Đi suốt một ngày một đêm trên xe ngựa, lúc đi đến bìa rừng liền phải dừng lại.
An Hi vén rèm nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ, Ân Ly thúc ngựa đi đến bên cạnh, kính cẩn nói:
"Nương nương, chúng ta không thể đi đường chính được bắt buộc phải đi đường rừng.
Đường rừng lại không thể đi xe ngựa, chỉ có thể đi bằng ngựa."
An Hi vừa nghe liền hiểu, nàng lập tức đáp lại ngay.
"Bổn cung từ nhỏ đã được dạy cưỡi ngựa, ngươi không cần quá lo lắng.
Bất quá...."
An Hi quay đầu nhìn Xuân Hoa ngồi đối diện, tiếp tục nói: "Xuân Hoa muội ấy không biết cưỡi ngựa, ta lại không thể để muội ấy ở lại đây được."
Ân Ly im lặng một chút, cúi đầu nói: "Có thể đi chung ngựa với thần."
"Ngài không thấy phiền chứ?"
"Không thưa nương nương."
Xuân Hoa đỡ An Hi xuống xe ngựa, nàng chậm rãi bước đến chỗ con ngựa phía trước, vuốt nhẹ nhúm lông màu trắng ở đầu của nó.
Ân Ly xuống ngựa đi đến nói: "Nương nương, thần đã chọn trước một con ngựa phù hợp với người, không biết nương nương thấy sao?"
An Hi nàng hiện tại vừa qua tuổi mười tám, tuy so với những người cùng tuổi nàng có chút lớn hơn, tuy nhiên vẫn là nữ nhi có dáng người mảnh mai, chọn ngựa cũng phải chọn con phù hợp.
Ân Ly trước tiên đỡ An Hi lên ngựa, nàng liền thúc ngựa đi một đoạn, sau đó quay lại hét lớn nói.
"Ân đại nhân, ngựa tốt lắm."
"Nương nương, người cẩn thận kẻo ngã đó "
Xuân Hoa lo lắng nhìn theo nàng hét lớn.
An Hi cầm đưa tay vẫy vẫy với nàng, nói không sao.
Ân Ly quay sang nhìn Xuân Hoa.
"Xuân Hoa cô nương, chúng ta cũng nhanh chóng lên ngựa thôi."
Xuân Hoa mỉm cười gật đầu đi đến bên cạnh con ngựa, lóng ngóng không biết lên kiểu gì.
Ân Ly liền tiến đến nói.
"Xuân Hoa cô nương, thất lễ rồi." Nói xong liền ôm eo Xuân Hoa bay lên ngựa để nàng ngồi phía trước mình.
Xuân Hoa thẹn đỏ cả mặt mím môi không dám quay lại nhìn.
Ân Ly hai tay vòng qua người Xuân Hoa, kêu nàng tay cầm vào dây , thúc ngựa về phía trước.
Đường rừng thúc ngựa đi cũng thật khó, lúc gần đi đến nơi đóng bản doanh của Cao Lãnh Hoàng đế thì An Hi ngã ngựa, cả người đều xây xát rướm máu.
Ân Ly cùng Xuân Hoa đều sợ đến mặt cắt không một giọt máu, vội xuống ngựa chạy đến.
Để tránh kinh động đến giặc, đoàn người của Ân Ly trừ chàng ra chỉ có thêm ba thuộc hạ thân cận dưới chướng.
Hoàng hậu An Hi ngã ngựa, tay bị thương không thể điều khiển ngựa.
Thân phận của nàng còn là Hoàng hậu, tuyệt nhiên không thể dùng cách của Ân và Xuân Hoa cùng một ngựa đi được.
An Hi dù rất đau, nhưng nghĩ đến Cao Lãnh còn đang bị thương không biết thế nào, kiên trì nói.
"Bổn cung không sao, chúng ta tiếp tục đi tiếp."
"Không được."
Ân Ly vội vàng nói.
"Nương nương, người bị thương rồi, nếu còn tiếp tục đi nữa sẽ không ổn.
Trời lúc này cũng chập chạng tối rồi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi trước, cũng là để vết thương của người đỡ đi một chút.
Đợi mai trời sáng sẽ tính tiếp."
Không còn cách nào khác, tất cả mọi người chỉ có thể ở lại trong rừng nghỉ một đêm.
"Đốt lửa nhỏ thôi."
Ân Ly ở bên kia căn dặn thuộc hạ vài câu, sau đó đi đến bên cạnh An Hi, nhìn qua vết thương của nàng sau đó đưa cho Xuân Hoa một lọ thuốc, nói nàng ấy bôi cho An Hi.
Ân Ly nói xong đi một vòng xem xét, sau đó quay trở lại, gương mặt có chút lo lắng.
An Hi qua ánh lửa nhỏ để ý sắc mặt khác lạ của chàng liền lên tiếng hỏi.
"Ân đại nhân, có chuyện gì sao?"
Ân Ly nghĩ một chút liền trả lời đúng sự thật.
"Nơi này của chúng ta rất gần đại bản doanh của địch.
Nếu còn không nhanh rời đi, rất nhanh sẽ bị phát hiện."
An Hi nghe vậy lien quay lại nói với hai người thuộc hạ kia đang nhóm lửa.
"Dập lửa."
Hai người nghe vậy chần chừ nhìn Ân Ly, Ân Ly liền lên tiếng.
"Hoàng hậu nương nương, nơi này rừng núi, nhiệt độ về đêm xuống thấp.
Người còn đang bị thương...."
"Bổn cung không sao.
Ân Ly, nếu không chúng ta đi tiếp, có thể đi bộ qua đại bản doanh của địch trước..."
An Hi nói xong liền vịn tay Xuân Hoa đứng dậy.
Ân Ly vội cản lại.
"Không được, nương nương.
Nương nương, người đang bị thương, không thể di chuyển nhiều được."
"Ân Ly...."
"Ân Ly thất lễ rồi."
Ân Ly nói xong liền xoay người đi đến chỗ khác không muốn tiếp tục nói vấn đề này với An Hi.
Xuân Hoa thấy vậy lên tiếng khuyên nhủ nàng vài câu, An Hi cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Quả nhiên như lời Ân Ly nói, nơi này gần đại bản doanh của địch, rất nhanh sẽ có đội tuần tra của địch đến.
Lúc An Hi còn đang ngủ, Ân Ly liền lay nàng và Xuân Hoa dậy.
"Hoàng hậu nương nương...."
An Hi nghe xong cũng mặt biến sắc, suy nghĩ một chút nàng liền nói.
"Ân Ly, người cùng thuộc hạ rời khỏi đây trước đi."
"Nương nương, người ....."
"Ta xuất tha thân tộc An Thị của An Dạ Quốc, tuy trên người mặc trang phục Hoa Quốc, nhưng nét mặt và giọng nói của ta đều là của An Dạ Quốc.
Bọn địch này chắc chắn sẽ không nhằm vào người An Dạ Quốc."
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này tuyệt đối không được."
Ân Ly vừa nghe liền hiểu ý An Hi, vội quỳ xuống.
"Hoàng hậu nương nương, người là Hoàng hậu của Hoa Quốc, Hoàng thượng nổi danh yêu thương cưng chiều Hoàng hậu, nếu như bọn họ biết được người là Hoàng hậu, vậy tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm."
"Ân Ly, ta ngoài là Hoàng hậu, còn là trưởng công chúa được Hoàng đế An Dạ Quốc cưng chiều nhất, bọn họ nếu dám đụng đến ta, nếu vậy đối mặt với họ không chỉ có Hoa Quốc nữa."
Thấy từ xa đã có ánh lửa cùng tiếng động mạnh, An Hi vội đẩy tay Ân Ly đi.
"Bổn cung hiện tại dùng cương vị Hoàng hậu ra lệnh cho ngươi, mau lập tức rời khỏi đây."
Ân Ly vẫn quỳ trước mặt An Hi, nét mặt kiên định không rời.
Mắt thấy ánh lửa ngày một gần, An Hi liền nghiêm giọng quát lên.
"Ân Ly, ngươi gọi bổn cung một tiếng Hoàng hậu, nhưng lệnh của bổn cung ngươi cũng không nghe.
Ta nói gì các ngươi cũng nghe, các ngươi có phải hay không coi thường Hoàng hậu là ta."
"Hoàng hậu nương nương, nếu không, thần sẽ cõng người."
"Ân Ly, bổn cung là Hoàng hậu, ngươi dám mạo phạm chạm vào bổn cung.
Mau rời khỏi đây.
ĐI ĐI!!"
An Hi liếc đôi mắt phượng sắc xảo nhìn ba tên cận vệ bên cạnh, ra hiệu cho họ kéo Ân Ly rời đi.
"Ân Ly, trước khi ta quay trở lại, ngươi không được để Hoàng thượng biết là ta ở đây."
An Hi nói xong thì ra hiệu cho nhóm cận vệ cùng Ân Ly rời đi, sau đó quay sang Xuân Hoa, vội vàng nói.
"Xuân Hoa.
Tấm da mặt giả bị bỏng hôm trước muội còn giữ không?"
Xuân Hoa vội lục tay nải lấy ra.
"Nương nương, người tính làm gì?"
An Hi dán một cái lên mặt mình, sau đó cũng dán cái còn lại lên mặt Xuân Hoa.
Sau đó lại lấy ra hai cái mạng che mặt màu trắng, che đi nửa gương mặt từ dưới mắt trở xuống.
Tiếp theo liền kéo Xuân Hoa nằm trở lại chỗ gốc cây, nói nhỏ.
"Muội cứ theo lời ta nói mà làm."
Xuân Hoa gật đầu sau đó làm theo An Hi nhắm mắt lại.
Chỉ vài phút sau đã có tiếng chạy rầm rầm trên đất, sau đó một vật sắc nhọn lạnh lẽo kề ngay trên cổ hai người.
An Hi giả bộ giật mình tỉnh giấc, sau đó sợ hãi nhìn đám người hung tợn trước mặt.
"Phó tướng, bên này phát hiện hai người khả nghi."
Tên phó tướng nghe được đi đến, mặt mày bặm trợn quét mắt nhìn hai nàng, giọng nói thì sỗ sàng oang oang.
"Hai người các ngươi là ai?"
An Hi đẩy Xuân Hoa về phía sau nàng, giọng nhẹ nhàng có chút run run nói.
"Dân nữ tên Xuân Nhi, còn đây là muội muội Xuân Hoa.
Nhà ở dưới chân núi, hai hôm trước vào rừng tìm thuốc chẳng may bị lạc đến đây, mệt quá nên ngủ thiếp đi."
"Các ngươi đeo cái gì trên mặt kia, gỡ xuống."
An Hi liền cúi mặt lảng tránh nói: "Dân nữ cùng em gái lúc nhỏ chơi đùa chẳng may bị bỏng, trên mặt từ đó để lại sẹo, sẽ dọa phó tướng giật mình."
Tên phó tướng này có chữ hiểu biết, nghe An Hi nói liền hỏi.
"Ngươi không phải người Hoa Quốc sao lại ở đây."
"Dân nữ sinh ra ở An Dạ Quốc, sau đó bị bắt cóc cùng muội muội rồi lưu lại đến đây."
"Trước tiên cứ đưa về bản doanh.
Đi."