi.
Hàn Đông Đường giương ánh mắt lạnh lẽo, bắn về phía trợ lí.
Cậu ta sợ toát mồ hôi.
Chính mình cũng gật đầu chào một tiếng, sau đó chạy té khói.
Hôm nay là ngày gì vậy trời.
Trong phòng Viện trưởng, Cố Vạn Tinh cười cười nhìn cô:
"Anh vừa rồi có tính là cứu em không?"
Phương Mộc Tĩnh buông ly nước xuống, gật gật đầu:
"Cảm ơn anh."
Cố Vạn Tinh dựa người ra sau ghế sofa, nhìn cô, nghiêm túc nói:
"Anh nói này, nếu em đã quyết định, vậy thì cứ tiến tới đi."
Phương Mộc Tĩnh kì lạ nhìn anh:
"Hôm nay anh sao vậy?"
Bình thường chỉ hận không thể mắng cô, cấm cô không được lại gần Hàn Đông Đường, hôm nay vậy mà lại nói như vậy?
Anh lườm cô, giọng điệu trách móc:
"Còn không phải anh nhìn không được bộ dáng đó của em à? Chuyện tình cảm, anh không thể ngăn cản được, huống chi, em và hắn ta đều nguyện ý, anh cũng không có tư cách cản em."
Tình cảm chính là như vậy, một giây trước, bạn còn nói bạn ghét đối phương, hận đối phương, nhưng một giây sau, trái tim của bạn lại vì đối phương mà đập, còn bản thân mình đã rung động lúc nào không hay.
Cô trầm ngâm một lát, sau đó mới chậm chạp hỏi lại, giọng điệu có chút do dự:
"Anh cảm thấy, em và hắn ta, còn có thể đi tiếp không?"
Cố Vạn Tinh nhìn ra cửa sổ, lát sau mới nói:
"Vậy phải hỏi chính em rồi.
Em hãy đè tay mình lên trái tim, tự hỏi rằng, em rốt cuộc có muốn cùng hắn ta đi tiếp hay không?"
.....
Em hãy đè tay lên trái tim, tự hỏi rằng, em rốt cuộc có muốn cùng hắn ta đi tiếp hay không?
Âm thanh Cố Vạn Tinh vẫn còn lưu lại trong đầu.
Cô thử đặt tay lên đó, trái tim có tiết tấu đang đập trong lồng ngực.
Cô không ngờ, Cố Vạn Tinh lại trở thành quân sư tình yêu
Mà anh lúc này đang tức giận xem hồ sơ.
Anh chỉ không muốn thấy Phương Mộc Tĩnh như vậy.
Còn đối với Hàn Đông Đường kia, một chút hảo cảm anh cũng không có.
Tuyệt đối không!
Cô làm sao biết được suy nghĩ của anh, lúc này, cô đứng trước cổng bệnh viện, tay cầm điện thoại.
Hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.
"Alo, Sơ Ái, có muốn đi dạo không?"
......
Trong một quán ăn, Sơ Ái chăm chú nghe cô nói, sau đó mới như không tin được, hỏi lại:
"Cô muốn quay lại với Hàn Đông Đường?"
Cô gật đầu.
Sơ Ái cuống cuồng lên, vội nói:
"Cô phải suy nghĩ cho kỹ nha." Lần trước cô như người chết, khiến Sơ Ái còn thấy sợ.
Cả người như rối gỗ bị giật dây, không chút sức sống.
Cô nói:
"Nghĩ kỹ rồi."
Sơ Ái chớp mắt, sau đó thở dài, bộ dáng hết cách:
"Haiz, cô thích là được."
Điện thoại trên bàn rung lên, cô vươn tay, mở tin nhắn ra:
[Em ở đâu, khi nào về, tôi đến đón em.]
Cô nhìn tin nhắn, tim không tự chủ đập mạnh lên.
"Quán ăn X, đường Y, khoảng 20 phút nữa."
