Ngày thứ hai,
trời trong nắng ấm, gió nhẹ mây trôi, khó được khí trời tốt như hôm nay, vài cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, mang theo nhàn nhạt mùi thơm cỏ xanh, luôn làm cho người ta mê say không dứt, hoàng cung săn thú, thanh thế
to lớn, bãi săn ba dặm, gió thổi không lọt qua được mấy ngàn tinh binh
vây quanh, ngay cả ruồi cũng đừng mơ tưởng bay vào đây.
Tiêu Cẩn
Du thay bộ Long bào tôn quý bằng một đồ áo giáp vàng, đứng ở trong đám
người, khuôm mặt tà mị, mắt đào đung đưa, khóe môi khẽ nhếch, biểu hiện
tâm tình hôm nay của hắn cực tốt.
Tiêu Thanh Hàn một thân bạch y
không nhiễm bui trần như cũ, trên mặt vô phong vô vũ ( không một biểu
tình), vân đạm phong thanh (gió thổi mây trôi: lạnh nhạt), Lê Hân đứng ở bên tay phải của hắn, y phục đen tựa như mực, cặp mắt mở nhỏ, kiêu
ngạo, bắt chéo hai tay trước ngực.
Ba người ba màu sắc, ba vẻ mặt khác nhau, cùng chung vẻ cao lớn đẹp đẽ, giống như bức tường vững vàng
bảo vệ cọng cây ngọn cỏ của Thiên Trạch từng, chỉ cần có ba người này ở
đây, Thiên Trạch sẽ vĩnh viễn đứng đầu trong tam quốc.
Thư Tuấn
cùng Thư Dao mỗi người cỡi một tuấn mã đến gần trước người Tiêu Cẩn Du,
sau đó xuống ngựa, Thư Tuấn thi lễ, “Hoàng thượng, không nghĩ tới khu
vực săn bắn của quý quốc lại to lớn như thế này, chắc số lượng thú sắn
đếm không xuể!”
.
Tiêu Cẩn Du nâng mặt, trả lời: “Rốt cuộc bên trong có cái gì, nếu như muốn biết, phiền thái tử điện hạ tự mình nhìn một chút.”
Thư Tuấn vừa nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, thấy hắn một thân không tỳ vết
bạch y thì không khỏi trêu ghẹo nói: “Thanh Hàn quốc sư sao hôm nay lại
mặc đồ như vậy, làm sao săn thú đây?”
Tiêu Thanh Hàn cũng cười nhạt, như gió nhẹ hiện lên, nói về: “Thanh Hàn từ trước đến giờ chỉ nhìn, mà không tự mình tham gia.”
“À. . . . . . Thì ra là như vậy, vậy thì thật là đáng tiếc.” Thư Tuấn nhìn Thư Dao ở sau lưng, có thâm ý khác nói.
Thư Dao vẫn mang khăn che mặt, quần áo màu tím nhạt như đám mây cuối trời.
Có thể thấy được bộ gạng mê người kia. Mắt to sáng ngời, lúc này lẳng
lặng nhìn Tiêu Thanh Hàn, trong tròng mắt ẩn tình, khóe mắt hàm ý. Nhưng trong không khí này lại xuất hiện loại mùi vị âm mưu từ từ tản ra.
sợi tóc bên tai Tiêu Thanh Hàn theo gió nhẹ nhàng bay lên, ngẫu nhiên vườn qua chu sa trước trán, bình tĩnh mà rực rỡ.
Minh Phong mang theo Vân Tâm Nhược đứng ở một bên, nhìn đám người ở giữa
kia, bĩu môi.”Ngươi xem, cái kẻ dáng dấp giống như thư sinh kia là thái
tử Nhan quốc, mà cái ả trùm khăn là công chúa. Bọn họ dám để ý đến Quốc
sư. Thật không biết tự lượng sức mình.”
Vân Tâm Nhược nhìn những
người kia, mi tâm nhíu lại, nàng cảm giác có chút gì đó không đúng. trên người thái tử và công chúa kia tựa như có loại lực lượng kỳ quái, nàng
có thuật độc tâm, nên cảm nhận so với người bình thường mạnh hơn nhiều,
nàng sẽ không cảm giác sai, hai người kia trên người nhất định có đồ vật gì đó?
Rốt cuộc là cái gì?
Để cho nàng cảm giác như gặp nguy hiểm. . . . . .