Vân Long Phá Nguyệt

Bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đấy.

sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, nam tử nằm trên giường mở ra tròng mắt đen hiện đầy tia máu, con ngươi ảm đạm không có ánh sáng, gió từ cửa sổ thổi vào, thổi mạn giường, thoảng qua một chút thê lương buồn bã.

Đêm, yên tĩnh bình yên, tháng, ánh trăng chiếu sáng, đem cả thế giới bao phủ. Bậc thang chỗ cửa dính đầy cánh hoa không tên bị gió thổi tới, gió cuốn theo bụi bặm và hoa lá, thoảng qua ánh đèn sáng rực, những chiếc đèn nối nhau chạy thẳng về phía chân trời, trên trời nhiều sao lấp lánh thì dưới mặt đất, ánh đèn lấp lánh như sao.

Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, không tiếng động. Đèn trong cung đình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trên đất, ánh sáng như ban ngày. Hoàng cung Thiên Trạch, chưa bao giờ có im lặng như thế.

Trong cung đình, vẫn trang trí như cũ, vẫn cột rồng vàng óng, vẫn gốm sứ xanh thậm chí con người vẫn như cũ, vẫn là ba tuyệt mỹ nam tử đó, chẳng qua là bây giờ lại thay đổi quá nhiều. Xa lạ, giống như vừa kết thúc một kiếp luân hồi.

Trước bàn gỗ, ba gã nam tử ngồi đấy, mỗi người một tầm mắt, nhìn hướng khác nhau, Tiêu Cẩn Du nhìn ly trà trong tay, trà đã sớm lạnh thấu, không còn hương thơm.

Hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, tay gõ mặt bàn, ngón tay trắng noãn, trắng như ngà voi, vài sợi tóc bạc rơi bên cạnh bàn, cùng trắng như bạch y của hắn, không thấy nửa điểm bụi bặm.

Khuôn mặt Lê Hân tái nhợt, mấy ngày không gặp mà gầy đi mấy phần, hoàn toàn không hăng hái như thường ngày, tròng mắt hắn vô thần, mặt mày ảm đạm không ánh sáng. Tựa lưng vào ghế ngồi. Không nói một lời, giống như tượng gỗ không linh hồn.

“Hoàng huynh.” Tiêu Thanh Hàn mở hai tròng mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Hắn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau.

“Hoàng huynh, Hân cũng nên thành thân rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh thát, như tiếng mưa rơi trên mặt hồ, lại làm cho hai người kia trong nháy mắt sững sốt. Lê Hân hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại mang theo vài phần khẩn cầu, nhìn về phía nam tử bạch y tóc trắng, dáng tiếc, nam tử kia chưa từng nhìn hắn.

“Thành thân?” Tiêu Cẩn Du hỏi ngược lại. Không hiểu ý đệ đệ nhà hắn. Hắn tự tay đặt ly trà xuống, Tiêu Thanh Hàn bây giờ rất quái gở, rõ ràng đứng rất gần, lại cách rất xa.

“Hôn sự giữa Hân và Vân Thiển Y, hoàng huynh không quên chứ?” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, dứt lời, giống như tảng đá lớn đè lên thân thể hai người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui