Ngày hôm nay Cao Minh Thành về sớm, lúc vào nhà mới biết An Tịnh Nhã đang ở ngoài vườn hoa, vì vậy trên người vẫn là mặc nguyên bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ đi ra ngoài đó.
Nhìn thấy An Tịnh Nhã an tĩnh nhắm mắt tựa người vào xích đu màu gỗ ở giữa vườn hoa, dưới cây tán cây gỗ rợp mát, Cao Minh Thành nhẹ bước chân từ từ tiến lại.
Lại nhẹ nhàng ở sau xích đu đung đưa nhẹ một chút.
An Tịnh Nhã từ từ mở mắt, sau đó lại nhắm mắt, giọng nói có chút mệt mỏi nói: "Anh đi làm về sớm vậy sao?"
"Biết được em hôm nay về sớm, chúng ta đã lâu rồi không ăn tối cùng nhau, vì vậy chủ động tối nay muốn mời bà xã ra ngoài ăn cơm."
An Tịnh Nhã khẽ cười.
"Mệt lắm sao?"
An Tịnh Nhã ừ nhẹ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc trong từng tán lá cây.
"Có phải lại thấy đau đầu không? Chủ nhật này chúng ta cùng đến chỗ viện trưởng Đỗ kiểm tra một lượt, sau đó anh sắp xếp thời gian, chúng ta qua Mĩ làm phẫu thuật cho em."
An Tịnh Nhã tựa đầu vào xích đu lắc nhẹ.
"Em muốn giải quyết xong mọi chuyện trước."
Cao Minh Thành hơi cúi người xuống, "Em không cần phải vì An gia mà vất vả như vậy.
Anh vẫn ở đây, vẫn làm đùi lớn để em ôm."
An Tịnh Nhã mở mắt ngửa đầu nhìn Cao Minh Thành cười nhẹ.
"Là bọn họ tự tay hại em, em cũng phải tự tay tặng lại quà cho họ."
Cao Minh Thành đi đến trước mặt An Tịnh Nhã, quỳ một chân xuống, cầm tay An Tịnh Nhã lên, đồng thời tay kia ở trong túi rút ra một hộp nhỏ, vừa mở ra, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh xinh xắn hiện ra.
An Tịnh Nhã cúi đầu nhìn anh, trong giây lát lúc Cao Minh Thành đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô, trong giây lát theo tiềm thức An Tịnh Nhã liền rụt tay lại.
Cao Minh Thành hơi bất ngờ, rất nhanh đã khôi phục lại ngẩng mặt nhìn An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã chỉ cười nói:
"Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại đeo nhẫn cho em?"
Cao Minh Thành cũng không có vội đeo lại, mân mê ngón tay An Tịnh Nhã trả lời:
"Vì bản thân còn thiếu em một nghi lễ kết hôn.
Còn chưa cùng em ở lễ đường nắm tay, chưa được tự tay đeo nhẫn cho em, không được cùng em lập lời hứa về tương lai của hai người, chưa được ở trước mặt mọi người hôn em một cái."
An Tịnh Nhã trong kí ức nhớ lại ngày hôm đó, vì không có chú rể, hôn lễ lớn nhưng nghi lễ kết hôn thật tẻ nhạt.
Những lời đàm tiếu những cái chỉ trỏ, chỉ là An Tịnh Nhã ngày hôm đó thờ ơ không quan tâm, bây giờ để ý nhớ lại trái tim âm thầm quặn thắt, là đau lòng.
"Không phải là do anh ngày hôm đó lạnh nhạt em sao?"
"Không phải em lúc đó cũng ghét bỏ anh sao?"
Đúng vậy, hai người họ trước tiên cưới nhau là vì hai bên gia đình muốn.
Bên nữ ghét bỏ, bên nam lạnh nhạt.
Chỉ là không ngờ nhân sinh lại thay đổi đến chóng mặt như vậy, Cao Minh Thành vừa nhìn mặt An Tịnh Nhã liền có cảm giác quen thuộc, cái gọi là tình yêu rung động cũng không nhanh không châm xuất hiện, từ từ nhỏ rồi lớn dần.
Còn An Tịnh Nhã, cô không phải là từ từ, mà giống như hai bản thể cảm xúc khác nhau.
Trước kia cô đối với Cao Minh Thành, chính là một chút rung động cũng không có.
Nhưng sau khi hôn mê vài ngày tỉnh dậy, lại đối với Cao Minh Thành là cảm giác yêu, cảm giác ỷ lại làm nũng.
An Tịnh Nhã có thể không còn nhớ người đàn ông kia nữa, nhưng Cao Minh Thành lại từ chữ từng chữ mà người đàn ông kia nói đều đem ghi nhớ lại.
Thậm chí nếu vào thư phòng anh, nơi bàn làm việc ngay lúc này vẫn còn rất nhiều tư liệu về thời vua Cao Lãnh Hoa Quốc được gấp lại để ở đó.
Cao Minh Thành vẫn luôn âm thầm tìm hiểu về cái gọi là bi kịch của năm đó.
Tại sao Hoàng đế Cao Lãnh lại đột nhiên với Hoàng hậu của mình phế đi, sau khi chết lại viết di chiếu để lại khôi phục danh hiệu cho nàng? Hơn nữa, sau khi Hoàng hậu sinh hạ thái tử cho đến khi bị phế hậu và bệnh chết, ngoại trừ việc Hoàng hậu đến sa trường bị quân Bắc Triều bắt lại và được Hoàng đế cứu, ngoài ra không hề có bất kì một ghi chép nào về nàng nữa.
Cao Minh Thành để ý lời người đàn ông kia nói, người phụ nữ ở kiếp trước hại hai người họ, ở thời điểm hiện tại đã xuất hiện và phá đám.
Nhớ lại giấc mơ lúc còn ở bệnh viện, chính là gương mặt của một người rất giống Angel xuất hiện đằng sau lưng một người đàn ông tay cầm kiếm dính đầy máu.
Cao Minh Thành cũng vì vậy sinh nghi ngờ, nhiều lần hẹn Angel ra ngoài ăn cơm thăm dò, nhưng lại không thấy có gì đáng nghi hết.
Vì vậy hiện tại đã chuyển nghi ngờ nên An Hi Văn.
Trước tiên hiện tại vẫn đang điều tra người đứng sau giúp Trạch Tuấn Hào vượt ngục, người đứng sau này chắc chắn là câu trả lời mà anh đang tìm.
Nhưng Trạch Tuấn Hào chết rồi, không có đối chứng, không có vết tích gì, đường này rõ ràng đã là đường cụt rồi.
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã, vẫn tư thế quỳ một chân trước mặt cô, tay vẫn cầm nhẫn để ở trên tay An Tịnh Nhã.
"Không đeo cho em sao? Nhanh lên, không phải còn muốn đi ăn tối nữa sao, chần chừ sẽ muộn đó."
An Tịnh Nhã mỉm cười giục Cao Minh Thành.
Sau khi Cao Minh Thành đeo xong nhẫn cho cô, An Tịnh Nhã giơ lên cao, nhìn viên kim cương ở trên nhẫn sáng lấp lánh, từ từ đứng dậy bước vào trong nhà.
Nghiêng đầu nhìn Cao Minh Thành đang từ trên đất đứng dậy, An Tịnh Nhã cười híp mắt vui vẻ nói.
"Nhớ, anh còn nợ em một hôn lễ trọn vẹn, đến lúc đó phải chuẩn bị một chiếc nhẫn cưới khác đó.
Em không thích chiếc nhẫn tạm bợ đền bù này đâu."
Miệng nói không thích, nhưng An Tịnh Nhã đã khóa cửa phòng thay đồ, ngồi gục trong đó vừa ôm chiếc nhẫn trong ngực vừa khóc.
Cô khóc rất lâu, đến lúc Cao Minh Thành đi đến gõ cửa, An Tịnh Nhã mới bình ổn lại, thay một bộ váy xòe bước ra ngoài.
Nhìn gương mặt An Tịnh Nhã có chút nhợt nhạt, Cao Minh Thành không yên tâm nói: "Nếu mệt quá vậy chúng ta ngày khác ra ngoài ăn cũng được.
Em trước tiên đi nghỉ."
An Tịnh Nhã vẫn như cũ lắc đầu nói không sao.
Tay chủ động đan vào tay Cao Minh Thành, kéo anh đi xuống dưới.
Cao Minh Thành trước đó đặt một nhà hàng truyền thống Trung Hoa sang trọng, anh biết An Tịnh Nhã so với những món phương Tây, cô vẫn thích món ăn truyền thống này hơn.
Đưa thực đơn cho An Tịnh Nhã cho, bản thân anh tùy tiện gọi vài món nổi tiếng ở đây, sau đó ngắm nhìn An Tịnh Nhã.
Cứ tưởng sẽ là một bữa ăn lãng mạn chỉ có hai người, lại không kĩ đến sẽ trở thành một bàn ăn náo nhiệt.
Đây cũng không phải chỉ là suy nghĩ của Cao Minh Thành, mà tổng tài họ Mạc kia cũng mang gương mặt xám xịt có suy nghĩ tương tự.
Lộ Khiết vừa vào quán liền nhìn thấy An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã cũng vừa lúc ngẩng mặt lên đặt món thì nhìn thấy, vì vậy hai cô bạn thân đã mấy ngày không gặp liền kích động gọi tên nhau.
Mạc Tu Kiệt cả mặt đều là bộ dạng ngậm than đen cáu gắt đi đến, còn ở sau lưng Lộ Khiết che giấu bộ mặt trẻ con làm nũng kéo kéo vạt áo cô.
Cao Minh Thành cũng cả mặt đều nhăn nhó như ông già 70 bất mãn không vui nhìn An Tịnh Nhã.
Nhưng hai cô vợ nhỏ lúc này trong mắt như chỉ có hình bóng của đối phương, trò chuyện hỏi thăm nhau đủ chuyện, đã sớm không còn quan tâm bản thân đến đây với ai và đến để làm gì.
Mạc Tu Kiệt biết kéo người đi không được, vì vậy chỉ có thể rút ghế bên kia ngồi xuống, nhướng mày lạnh lùng nhìn Cao Minh Thành ngồi bên cạnh.
Cao Minh Thành tương tự liếc ánh mắt lạnh nhạt ném cho người kia sự ghét bỏ dịch ghế ngồi ra xa.