Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em! FULL


Mộng Phạn một tay cầm túi đồ, một tay cầm ly cà phê đã bị đổ hết ra ngoài, gương mặt hoảng hốt cùng sợ hãi.

Ngước đôi mắt to tròn nhìn lên mới biết là vừa rồi đụng vào một cô gái, nhìn cách ăn mặc như vậy, chắc là nghệ sĩ của công ty rồi.
Mộng Phạn rối rít cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi không cố ý....!Chiếc váy này tôi có thể giặt lại cho cô."
Người kia gương mặt vẫn chưa hết sửng sốt, sau đó tức giận hét lên.
"Mày làm cái gì vậy hả? Có biết bộ đầm này của tao bao nhiêu tiền không? Xin lỗi? Mày xin lỗi là xong à?"
Cô gái nhỏ Mộng Phạn là bị dọa sợ rồi, hai mắt long lanh nước mắt, bàn tay bị bỏng giờ đã đỏ ửng lên đau rát.
"Tôi thật sự không cố ý mà.

Với lại, cũng là lỗi của cô nữa, là cô đi không chú ý mà.

Bộ váy này tôi cũng có thể giặt lại giúp cô."
"Giặt lại? Mày nghĩ đây là loại váy áo rẻ tiền mày mặc trên người sao mà nói giặt lại là giặt lại.

Cà phê đổ lên vàng hết một màu thế này rồi thì mày bảo giặt sạch kiểu gì."
Cô gái kia trên người là mặc chiếc váy trắng, vì vậy bị cà phê đổ lên cũng thật là nổi bật.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu tụm lại, một bên xuýt xoa chiếc váy đắt tiền của cô gái kia bị hỏng, một bên lại chỉ chỉ trỏ trỏ trách mắng Mộng Phạn không có mắt.
Mộng Phạn đứng chỗ này, tay cầm túi đồ, tay kia bị bỏng phồng rộp lên, hai mắt đỏ ửng, môi mím chặt.

Cô gái nhỏ là trước giờ chưa trải qua việc như vậy, lúc này là bị dọa cho khóc không được.
"Có chuyện gì ở đây vậy?"
Lúc này liền có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tóc dài xõa xuống màu hạt dẻ, đeo mắt kính đen tiến lại hỏi.
Cô gái kia giọng điệu cáu gắt nhanh chóng nói:
"Chị Di, chị nhìn bộ váy của em đi.


Sắp đến giờ em phải đến bữa tiệc rồi, không biết đâu ra đến cửa lại gặp cái người đen đủi này, làm đổ cà phê lên váy em."
"Đông Phương Trúc, em bình tĩnh một chút xem nào?"
"Chị Di, chị nhìn bộ váy của em như vậy mà bảo em có thể bình tĩnh được à."
Đúng vậy, người vừa đi đến là quản lý vàng hiện tại của làng giải trí, Lâm Thư Di.

Còn cô gái bị đổ cà phê lên váy kia là Đông Phương Trúc, một nữ diễn viên tuyến hai do Lâm Thư Di dẫn dắt.
Lâm Thư Di đại khái nhìn bộ váy, rồi lại nhìn đến "thủ phạm".

Mộng Phạn lúc này vội cúi đầu nói: "Tôi thật sự xin lỗi, thật tình là không phải cố ý.

Tôi lúc đó vừa quay đầu thì cô ấy đi đến, tôi có lỗi nhưng cô ấy cũng có lỗi.

Tôi ...! chiếc váy này tôi đảm bảo có thể giặt sạch."
"Mày có biết chiếc váy này được làm từ loại vải gì không? Loại người như mày....!cái bộ quần áo mày đang mặc trên người cũng biết mày là cái loại thấp hèn rồi.

Cho dù hôm nay mày đề nghị đền tiền, mày có làm con ở cho tao suốt đời cũng không đền nổi được."
Mộng Phạn chịu ầm ức, lúc này liền ngẩng cao mặt lên đáp lại.
"Này cô, tôi có lỗi cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này cô cũng có lỗi nên cô không có quyền xúc phạm tôi như thế.

Tôi biết bộ váy của cô rất đắt tiền, nhưng tôi làm việc rất cẩn thận, có thể đảm bảo giặt sạch chiếc váy mà sẽ không bị làm sao hết.

Còn cô, cô cũng có lỗi nhưng chỉ biết trách mắng người khác, ở vào bản thân có tiền liền xem thường người khác, cô như vậy không có nhân cách mắng chửi ai hết."
"Mày nói cái gì? Là mày đổ cà phê lên người tao.

Bây giờ lại đổ lỗi là do tao.


Con chó này...."
Đông Phương Trúc vừa nói vừa túm tóc Mộng Phạn dúi đầu cô xuống dưới sau đó ném mạnh ra.

Mộng Phạn ngã uỳnh xuống đất, đau đến tím tái mặt mày.
Mắt nhìn đến hai túi đồ rơi dưới đất, Mộng Phạn vội lê đến bên cạnh mở ra xem.

Bánh pudding rơi xuống căn bản đã không còn hình dạng ban đầu rồi.
Đông Phương Trúc nhìn thấy vậy nhếch môi.
"Hóa ra là một con nhỏ đến đây giao hàng sao? Gì đây, bánh pudding....!Ha, này thì giao hàng."
Đông Phương Trúc nghiến răng nói, vừa nói vừa lấy mũi giày cao gót giẫm xuống bánh pudding để trong hộp.

Mộng Phạn bật khóc nức nở đưa tay nắm lấy cổ chân cô ta khóc lên kêu dừng lại.
Bên này ồn ào xôn xao không để ý, tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên nền gạch đá, biểu thị người đang đi tới đang rất tức giận.
Mọi người quay lại nhìn sau đó biểu thị gương mặt sửng sốt vội kéo nhau tránh ra.

Đông Phương Trúc đang đắc ý di bánh dưới mũi giày, nhìn thấy mọi người biểu cảm không đúng lắm liền quay đầu lại.

Đầu vừa mới quay lại liền ăn một cái tát chói tai, trực tiếp ngã xuống đất.
Đông Phương Trúc hai mắt tròn to sửng sốt nhìn lên, thấy An Tịnh Nhã biểu lộ tức giận, hai mắt kiên định nhìn chằm chằm đầy sát khí, tay còn chưa có hạ xuống.

"Cô...cô dám....!Cô là cái thá gì mà dám tát tôi?"
Bên này ồn ào như vậy, Giang Minh Triết vừa vào cửa thì thấy An Tịnh Nhã ra tay đánh người vội chạy đến, vừa lúc Đông Phương Trúc vừa dứt câu hỏi.
"Phu nhân....."
Giang Minh Triết là thư ký cấp cao của Cao Minh Thành, cho nên nói ai biết Cao Minh Thành đều sẽ biết đến Giang Minh Triết.


Đông Phương Trúc nghe Giang Minh Triết gọi người kia một tiếng "phu nhân", trong lòng đánh hoảng một cái.

Chẳng lẽ...!đây là Cao tổng phu nhân mà chị Di hồi sáng nhắc đến, là An Tịnh Nhã em gái của chị Văn.

"Đỡ Mộng Phạn đứng dậy."
An Tịnh Nhã vẫn hai mắt rực lửa nhìn Đông Phương Trúc ngồi ngây ngất dưới đất, đáp lại tiếng gọi của Giang Minh Triết.

Sau khi đem Mộng Phạn đỡ dậy, Giang Minh Triết nhìn bánh pudding nát bấy dưới đất, lại nhìn trạng thái của Đông Phương Trúc và phu nhân nhà mình, đại khái đoán được chuyện gì rồi.

"A đau!"
Mộng Phạn nhăn mặt kêu lên một tiếng đẩy tay Giang Minh Triết đang nắm tay mình ra, nức nở nhìn vết bỏng phồng rộp lên rồi.

An Tịnh Nhã quay sang nhìn vết thương của Mộng Phạn, kìm nén không được đi đến trước mặt Đông Phương Trúc vừa được Lâm Thư Di đỡ đứng dậy tát thêm mot.

cái vào bên má còn lại.

Trong lòng cô bây giờ đều là lửa giận, không biết là vì lý do nào, nhìn thấy Mộng Phạn bị như vậy, trong lòng cô liền như có lửa đốt, chính là bị xúc động rồi.

Thấy An Tịnh Nhã còn muốn đánh nữa, Giang Minh Triết vội chen vào tránh ở giữa.

"Phu nhân, cô bình tĩnh lại đã, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
"Tránh ra." An Tịnh Nhã lạnh lùng nói một câu, ánh mắt kiên định như nhìn xuyên thấu qua Giang Minh Triết nhìn đến Đông Phương Trúc mặt mày tái mét đứng đằng sau.

"Phu nhân, đây là đại sảnh cổng ty, ngài ngàn vạn lần phải bình trước."
An Tịnh Nhã lúc này như đã chẳng muốn nghe ai nói, gạt mạnh Giang Minh Triết sang một bên, tiến đến gần Đông Phương Trúc.

Đông Phương Trúc vội vàng nép ra sau Lâm Thư Di nghẹn giọng nói.

"Chị Di cứu em."

Lâm Thư Di vẻ mặt bình thản đến đối diện An Tịnh Nhã.

"Cao tổng phu nhân, đây chỉ là một chút hiểu lầm, cô cũng đừng để ý."
An Tịnh Nhã dừng lại, môi mỏng kẽ cười.

"Hiểu lầm? Đánh người của tôi rồi nói là hiểu lầm.

Vậy để tôi đánh cô nhé, sau đó tôi sẽ nói là hiểu lầm, mong cô đừng để ý."
Lâm Thư Di liếc mắt nhìn Mộng Phạn đang nức nở bên kia, nghĩ.

Hỏng rồi, chẳng lẽ là người giao bánh đến cho An Tịnh Nhã, vậy chỗ bánh Đông Phương Trúc vừa giẫm kia....!Đông Phương Trúc lần này toi rồi.

An Tịnh Nhã nói xong liền muốn đẩy Lâm Thư Di đang chắn cho Đông Phương Trúc ra, lại không ngờ bị giữ tay lại.

Mộng Phạn hai tay run rẩy kéo tay An Tịnh Nhã lại, cố kìm nước mắt nói: "Thiếu phu nhân cô đừng đánh nữa, nếu tay bị thương thiếu gia sẽ rất giận.

Ở nhà vẫn còn bánh pudding, em quay về lấy đem đến đây cho cô là được."
An Tịnh Nhã lúc này như đã không còn xúc động nữa, kéo tay Mộng Phạn đang định quay về.

"Lấy cho tôi hộp cứu thương đến đây." An Tịnh Nhã nâng tay Mộng Phạn lên nhìn, quay mặt sang nói với một tiếp tân đứng hóng chuyện ở bên cạnh.

"Giang Minh Triết, xử lý cho thỏa đáng.

Loại nghệ sĩ như vậy, Peony không cần."
Đông Phương Trúc trợn to hai mắt, hai má đỏ ửng in cả dấu tay, ở môi còn bị đánh đến rách ra chảy máu.

Tuy nhiên bị đánh đau như vậy Đông Phương Trúc cũng không còn cảm nhận được nữa, chỉ để ý lời An Tịnh Nhã vừa nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận