Tiếng động cơ dừng lại, một người đàn ông bước xuống, đi vòng qua ghế sau mở cửa xe.
Xuất hiện là một đôi chân dài thẳng tắp, sau đó là một khuôn mặt lạnh lẽo không nhìn ra xúc cảm.
Hắn sải đôi chân dài bước vào bên trong, còn người đàn ông cũng đi theo sau.
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, phong lưu vô hạn, anh ta cúi đầu chào người đàn ông:
"Lão đại."
Sau đó, ánh mắt đảo qua người phía sau, mang theo tìm tòi nghiên cứu, lại chứa mất phần kinh ngạc.
Hàn Đông Đường gật đầu, mở miệng nói:
"Mike, cậu đưa Tần Liên đi tham quan xung quanh đi, sau này hai người sẽ còn hợp tác rất nhiều." Nói xong liền đi vào bên trong, rất nhanh liền khuất bóng sau lối rẽ.
Mike vươn mắt nhìn đến khi hắn biến mất rồi thu ánh mắt lại, đuôi mày nhếch lên, đi vòng quanh một vòng quanh Tần Liên, sau đó mở miệng, giọng nói pha lẫn ý cười, lại như có như không mấy phần dụ hoặc:
"Xin chào, tôi tên là Mike."
Anh ta nghe thấy người trước mặt trả lời, âm thanh lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe:
"Tần Liên."
"Ồ.
Khi nãy lão đại nói chúng ta sẽ còn hợp tác rất nhiều, nên chúng ta cũng nên làm quen từ từ.
Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tham quan."
Tần Liên khẽ gật đầu, trong lòng Mike hiếm khi xuất hiện cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Người bên cạnh anh ta rất đẹp, chính là loại mang theo nét đẹp sắc bén, càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng cũng rất lạnh lùng, lạnh đến cứng ngắc, nghiêm túc, khiến anh ta muốn tháo bỏ lớp vỏ bọc kia...
Khoan đã!
Dừng lại!
Anh ta đang nghĩ cái gì vậy?!
Không lẽ lâu quá không tìm phụ nữ? Ừm, chắc chắn là vậy, lâu quá không được giải tỏa nên có chút hiểu lầm.
Anh ta là đàn ông, thẳng, rất thẳng, làm sao có thể chứ?
Gặp lần đầu mà nổi dục niệm...
Mike lắc đầu, xua đi ý nghĩ điên dại kia.
Không khí trầm mặc, có chút xấu hổ, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu làm gì bên cạnh lão đại vậy?"
Tần Liên lạnh nhạt nói, nghe ra không ít xa cách:
"Tôi làm trợ lí của Tổng giám đốc, quản việc ở Hàn thị."
"Ồ, thì ra là ở Hàn thị, đã làm bao lâu rồi?"
"Gần 2 tháng."
Mike khẽ nhướng mày, khẽ cười không hỏi nữa.
Mặc dù lạnh nhưng càng nhìn càng đáng yêu.
A! Không khống chế được bộ não nữa rồi, anh ta bị sao vậy?!!
Tần Liên nhìn vẻ mặt sầu khổ của Mike, thầm nghĩ: Người này có bệnh à?
Ấn tượng đầu của Tần Liên về Mike là: nhiều lời, tà mị, lại tỏa ra hơi thở phong lưu, toàn chẳng có ý gì tốt đẹp cả.
Mike quyết định đánh lực chú ý đi hướng khác, hỏi tiếp:
"Cậu có bạn gái chưa?"
Tần Liên cau mày, bạn gái? Trong ấn tượng của cậu, phụ nữ = phiền phức, vậy nên:
"Chưa."
"Vậy bạn trai?"
Tần Liên: "..."
Bạn trai? Cậu á?
Nhìn cậu giống người đồng tính lắm sao?
Câu hỏi này khiến Tần Liên không vui nên cậu trầm mặc không đáp, nhưng trong mắt Mike lại là:
"Cậu có bạn trai?" Giọng nói mang theo nghi hoặc lại có chút tò mò.
Tần Liên nhìn vẻ mặt của anh ta, hơi giận, lạnh lùng đáp lại:
"Không có."
"Vậy tại sao khi nãy cậu không trả lời?"
Tần Liên cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề, bước chân nhanh hơn, bỏ Mike một khoảng.
Mike gào lên với cậu:
"Này, này, đợi tôi với, cậu đừng đi bậy, lạc đó..."
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
.....
Quả thật là đúng như lời Hàn Đông Đường nói, hai người sẽ hợp tác rất nhiều lần, vì vậy mà càng ngày càng thân quen, sau đó không ai không biết trợ lí Tần và Mike có quan hệ vô cùng tốt.
Mà qua một thời gian làm việc chung, hai người cũng đánh giá cao đối phương.
Một người thì thông mình, có khả năng nhận biết rõ các loại vấn đề tình huống, một người thì mưu kế thâm sâu, có năng lực bày ra kế hoạch khôn lường, mà cả hai lại có điểm chung: Độc ác và tàn nhẫn.
Nhưng mà, bây giờ lại có chút khác biệt...
Mike nằm dài trong phòng làm việc của Tần Liên, chán nản than thở:
"Phụ nữ bây giờ chả ai thú vị cả."
Tần Liên nghe anh ta lầm bầm cũng chẳng quan tâm, cậu cũng thừa biết cái tính lăng nhăng của Mike, nhưng mà vẫn có vô số phụ nữ ùa vào lòng anh ta như thường, đúng là...
Nhưng mà không biết từ lúc nào, cậu đột nhiên không thích bên cạnh anh ta xuất hiện người phụ nữ khác, chỉ muốn anh ta...chú ý đến mình?
Tần Liên lắc đầu, vội buông bỏ suy nghĩ kia.
Mike thầm xoắn xuýt, tất cả những người qua tay anh ta, không phải là vì tiền và danh thì chính là giả bộ yêu anh ta thật lòng, sau đó thì lơ đãng lộ ra bản chất thật.
Mike không hiểu, không lẽ anh ta nhìn thấu bản chất của bọn họ nên càng ngày càng không có hứng thú với phụ nữ.
Nhưng mà ngẫm lại...
Từ khi anh ta và Tần Liên chính thức hợp tác, hình như anh ta rất ít khi qua lại với phụ nữ khác.
Lại nhớ tới đôi lúc mình thẩn thờ nhìn cậu, sau đó tim bất giác đập nhanh lên, không lẽ...lâu ngày sinh tình?
Ôi mẹ ơi!
Cái qué gì thế?
Anh ta...không thể nào! Không thể nào! Tuyệt! Đối! Không! Thể! Nào!
Mike đột nhiên ngồi bật dậy, làm Tần Liên đang chỉnh lí lại tài liệu cũng giật mình, giương mắt nhìn anh như tên bị bệnh, nhưng Mike dường như vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa nên không để ý, không thèm nói một câu liền lập tức rời đi như chạy giặc.
Tần Liên kinh ngạc nhìn người dần khuất bóng, thầm bĩu môi sau đó cúi đầu làm tiếp công việc.
Quan tâm anh ta làm gì!
Còn Mike lại nhanh chóng đi tìm một người phụ nữ kiểm chứng lại xu hướng giới tính của mình.
Chỉ vài câu nói, vài động tác đã đưa được người phụ nữ kia vào khách sạn, hai người từ ngồi nói chuyện sau đó lăn đến lên giường, bắt đầu thoát y, nhưng mà đến lúc anh ta chuẩn bị tiến vào, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh, không phải người phụ nữ dưới thân mà là...Tần Liên!
Trong đầu, người đàn ông sắc mặt bị tình dục quấy nhiễu, mang theo hương vị khó nói, cánh môi đỏ rực phát ra âm thanh rên rỉ nhu thuận kích thích từng sợi thần kinh của anh ta, khiến anh ta có được sự hưng phấn lạ lẫm, mà bộ phận nào đó cũng vì thế mà sưng đau, càng muốn phóng thích, Mike đè dục vọng xuống, đáy lòng nổi lên từng trận tê dại cùng với hoảng hốt, anh ta đột nhiên căng mặt, đẩy người phụ nữ dưới thân ra, cả người như gặp quỷ.
Cô ta đang đạt khoát cảm thì đột nhiên bị cắt đứt, cả người mơ hồ, âm cuối câu dẫn mê hoặc:
"Anh à?"
Mike đột nhiên cảm thấy ngứa mắt vô cùng, vẻ mắt lạnh xuống, phun ra một chữ:
"Cút!"
Cô ta sững người, sau đó theo bản năng quấn tới, ôm cánh tay anh ta, cạ ngực mình vào, nũng nịu:
"Sao thế?"
Mike quay đầu sang, ánh mắt ẩn ẩn sát khí âm u không ngừng tản ra hơi lạnh khiến cô ta hoảng sợ, không thèm nhìn thứ gì lập tức chạy ra ngoài.
Mike ngồi xuống ghế sofa, bàn tay vuốt mi tâm, cả người mang theo sự phiền muộn, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh khi nãy, hạ thân vừa hồi phục lập tức có phản ứng mãnh liệt, cao ngạo hùng dũng.
Mike ngớ người, thầm trừng mắt không thể tin, anh ta bị bệnh rồi, không nhẹ đâu, nhưng mà...dường như chẳng muốn chữa, người kia, cũng rất dễ thương, lại là người đầu tiên khiến anh ta cảm thấy bản thân mình dường như đã rung động.
Nhìn tên nhóc cao đầu kiêu ngạo của mình, Mike thầm thở dài, đứng dậy đi vào toilet, rất nhanh liền vang lên âm thanh xả nước.
Mà Tần Liên không biết rằng, mình đang bị người anh em của mình nhớ thương.
.....
Sau lần đó, Mike luôn vô tình cố ý nói đến việc hai người đàn ông yêu nhau, Tần Liên đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chẳng thấy hứng thú, chuyện đó khiến Mike vô cùng đau đầu.
Người mình thích chẳng có hứng thú với mình.
Đau lòng.
"Tiểu Tần à, tôi bây giờ chẳng muốn yêu đương với phụ nữ nữa."
Mike nằm ườn ra bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, nhằm xem phản ứng, nhưng mà...không có.
Vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc lạnh nhạt như cũ, nhưng thực tế trong lòng lại đang khinh bỉ nồng đậm.
Yêu đương?
Cái tư thế hai ngày thay một kia của anh là yêu đương à?
Cậu lại có khái niệm mới rồi đây.
Tần Liên nhẹ giọng:
"Vậy thì đừng yêu nữa."
Mike đập bàn, trợn tròn mắt:
"Không yêu đương thì không phải sẽ chán chết sao?"
Cậu hết nói nổi, thở dài nhìn anh ta:
"Vậy anh muốn thế nào?"
Mike nhướng mày, nụ cười sâu hơn, giống như con mồi đã rơi vào bẫy, trên thực tế, tim đang dần gia tốc:
"Tôi muốn đổi đối tượng, hay là...cậu yêu đương với tôi đi."
Câu nói vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng đáng sợ, mà đối tượng được Mike nhắc đến kia đang trừng mắt hoảng hốt, giọng nói cũng mất đi, mà cậu sẽ không thừa nhận, lúc đó, cậu đã có một sự kích động thế nào.
Nhưng cậu càng không thể tin được một người như Mike lại có thể nói ra những lời đó.
Phải chăng, anh ta cũng có ý gì đó với mình?
Nghĩ ngợi, sau đó cậu thầm rùng mình.
Không thể nào, người như Mike, trông thì phong lưu vô hạn, nhưng lại rất có quy tắc, không bao giờ tùy tiện làm chuyện gì.
Nên, có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi.
Anh ta chỉ đang đùa cậu thôi.
Lát lâu sau, Tần Liên mới có thể tìm lại khả năng nói chuyện của mình, giọng nói khẽ run, cậu nói:
"Đừng có nói bậy, anh điên à."
Nhưng Mike lại nói:
"Tôi nghiêm túc."
"Không muốn, tôi không muốn."
Cậu sao có thể đồng ý, tên kia lại đưa ra đề nghị đáng sợ như vậy, phụ nữ không đủ cho anh ta chơi à?
Mike đứng dậy, ánh mắt chiếu thẳng vào cậu, mang theo ánh sáng chói mắt:
"Tần Liên, dù cậu tin hay không thì tôi vẫn nói, tôi dường như hơi thích cậu."
Nói xong liền bỏ đi, để lại Tần Liên như pho tượng cứng ngắc ngồi đó, lúc lâu sau vẫn không thay đổi tư thế, cả người mơ hồ.
....
Từ đó về sau, Mike luôn để lộ rõ ràng sự yêu thích của mình với cậu, thỉnh thoảng nhìn cậu, sau đó lại động tay động chân, lúc đó Tần Liên tức đến nỗi xông vào đánh nhau với anh ta.
"Mike, anh nếu thích đàn ông, muốn tìm mới mẻ thì đi nơi khác mà tìm, đừng đánh chủ ý với tôi." Tần Liên lạnh giọng, cả khuôn mặt đều chìm trong băng giá.
Mike khẽ cười, khuôn mặt tà tứ, giơ ngón cái quệt ngang khóe môi, lau đi vết máu, lười nhác mở miệng:
"Cậu đánh mạnh như vậy, nhỡ hỏng mất nhan sắc tôi thì sao, vả lại..."
Mike kéo dài, nụ cười cũng mang 5 phần mị ý:
"...không phải chỉ sờ cậu vài cái thôi sao?"
Tần Liên tức đến đỏ mặt, bọn họ là hai người đàn ông, sờ tới sờ lui thì ra thể thống gì, hơn nữa, nếu trước kia thì không sao, nhưng mà bây giờ tên này có ý niệm đen tối với cậu.
"Anh đi đi."
Mike nhún vai, nhìn Tần Liên, nhẹ giọng:
"Tần Liên, tôi thông báo cho cậu, kể từ hôm nay, tôi chính thức theo đuổi cậu."
Lần đầu tiên, Mike có cảm giác ngọt ngào, mà sự ngọt ngào đó là do người trước mặt đem tới, nếu đã xuất hiện cái gọi là chân ái, thì anh ta sẽ nghiêm túc mà đón nhận.
Tần Liên ngơ ngác đứng đó, sau đó lập tức quay người rời đi, mang theo sự vội vã, cùng ngượng ngập.
Mà trong chuyện này, Tần Liên đã có một sự kiện vô cùng khó quên.
Đó là hôm cậu đi cùng Tổng giám đốc đi gặp đối tác.
Trợ lí của đối tác là một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, cô ta đứng sau lưng liên tục ném mị nhãn cho cậu, cánh môi đỏ tươi như máu nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
Tần Liên không quan tâm đến cô ta, đáy mắt vẫn là vẻ lạnh băng, trong đầu lại vô thức liên tưởng đến khuôn mặt của Mike, sắc mặt nhất thời tối sầm xuống.
Lúc kết thúc, người phụ nữ viện cớ muốn nói chuyện riêng với Tần Liên, cô ta dẫn Tần Liên đi đến một góc khuất, giọng nói mềm mại câu nhân vang lên:
"Trợ lí Tần, anh đã có bạn gái chưa?"
Tần Liên cau mày, khi nãy cô ta nói cô ta chuyển lời của đối tác với cậu nên cậu mới đi cùng cô ta, nhưng mà nhìn từ tình hình hiện tại thì có lẽ không như cô ta nói.
Cậu cất giọng lạnh nhạt:
"Chuyện này có lẽ không liên quan đến việc hợp tác của hai bên."
Cô ta khẽ cười, tiến lên đứng cạn Tần Liên, âm cuối nhẹ nhàng lả lướt khiến tim người khác mềm nhũn, nhưng vào tai của Tần Liên nó lại trở thành ma âm, chói tai vô cùng.
"Trợ lí Tần cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ, nhưng mà, tôi lại thích vẻ nghiêm túc đó của anh nha."
Một người đàn ông như vậy bây giờ rất khó tìm, cô ta cũng rất hứng thú.
Mà hai người đứng ở đó không thấy ở phía xa có một bóng người đang nhìn.
Từ góc độ của anh ta thì hai người gần như là dán sát vào nhau, Mike thầm nhíu mày, khuôn mặt hơi tức giận, anh ta sải chân bước tới, mà Tần Liên cùng lúc đó cũng lùi lại hai bước, vẻ cảnh giác ẩn hiện.
"Tôi không thích cô."
"Không sao, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tôi không tin anh không thích tôi."
Đối với sức hấp dẫn của mình, cô ta vẫn có sự tự tin đó, nhưng mà...
"Cậu ấy sẽ không thích cô."
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang khiến người phụ nữ không vui, cặp mắt nheo lại, nhìn người đang đi tới sau đó dừng cạnh Tần Liên, cô ta bật cười:
"Vị tiên sinh này sao lại nói như vậy?"
Tần Liên cũng dừng lại nhìn Mike, ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu, tại sao anh ta lại ở đây?
Mike cười cười, kéo tay Tần Liên:
"Bởi vì cậu ấy đã có người mình thích rồi."
Cô ta trừng mắt, sau đó lại liếc bàn tay đang nắm lấy cánh tay Tần Liên, đôi mắt lóe sáng:
"Người mình thích? Ai?"
Mike bật cười, "Người cậu ấy thích là..."
Anh ta dừng nửa chừng, sau đó cúi người xuống, hai cánh môi dán lên môi người nọ, sau đó tiến tới ấn chặt, ở trước mặt một người phụ nữ hôn lấy Tần Liên.
Mà không gian như ngừng chảy, người phụ nữ trợn tròn mắt không thể tin, tất nhiên còn có cả Tần Liên, trái tim cậu như ngừng đập, máu cũng dần đông lại, cả người căng thẳng, hai tay siết chặt, ngay lúc cậu sắp bùng nổ thì Mike buông người ra, nói một chữ cuối cùng:
"...!tôi."
Người phụ nữ như nhận đả kích, mặt hết trắng lại xanh, sau đó bỏ chạy thục mạng.
Mà Tần Liên vẫn còn ngơ ngác, sau khi hồi phục thì chính là một đấm vung tới.
Tên này cưỡng hôn cậu!
Anh ta vậy mà dám cưỡng hôn cậu!
Đáng chết!
Mike né một đấm kia, khẽ liếm khóe môi, nở nụ cười:
"Vị không tệ."
"Mẹ nó, Mike, anh làm gì? Ai cho anh hôn tôi?!"
Tần Liên giơ tay dùng sức lau môi mình, đôi mắt đỏ bừng như máu, cả người đều run lên.
Cậu...
Tức chết cậu rồi!
Cả người Tần Liên dâng lên một trận ấm ức cùng ủy khuất.
Anh ta xem cậu là gì chứ? Muốn sờ thì sờ, hôn thì hôn sao?
Ai cho anh ta cái quyền đó chứ?
Vành mắt cậu đỏ lên, thấp thoáng ánh nước, dọa Mike hết hồn, anh ta lắp bắp:
"Cậu...cậu đừng khóc nha, tôi...tôi cho cậu đánh là được, cậu đừng khóc, đừng khóc..."
Tần Liên tức quá hét lên:
"Anh cút đi, cút đi cho tôi!"
Mike gật đầu, nhanh miệng:
"Được được, tôi cút, nếu tôi cút thì cậu đừng có khóc nha, đừng khóc, tôi cút đây."
Tần Liên nhìn người dần biến mất, khẽ cắn môi, trên đây hình như còn lưu hơi ấm của người kia khiến cả người cậu mất tự nhiên.
Nụ hôn đầu bay mất rồi.
Nhưng mà nhìn bộ dáng kia của Mike, cậu vô thức nhếch khóe môi, trên gương mặt xuất hiện một loại dịu dàng mà cậu không hề hay biết.
Mãi cho đến khi Tần Liên suýt chết vì cứu Hàn Đông Đường, nhìn người đàn ông vì lo lắng cho cậu mà giận dữ mắng cậu một trận, lại nhìn thấy sự hoảng loạn còn vương lại trên mặt anh ta, cậu mới biết rằng, có lẽ anh ta là thật lòng quan tâm mình, cũng thật tâm thích mình.
Cậu chính là sợ anh ta không bỏ được thói phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng có một số thứ, chỉ khi đứng trên ranh giới sinh tử mới thấy được nó rất quan trọng với mình, cũng vì thế mới biết được tấm lòng của đối phương, nên Tần Liên mới quyết định cược thử một lần, lúc này cậu mới biết, người kia không biết từ lúc nào đã hiện diện trong tim cậu, rõ ràng đến từng chi tiết, chân thật đến từng xúc cảm.
Nhưng đến sau này cậu mới biết, tên này rõ ràng là một tên lưu manh đội lốt người, mà lúc này tên lưu manh kia lại đang giở trò lưu manh với cậu.
"Vợ à..."
Anh ta sờ loạn trên người cậu, bàn tay lướt đi trên từng tấc da thịt.
Tần Liên cau mày né tránh, đánh lên tay anh ta, bực bội:
"Đừng phá.
Ai là vợ anh? Gọi bậy gọi bạ."
Mike ôm eo cậu, giọng nói như bị nước hòa, ôn nhu lại mang theo vài phần nũng nịu.
"Em chứ còn ai.
Không có gọi bậy chút nào.
Hay em muốn gọi anh là "vợ"?"
Tần Liên ghét bỏ sự vô liêm sỉ của anh ta, đẩy con bạch tuột đang quấn trên người mình ra, "Tránh ra."
Anh ta lắc đầu, "Ưm, không tránh."
Anh ta nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh, mang theo sự cầu xin dịu dàng: "Hay là chúng ta sinh một đứa con đi."
Tần Liên nhìn anh ta như kẻ thần kinh, ra vẻ ghét bỏ:
"Anh điên à, hai người đàn ông thì sinh thế nào?"
Mike nhướng mày phản bác:
"Sao lại không, bây giờ khoa học phát triển như thế, chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng được cả, em nghĩ xem, một đứa bé mũm mĩm đáng yêu, một nhà ba người có phải là rất hạnh phúc không?"
Tần Liên nghe anh ta nói đến thật lòng suy nghĩ, nương theo lời Mike, trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
"Có...thể không?"
Mike sáng mắt, biết rằng mình đã sắp thành công, tiếp tục dụ dỗ:
"Đương nhiên rồi, em nghĩ xem có thích không?"
Nhưng mà, lúc này trong đầu Tần Liên đang tưởng tượng bộ dáng mình to bụng như những người phụ nữ khác, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Khi Mike biết được ý nghĩ của cậu, lập tức bật cười nhào đến hôn cậu, hôn xong mà anh ta vẫn còn cười ha hả, bộ dáng kia trong mắt Tần Liên vô cùng đáng ghét.
Có gì đáng cười chứ?
Không phải thực tế chính là như vậy sao?
Mike bật cười, giải thích cho cậu:
"Em không phải trợ lí toàn năng sao, sao những thứ cơ bản như thế này cũng không biết vậy..."
Giải thích xong, vẻ mặt Tần Liên mới nhẹ xuống, còn chưa kịp nói thì cảm thấy trời đất đảo lộn, cả người bị Mike bế trên tay.
Cậu đỏ mặt, trừng mắt:
"Anh làm gì vậy?"
"Đương nhiên là đi chuẩn bị rồi."
"Nhưng mà chuyện này không cần phải đến bệnh viện sao?"
"Nhưng mà trước đó phải tập dượt trước chứ?"
"A, anh buông em ra."
"Không buông, đi thôi."
--Lần cược này cậu đã thắng, người cậu yêu cũng yêu cậu, nguyện ý cùng cậu tiến về phía trước, xây dựng nên một ngôi nhà hạnh phúc.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.--
____
Trời ơi có một cái ngoại truyện mà kéo dài chả xong, kiểm tra từa lưa chẳng có thời gian mà viết, một ngày đu được vài trăm chữ, cuối cùng cũng đu xong.
Mọi người nhớ vote nha, còn hai chương nữa thôi là hết rồi, thật đó.
Yêu nhiều.????????