"Ôi trời ơi!"
Lúc này ở ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thốt đầy kinh ngạc, mọi người đều cùng lúc quay mặt ra nhìn.
An Tịnh Nhã chỉ thấy người đi vào là một quý bà ăn mặc rất sang trọng, hơn nữa khí chất tỏa ra cũng vô cùng có uy lực.
Mà giọng nói này, An Tịnh Nhã cảm thấy có chút quen quen.
Hình như là...
"Mẹ!"
Cao Minh Thành lên tiếng, tiến lại gần bà định xách đồ phụ bà, lại bị Cao phu nhân đẩy ra không thương tiếc mà một đường hướng thẳng đến chỗ An Tịnh Nhã.
Bà đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thật lâu vào đôi chân An Tịnh Nhã, vẻ mặt bất ngờ đến không thể tin được.
An Tịnh Nhã cười nhẹ một tiếng, hơi cúi người chào, giọng nói nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Mẹ!"
Cao phu nhân vẫn chưa hết ngỡ ngàng nhìn lên, sau đó lại nhìn thật lâu vào đôi mắt của An Tịnh Nhã, tay bà run run đưa lên chạm nhẹ vào mặt cô, cất giọng.
"Tiểu Nhã...con....con...con nhìn thấy rồi sao?"
"Nhìn thấy, không ngờ mẹ lại trẻ như vậy, rất sang trọng và xinh đẹp."
Cao phu nhân nước mắt lăn dài từ đôi mắt đã có nếp nhăn của mình xuống, hạnh phúc ôm chặt lấy An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã hơi kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh đã ôm lại bà, tay ở lưng vỗ nhè nhẹ.
"Cuối cùng....!cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này.
Ông trời quả nhiên không đối xử bất công với người tốt."
An Tịnh Nhã mỉm cười nhẹ, nắm tay bà.
"Mẹ còn định cứ đứng ngắm nhìn vợ con mãi như vậy sao? Cô ấy vừa tỉnh lại, lúc này hẳn rất đói rồi, con ngửi thấy mùi cháo thịt, mẹ định bắt vợ con chết đói sao."
Cao phu nhân quay ngoắt đầu lại liếc xéo con trai mình, sau đó đối mặt với An Tịnh Nhã lại là vẻ mặt hết sức hiền từ và chứa đầy yêu thương.
Bà kéo cô ngồi xuống giường, còn tự tay muốn đút cháo cho cô.
An Tịnh Nhã có chút ngại, nhưng nhìn đôi mắt đầy mong đợi của bà, cô há miệng ngậm thìa cháo vào miệng.
"Ngon lắm mẹ."
"Nếu ngon, vậy ăn nhiều vào.
Mẹ múc đến rất nhiều, chỗ này là của con hết."
An Tịnh Nhã mắt nhìn cặp lồng cháo dù đã múc ra một bát con nhưng lúc này vẫn là con rất nhiều, nụ cười của cô rất thu lại, đưa đôi mắt cầu cứu nhìn Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành nhìn cô cười, nói: "Vợ ăn nhiều vào."
An Tịnh Nhã mặt nghệt ra, mắt liếc một cái, sau đó Cao phu nhân đút cháo đến bên miệng, cô lại cố nở nụ cười ăn tiếp.
Lộ Khiết nhìn An Tịnh Nhã cười một nụ cười nhẹ nhõm, cô đưa mắt nhìn Mạc Tu Kiệt, Mạc Tu Kiệt cũng cùng lúc nhìn cô, nhìn trong ánh mắt anh lại có chút khác lạ, giống như đang suy nghĩ một cái gì đó.
"Chuyện gì sao?"
Mạc Tu Kiệt đưa tay vuốt sợi tóc dính ở trên mặt cô sang bên mé tại, cười nhẹ nhàng nói.
"Không có gì.
Bạn em cũng tỉnh rồi, có thể về nhà ngủ chưa."
"Được."
Lộ Khiết với Mạc Tu Kiệt xin về trước, Cao phu nhân sau khi đút cho An Tịnh Nhã ăn đến mức cô nhìn thấy còn liền muốn nôn thì đi về.
Bà nói phải về báo ngay cho lão Cao biết.
Cao Minh Thành gọi bác sĩ đến kiểm tra qua cho An Tịnh Nhã, sau đó liền nói cô đi ngủ.
An Tịnh Nhã cũng đồng ý, rất ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Đợi đến lúc cô ngủ say, Cao Minh Thành đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô.
Anh để ý, từ lúc cô tỉnh lại, cô cười nhiều hơn, nói chuyện cũng không còn xa cách như lúc trước nữa, gương mặt cũng rạng rỡ hơn.
Giống như anh đang đối diện với một An Tịnh Nhã hoàn toàn mới, hình như...!đây mới là con người thật của cô.
.............
"Cao tổng, tối nay là lễ trao giải giới điện ảnh lớn nhất năm, Peony của chúng ta có hai người đề cử ảnh hậu, một người đề cử ảnh đế, và một số giải khác như đạo diễn xuất sắc của năm....!Bên tổ chức có gửi thư mời đến, rất mong Cao tổng đến tham dự."
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã đang ngủ trên giường, nâng ly rượu lên nói: "Nói giám đốc Kiều đại diện Cao thị đến dự."
