Các lãnh đạp cấp cao nghe vậy đều trợn trừng mắt, đến Triệu Chấn Đông cũng run chân mà lùi lại một bước.
An Tịnh Nhã ngồi xuống ghế điềm nhiên vuốt ve bụng mình, cười đến rực rỡ như đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
"Trong lịch sử cũng không phải chưa từng có chuyện thái hậu buông rèm nhiếp chính phù trợ thái tử lên ngôi.
Huống chi bây giờ đã là thời hiện đại, nam nữ bình đẳng.
Các vị thấy tôi nói có đúng không.
Đứa trẻ này sinh ra sẽ là người thừa kế, bây giờ mẹ nó thay nó quản lý cũng không có gì là lạ."
Bên kia màn hình bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay bộp bộp, chỉ thấy Cao Trạch Tông cao hứng đứng dậy từ trên ghế, "Mọi người còn không mau chúc mừng đi.
Nhánh chính của Cao gia cuối cùng cũng có người thừa kế rồi."
Mấy vị bô lão đưa liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ có thể nghiến rằng mà vỗ tay, vỗ đến vàng dội.
Ở bên này Khang Dụ cũng mở đầu vỗ tay đầu tiên, đứng dậy nố chúc mừng.
Những người khác thấy vậy cũng đứng dậy nở nụ cười lấy lòng mà chúc mừng.
Ôn Thạch và Ngụy Tiết Giác cũng không cam tâm mà vỗ tay, chỉ có duy nhất Triệu Chấn Đông tay cũng không cử động nổi, càng không thể nở nụ cười giả dối.
An Tịnh Nhã đưa ánh mắt làm như vô tình nhìn đến biểu cảm Triệu Chấn Đông, sau đó nở nụ cười đầy tính khiêu chiến, "Dù sao dượng cũng mất công ở đây một chuyến, chi bằng ở lại đây giúp con một thời gian, có một số vấn đề quan trọng đúng là cần có dượng giúp sức."
Triệu Chấn Đông không nhìn ra mục đích của An Tịnh Nhã là gì, đáng ra đây là cơ hội tốt để cô đá ông ta đi, nhưng cô lại làm ngược lại, còn nhiệt tình mời ông ở lại giúp các dự án lớn.
Đúng là mơ hồ mà.
Sau khi kết thúc cuộc họp này, An Tịnh Nhã về phòng mới dám vuốt ngực mà thở nhẹ nhõm.
Không thể không nói, đứng trong đó đúng là áp lực đầy mình.
Sau đó cô lại còn bị tiếng cử mở cửa mạnh dọa cho chút nữa khụy xuống.
"Phu nhân." Giang Minh Triết có vẻ là chạy đến đây vội, quần áo xộc xệch như người vừa đánh nhau, tóc tai cũng rối bù, thậm chí còn không thấy kính của cậu đâu.
"Không có vấn đề gì?" An Tịnh Nhã trở lại ngồi xuống ghế hỏi.
Giang Minh Triết cúi đầu thành khẩn nhận lỗi, "Là do tôi làm việc sơ sót."
"Được rồi.
Thay quần áo, đeo kính lên, cậu là cánh tay đắc lực của tôi đấy." An Tịnh Nhã nghiêng đầu mỉm cười.
Giang Minh Triết làng việc bên cạnh Cao Minh Thành lâu nên sớm đã rèn được bản năng mặt lạnh mà đối diện với mọi thứ.
Nhìn đến nụ cười này của An Tịnh Nhã, thay vì cảm thấy đẹp giống như những người đan ông khác, anh ngược lại thấy nó giống một lời nhắc nhở hơn.
Giang Minh Triết cúi chào rồi đi ra ngoài.
.........
Mùa xuân đi qua, không còn cái lạnh buốt của mùa đông, nhưng cũng chưa cảm nhận cái nắng gắt của mùa hạ, vẫn là không khí trong lành ấm áp.
Lúc này, trăm hoa cũng đang đua nhau khoe sắc rồi.
An Tịnh Nhã ngồi ở bàn đá ngoài vườn hoa ăn nho lạnh, đang tính lấy thêm ăn lại thấy Mộng Phạn từ trong nhà đi ra liền vội vàng phi tang hết hạt nho đi, điện thoại cũng tắt để sang một bên, mắt nhìn trời cao trong xanh như đang chú tâm thưởng thức mỹ cảnh nhân gian vậy.
Mộng Phạn đi đến nhìn đĩa nho vơi đi một nửa, "Thiếu phu nhân, trên mép cô còn dính hạt kìa."
An Tịnh Nhã vội đưa tay lên, "Đâu?"
Mộng Phạn bất ngờ hỏi, "Cô vừa ăn nho trên bàn sao?"
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn đi nơi khác, tay hạ xuống để trên đùi, song song là cái bụng đã nhô lên năm tháng.
"Em đã bảo ăn đồ lạnh không tốt mà." Mộng Phạn thay đĩa nho lạnh bằng đĩa táo tươi vừa mới được hái xuống gọt vỏ.
An Tịnh Nhã quay lại cầm miếng táo cười đến vô hại, "Trời hôm nay có hơi nóng."
"Như vậy cũng không được.
Nếu chẳng may bị ốm thì phải làm sao."
An Tịnh Nhã biết mình sai, nhỏ giọng nói, "Cũng không nghiêm trọng như vậy."
"Nếu cậu Mạc mà biết...."
"A, được rồi mà." An Tịnh Nhã nghe nhắc đến Mạc Tu Kiệt mà đau đầu, ông cậu của cô chính là tên ác ma chuyên càm ràm đó.
Nói nhiều đến mức tai cô sắp mọc kén rồi.
Sau khi xử lý xong bữa ăn nhẹ này An Tịnh Nhã thay một cái váy rộng rãi nhẹ nhàng đi đến công ty.
Công việc của cô có Giang Minh Triết quản lý nên đa phần áp lực không lớn, chỉ là sắp đến buổi họp quý, lại đối mặt với mấy cáo già trong ban hội đồng, An Tịnh Nhã quả thực có chút đau đầu.
Triệu Chấn Đông cũng thu liễm suy nghĩ kia rất nhiều, cười đến thân thiện mà cùng cô bàn những dự án lớn.
An Tịnh Nhã cũng cho ông ta sắc mặt tốt, không có lật bàn cơ.
Chỉ là, qua thời gian lâu như vậy mà Angel cũng không có động tĩnh gì.
An Tịnh Nhã nhìn cái bụng nhô lên của mình, lại nhìn đến ảnh của người đàn ông đặt trên bàn, ánh mắt trầm đi một chút.
Lộ Khiết gọi điện thoại tới nhắc cô buổi hẹn lúc chiều, An Tịnh Nhã vui vẻ nói nhớ rồi, chính là đi mua sắm a~ An Tịnh Nhã cô tuy không thích mua sắm, nhưng là mua sắm cho bé con, cô nghĩ bản thân là mẹ cũng không thể vô tâm với con được, ít nhất cũng chuẩn bị một chút đồ đế ngắm.
Vốn ra Mạc Tu Kiệt cũng muốn đi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm đầy tức giận của Lộ Khiết nên chỉ có thể tự bỏ, ngoan ngoãn đến công ty xử lý công việc.
Hai người đầu tiên đi cửa hàng quần áo bà bầu, bụng của cô ngày một to, những áo trước mua đã sớm không vừa.
To...cũng là có nguyên do.
Bác sĩ nói đây là song thai, một cặp long phụng.
Chúng nó ham ăn, mấy tháng đầu hành hạ cô ăn không được, đến uống nước lọc cũng có cảm giác muốn nôn, nhưng sau đó như trải qua thồ kỳ đói khát, ăn nhiều, ăn đến mức An Tịnh Nhã lên cân đều muốn khóc ròng, chính là tăng rất nhiều cân.
An Tịnh Nhã lại nhớ lại khoảng thời gian bị hành đến mặt mày đều thiếu sức sống, tinh thần mệt mỏi không tốt, lúc đó cô thường xuyên lại nhìn thấy bản thân của kiếp trước, cũng ôm bụng to đứng dưới cây mai trắng.
Thật ra, cái "chấp niệm" kia hiện tại cũng yên ắng rất nhiều, không còn làm phiền giấc ngủ mỗi đếm của cô nữa, dường như cũng muốn cô chăm bé con thật tốt chào đời.
Lộ Khiết để An Tịnh Nhã vào thử quần áo, lúc quay đầu ra định tìm thêm bộ lại thấy hai người một nam một nữ đi vào, hơn nữa đều là người quen, đúng hơn là rất quen.
Cao Minh Thành và Angel??
Cái áo trên tay Lộ Khiết như vô lực mà rơi xuống, hai mắt cô trợn trừng lên nhìn.
Mà ánh mắt của "Cao Minh Thành" kia khi nhìn đến cô lại thập phần xa lạ lướt qua như người xa lạ.
Angel dường như cũng để ý đến ánh mắt đầy lửa rực của Lộ Khiết mà quay ra nhìn, vừa đúng lúc An Tịnh Nhã từ phòng thay đồ đi ra.
Mái tóc đen suông dài thả nếp song, mặc trên người váy bà bầu rộng rãi sang trọng màu đen trắng, chân đi đôi xăng đan đế bệt, An Tịnh Nhã mỉm cười từ phòng thay đồ đi ra.
Angel có chút chột dạ mà nhìn Cao Minh Thành, lại thấy ánh mắt anh không có đặt ở đó mới thoáng yên tâm.
"Ông xã, anh lựa đồ giúp em đi."
“Cao Minh Thành” gật đầu sau đó gọi nhân viên gần đó đến muốn giúp đỡ.
"Tôi muốn chọn một chiếc váy."
"Bà bầu mấy tháng rồi ạ." Nhân viên nữ rất tận tình mà hỏi.
"Bốn tháng."
"Vậy xin mời quý khách qua bên này.
Bầu bốn tháng thường chưa lộ nhiều, kiểu này rất thích hợp...."
“Cao Minh Thành” gật đầu một cái, tùy ý lựa ra một cái trong đó nói gói lại cẩn thận.
An Tịnh Nhã cũng nhìn thấy Angel và “Cao Minh Thành”, nhưng ánh mắt cô cũng chỉ kinh ngạc một giây, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.
Cô quay sang cười với Lộ Khiết, "Bộ này thế nào?"
Lộ Khiết thấy An Tịnh Nhã thản nhiên như vậy, mở miệng lại đóng lại, không có nói được thành tiếng.
"Angel, đồ mua xong rồi."
Angel quay sang thân mật khoác tay Cao Minh Thành, "Ông xã thật tuyệt." Sau đó lại liếc mắt đến An Tịnh Nhã đứng cách đó không xa kéo tay Cao Minh Thành đến gần.
"Chào An tiểu thư."
An Tịnh Nhã quay mặt ra, cũng cười một cái.
Angel có cảm giác như miệng mình bị cứng lại, cười không được mà khép cũng không được.
"Ông xã, đây là An tiểu thư, bạn của em.
An tiểu thư, đầy là Cao Minh Thành, chồng của tôi."
An Tịnh Nhã cười gật đầu một cái, "Trùng hợp, chồng tôi cũng tên Cao Minh Thành.
Chào hai người."