[Được.]
Sơ Ái nhìn cô, lại nhìn điện thoại của cô, sau đó quyết định không nhìn nữa, cúi đầu loay hoay ăn uống.
Ăn uống có thể xua đi mọi ưu phiền.
Buồn? Ăn!
Vui? Ăn!
Cô ấy ăn rất nhiều, nhưng vẫn không mập.
Đây có thể coi là...phúc lợi đi?
Phương Mộc Tĩnh đặt điện thoại lên bàn, cùng ăn với Sơ Ái.
Cô như nhớ cái gì, ngẩng đầu hỏi:
"Cô và Cố Vạn Tinh định khi nào thì sinh bảo bảo?"
Sơ Ái đang ăn suýt sặc, ho khù khụ, với lấy ly nước.
Bình tĩnh lại, cô ấy mới nói:
"Tôi chưa có ý định sinh con đâu, còn trẻ như vậy, vẫn nên tận hưởng thế giới của hai người."
Cô gật đầu, cũng đúng.
Đang ăn, bên cạnh liền xuất hiện thêm một người.
"Phương Mộc Tĩnh, cô cũng ở đây à?"
Giọng nói xuyên qua tai cô, khiến cô nhất thời cứng người, sau đó đáy lòng dâng lên sự chán ghét.
Sơ Ái ngẩng đầu nhìn, người đàn ông này hình như quen Tiểu Tĩnh, nhưng cô không có phản ứng với hắn ta.
Hắn ta nhìn qua Sơ Ái, gật đầu chào, vô cùng giống một thân sĩ.
"Lý Hiển Chi, anh làm gì?"
Cô buông đũa, lạnh mặt nhìn hắn ta.
Lý Hiển Chi?
Bạn trai cũ của cô?
Sơ Ái đột nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng đáng ghét.
Nghe nói, hắn ta có vợ rồi.
"Gặp lại phải chào.
Muốn mời cô ăn một bữa, được không?"
Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt của cô, lại rơi xuống trên cơ thể cô, kín đáo dò xét.
Cô nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ bài xích dữ dội:
"Không được."
"Ồ." Hắn ta ồ một tiếng, không rõ ý vị.
Sơ Ái tròn mắt nhìn người đàn ông này.
Gì đây?
Dụ dỗ Tiểu Tĩnh à?
Đột nhiên cảm thấy, Hàn Đông Đường tương đối tốt hơn gã đàn ông này.
Ít nhất, hắn không bày ra vẻ mặt đáng ghê tởm kia.
Cô càng nhìn càng thấy ghét, vẻ lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm cả khuôn mặt:
"Chúng tôi còn phải ăn, mời anh đi chỗ khác."
Ngón tay hắn ta khẽ gõ lên bàn, mỉm cười:
"Vậy...hẹn gặp lại."
Cô trừng mắt nhìn hắn ta đi.
Gặp lại cái đầu anh!
Ăn xong, hai người ra trước cửa quán ăn đợi.
Sơ Ái nói:
"Gã đàn ông đó có ý đồ với cô, cô phải cẩn thận đấy."
Cô đương nhiên nhìn ra.
Gật đầu một cái, một chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.
"Tôi về trước đây." Sơ Ái nói.
"Ừ."
Sơ Ái vừa đi, một chiếc xe khác nhanh chóng chạy tới.
Hàn Đông Đường tự mình lái xe, cô mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào.
"Đợi lâu không?"
Cô lắc đầu.
Hàn Đông Đường nhìn cô, nở nụ cười.
Thu lại nụ cười, ánh mắt hắn nhìn ra phía sau qua kính chiếu hậu, hơi lạnh, bên trong còn ẩn ẩn tối tăm, sau đó lái xe đi.
Ở một góc khuất khác, lộ ra một đôi mắt, nhìn về phía chiếc xe vừa đi.
Bên trong đôi mắt là u ám, và có sự mong chờ.
______