"Cao tổng, bên tổ chức hy vọng là ngài đến."
Giang Minh Triết đẩy gọng kính, bộ dáng nghiêm túc cầm trên tay bản báo cáo, nói dõng rạc từng chữ.
Cao Minh Thành nhìn lên, nói:
"Tôi là sếp hay cậu là sếp."
"Sếp là sếp." Giang Minh Triết chớp mắt trả lời.
"Vậy còn ở đây làm gì?"
"Xin phép ngài tôi đi trước."
Giang Minh Triết ra khỏi phòng, cầm bản báo cáo trên tay muốn ném xuống đất, sau đó nghiến răng nhịn nhịn.
Đến tối Cao Minh Thành trở về phòng bệnh của An Tịnh Nhã, thấy cô đang ngồi nghịch điện thoại, bước chân đi đến rút điện thoại tắt đi đặt lên bàn.
An Tịnh Nhã ngẩng mặt lên nhìn, chớp mắt lại chớp mắt.
"Anh làm gì vậy?"
"Mới tỉnh lại đừng nghịch điện thoại nhiều quá." Vừa nói Cao Minh Thành vừa đi đến lấy điều khiển ti vi mở ti vi lên.
"Hôm nay là lễ trao giải trong giới giải trí, có cái này cho em xem."
An Tịnh Nhã ánh mắt nghi ngờ nhìn Cao Minh Thành, sau đó cũng tập trung xem.
Nhưng có vẻ cô không thích, xem một chút liền xị mặt ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ti vi vẫn đang nói, giải nữ phụ và nam phụ vừa trao xong, hiện tại là lúc đọc kết quả giải nữ chính xuất sắc nhất.
"....! Và không phụ sự kì vọng của mọi người, lúc này tôi sẽ đọc tên ảnh hậu tương lai của chúng ta.
Nữ chính xuất sắc nhất, được mọi người yêu thích và bình chọn nhiều nhất là......!là.....An Hi Văn....."
An Tịnh Nhã nghe đến đây, mắt hướng nhìn ti vi, mắt đã có thể nhìn thấy, An Hi Văn trong bộ váy thiết tha màu trắng tinh khôi đang đi lên sân khấu, gương mặt không giấu được sự vui mừng sung sướng.
Sau đó chính là bài phát biểu cảm nghĩ của An Hi Văn.
An Tịnh Nhã mắt nhìn An Hi Văn đứng ở sân khấu rộng lớn, tay cầm cúp, hạnh phúc nói cảm ơn mọi người, cảm ơn ba mẹ luôn bên cạnh ủng hộ và động viên, cảm ơn người hâm mộ đã yêu mến.
Cao Minh Thành liếc nhìn An Tịnh Nhã, đi đến bên cạnh cô, cất giọng.
"Có muốn trả thù không?"
Trên màn ảnh ti vi lúc này đang quay đến gương mặt đầy tự hào của An Thẩm–An tổng của tập đoàn An thị...!cũng là người ba kính mến của cô.
Trên mặt của ông sung sướng đầy tự hào, nhưng lại tỏ ra là người kiểm tốn, nói tất cả là vì con gái tài giỏi, ba mẹ không làm được gì.
An Tịnh Nhã nở nụ cười châm biếm, đáp lại câu hỏi của Cao Minh Thành.
"Trả thù? Trên đời này, bọn họ có thể dùng tiền để che đậy mọi thứ, có thể dùng tiền để làm những gì họ muốn, nhưng bọn họ có dùng rất nhiều tiền, cũng sẽ không thoát được cái gọi là báo ứng."
"Tôi giúp em trả thù, không phải sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn sao?"
"Tổng tài đại nhân, cảm ơn ngài đã đưa ra đề nghị giúp đỡ, vậy....cho tôi ôm cái đùi lớn của ngài, có đồng ý không?"
Cao Minh Thành không trả lời ngay, ngược lại cúi đầu xuống hôn lên môi An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã hai mắt mở to nhìn, trong lòng liền có cảm giác tim hình như đập nhanh hơn, không giống như cảm giác muốn đẩy ra như lúc trước, mà là một cảm giác khác...!muốn ôm.
.......
An Hi Văn đoạt giải ảnh hậu, An thị đương nhiên không bỏ qua giây phút cần được khoe khoang này, tổ chức một đại tiệc thật lớn.
An Hi Văn đích thân cầm giấy mời đến bệnh viện, lại bị vệ sĩ Cao Minh Thành thuê cho An Tịnh Nhã chặn lại ở cửa.
Dáng cao với thân hình quyến rũ, An Hi Văn hất tóc ra sau, nở nụ cười như một nữ thần nói:
"Tôi là An Hi Văn, chị gái của người nằm bên trong, đến đưa thiệp mời."
Người vệ sĩ trẻ với thân hình bình thường không quá cao to, đưa tay cầm thiệp mời lên đọc qua.
"Cô đợi một chút, tôi vào trong thông báo."
Lúc người vệ sĩ đi vào, An Tịnh Nhã đang đứng ở ban công uống sữa, hít thở không khí của tiết trời mùa thu.
Nghe người vệ sĩ thông báo, An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền bảo cho vào, bản thân cô thì đi lên giường nằm xuống.