Vân Long Phá Nguyệt

“Viêm Huyên. . . . . .” Minh Phong nặng nề thở dài. Trả lời, “Vô dụng, tất cả đều vô dụng. . . . . .”

“Tại sao?” Viêm Huyên chưa từ bỏ ý định hỏi. Hắn thật không hiểu, tại sao sư huynh của hắn muốn ngăn cản hắn như thế.

“Bởi vì. . . . . .” Minh Phong nhìn về phía cửa, nơi đó, ánh nến vẫn mang theo vệt sáng ấm áp. Hắn nhắm mắt lại, mở miệng.

“Bây giờ Quốc sư đã là khắc tinh, trăm năm khắc tinh.”

“Ngươi nói cái gì? Trăm năm khắc tinh.” Cây quạt trong tay Viêm Huyên rơi trên mặt đất, trình độ kinh ngạc không thua gì khi thấy cảnh mặt trời mọc đằng tây. Trăm năm khắc tinh, giáng thế nhân gian, ma kiếp quy tụ, máu chảy thành sông.

Đây là trăm năm khắc tinh mà sư phụ nói sao?

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao quốc sư lại là trăm năm khắc tinh?” Viêm Huyên lôi kéo tay áo Minh Phong, khẩn trương hỏi, đây không phải chuyện đùa, mấy ngày gần đây, sư phụ từng truyền lại mười sáu chữ kia, chẳng lẽ là thật. Thanh Hàn quốc sư, thật sẽ làm thiên hạ này máu chảy thành sông sao?

“Đúng vậy.” Minh Phong nặng nề gật đầu.”Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng từ ngày đó trở đi, ma khí liền càng ngày càng nặng, người hắn cũng càng ngày càng mất đi bản chất, bây giờ, hắn vẫn còn thiện lương như trước, đó là bởi vì trong tim của hắn còn có một chút chống cự với ma tính, nếu như có một ngày, hắn hoàn toàn thành ma, như vậy thế gian này sẽ máu chảy thành sông hay không, không ai có thể biết được.” Hắn than thở, vì người dân, cũng vì quốc sư.

“Nhưng sao hắn lại biến thành thành ma, còn mái tóc của hắn nữa?” Viêm Huyên đặt ra vô số câu hỏi mà mình không hiểu, khắc tinh kia sao lại có quan hệ với quốc sư Thiên Trạch. Không đúng không đúng, hắn nhớ lại thân thế của Tiêu Thanh Hàn, câu ‘Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.’

.”

Bọn họ từng cho rằng khắc tinh là người khác, lại chưa từng nghĩ đến là Tiêu Thanh Hàn. Như vậy, hắn thành ma, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân kia.

“Có phải liên quan đến phách nguyệt hay không?” Hắn hỏi.

“Có lẽ là như vậy.” Minh Phong nhìn về phía bầu trời, sau đó đem mọi chuyện kẻ cho Viêm Huyên nghe. Đối với sư đệ, hắn không cần giấu giếm bất cứ chuyện gì.

Tân hoàng đế Nhan quốc lúc này ngồi trong ngự thư phòng, ánh nến sáng ngời không ngừng vọt lên, mà ánh mắt hắn thỉnh thoảng quét về phía cửa, chờ người kia đi vào.

Chẳng qua là, chờ nữa chờ mãi, người nọ thủy chung chưa từng đi vào, hắn đem đôi tay giao nhau, đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại, nhìn như bình tĩnh, thật ra thì nội tâm lại cực kỳ loạn. Cũng đã một ngày, lúc này, hắn cũng nên trở lại.

Tự nhiên, một hồi tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nam tử mở mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng nhạt. Rốt cuộc trở lại.

Viêm Huyên trầm mặt đi tới, mi tâm vặn chặt, quạt trong tay cũng đóng lại, chưa mở, trường bào màu xanh nhạt dán chặt trên người hắn, mang theo mấy phần bụi đất.

“Viêm Huyên, chuyện sao rồi? Có biến ư?” Trong lòng nam tử đột nhiên giật mình, nhìn khuôn mặt Viêm Huyên âm u, lông mày nhíu chặt, hắn có loại dự cảm xấu.

Viêm Huyên đi vào, đem cây quạt đặt lên bàn, mân môi, tiếng thở dài nặng nề truyền ra.

“Hoàng thượng, lần này phiền toái rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui