Vân Long Phá Nguyệt

Môi mấp máy, thân mình run run, mọi người đồng thời quỳ rạp xuống mặt đất

Hồng Nhiên cùng Đông Hương rốt cuộc chịu không nỗi nữa, chân cũng mềm nhũn ngã xuống đất

Tiêu Thanh Hàn ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn về phía mọi người
đang quỳ, sắc mặt nặng nề, nhìn tới thân thể gầy yếu đang nằm dưới đất
kia, tròng mắt càng u ám hơn….

Đường đường là Đại phủ tướng quân, thế nhưng cũng có chuyện vận dụng hình phạt riêng, Hân…..Sao ngươi lại có thể làm như vậy?

Hắn đi tới phía trước, ngồi xổm xuống, nhìn tấm lưng dính đầy máu me
của cô gái, không cần xem cũng biết nàng ta bị thương rất nặng, mười
ngón tay đều dính đầy bùn đất, có thể thấy được vừa rồi nàng đã giãy dụa kịch liệt tới mức nào, tóc bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, bởi vì nàng tóc
tai rũ rượi nên Tiêu Thanh Hàn không thể thấy rõ bộ dáng, chỉ nhìn thấy
dưới ánh trăng, một gương mặt trắng bệch như giấy

Nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, mạch đập vô cùng mỏng manh làm hắn không
khỏi nheo mắt lại, một tia tức giận hiện ra….Bị thương như vậy, không
phải chỉ bị mỗi trượng đập mới có…..

“Ai cho phép đánh?” Tiêu Thanh Hàn cầm cổ tay nàng, đem nội lực của mình truyền vào lục phủ ngũ tạng của nàng , lạnh giọng hỏi

Nửa ngày không ai dám trả lời. Mãi lúc sau mới có một thanh âm run run vang lên:

”Hồng Nhiên phu nhân nói,nói…. Nói nàng ta ăn cắp….ăn cắp đồ của Phu nhân……”

“Phải không?” Tiêu Thanh Hàn mở miệng, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, nhìn về phía nữ tử mặc quần áo màu hồng đang ngồi bệch dưới đất,được gọi là Phu nhân, chỉ có thể là nàng ta, đầu ngón tay bắn ra.
Mọi người nghe được tiếng một vật xé gió tới

Sau đó là tiếng thét chói tai của Hồng Nhiên….. Hồng Nhiên cảm giác
một cơn đau đớn ập tới, trợn mắt, hôn mê bất tỉnh, trên gương mặt như
hoa có một vệt máu dài , huyết từ từ rỉ ra, sau đó ngưng tụ lại một chỗ, chảy xuống

Tiêu Thanh Hàn thu tay lại, cúi xuống ôm lấy nữ tử dưới đất, đầu nữ
tử khẽ tựa vào ngực hắn, vết máu trên lưng không ngừng chảy ra, dính cả
vào quần áo trắng như tuyết của hắn, hắn lại không thèm để ý tới, chỉ lo lắng cho vết thương của nữ tử, nàng bị thương quá nặng, xem ra chỉ có
thể tìm tên kia….

Nàng thực nhẹ, Tiêu Thanh Hàn không khỏi nhíu mày một cái, Phủ tướng quân thường hay ngược đãi hạ nhân sao?

Ôm chặt nữ tử lại, tâm hắn vô cùng căng thẳng, sự tức giận khó hiểu
không ngừng trào dâng trong lòng hắn. Giọng nói lạnh như băng truyền ra “Nói cho Lê Hân, Bổn tọa mang người đi”

Hắn ghét nhất việc âm thầm đấu giác(Ý nói việc tranh giành đấu đá của mụ kia), lấy mạng người khác, nếu hắn tới chậm hơn một chút, nữ tử này phỏng
chừng đã mất mạng. Hắn thật không ngờ, Phủ tướng quân thế nhưng cũng sẽ
vì chuyện vặt mà lấy mạng người

Nam tử hai tròng mắt đông lạnh, áo trắng dính đầy máu, nữ tử trong
lòng dựa vào ngực hắn, bàn tay trắng nõn buông xuống, bóng trắng khẽ
lướt một cái, chỉ còn lại đám người đang quỳ trong viện

“Vân Tâm Nhược…..Vân Tâm Nhược……” Một tiếng khóc
vang lên kéo suy nghĩ của mọi người trở lại, Tiểu Tức vừa khóc vừa chạy
đến, nhìn thấy một đống hỗn độn trong tiểu viện, tâm cũng thả lỏng
bớt…..

Vân Tâm Nhược…..Nàng đâu? Không lẽ đã…..

Nước mắt lưng tròng , cuối cùng rơi xuống…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui