Vân Long Phá Nguyệt

“Hoa Trạch, đi mời quốc sư đi.” Hắn hướng về phía thái giám tổng quản sau lưng, nhỏ giọng nói.

“Dạ, nô tài lập tức đi ngay.” Giọng nam lanh lảnh truyền ra, thật sự có chút khó nghe.

Hắn mới vừa nói, liền nghe đến một hồi thanh âm trầm thấp.

“Thanh hàn quốc sư đến. . . . . .”

Tiêu Cẩn Du ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, Cửu đệ rốt cuộc đã tới.

Giương mắt nhìn, nam tử quần áo như tuyết, tóc bạch kim, quần áo nhẹ lay động, thân hình thon dài, nhìn gần hơn, chỉ thấy nam tử mày như mực vẽ, khóe môi khẽ nhếch, tràn ra một nụ cười nhàn nhạt, trong ấm áp mang theo một cỗ khí chất tự nhiên, giữa trán có chu sa đỏ thẫm, càng thêm một phần tuyệt trần, bạch y trên người như mây như nước, tựa như từ trong tranh bước ra, tựa như thần tiên hạ phàm.

Mà hắn nắm tay một thiếu nữ có dáng dấp cực kỳ thanh tú, thân thể thiếu nữ gầy gò, nhưng lại mang theo vẻ xuất trần, cực kỳ thanh mát, da nàng trắng nõn, mặt mày như vẽ, mắt trong sáng, trong thanh tú mang theo vài phần tuyệt mỹ, ánh mắt trong trẻo như nước hồ, sóng mắt nhẹ nhàng lay động, thanh thanh thuần thuần, non nớt, ngây thơ.

Lúc này, thiếu nữ thấy người đang ngồi, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh một chút, Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, nhẹ cười một tiếng, nụ cười này tuyệt trần. Thiếu nữ vừa thấy, cũng cười với hắn. Giữa hai người chỉ dùng ánh mắt trao đổi, lại đủ để nhìn ra tình cảm sâu vô cùng kia.

Mà khi hai người đi tới, thì người ngồi phía sau chợt phát hiện gì đó, hít một hơi thật sâu, chỉ thấy sau lưng bọn họ có một con sói thân hình cực kỳ to lớn, màu lông tuyết trắng, mắt hữu thần mà mang theo vài phần sắc bén, nó đầu ngưỡng thật cao, không thèm nhìn người ngồi hai bên, vẻ mặt khinh thường. Tựa như đế vương, không đem bất luận kẻ nào vào mắt.

Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược đi tới chỗ ngồi trống duy nhất bên trái, hắn lôi kéo tay của nàng, cùng nhau ngồi xuống, mà con sói kia nằm ở bên cạnh bọn họ, mắt nhìn bốn phía.

Tiêu Cẩn Du nhìn cô gái bên cạnh Cửu đệ, chỉ thấy nàng cười dịu dàng, không ngừng nói gì đó với Tiêu Thanh hàn, mà Thanh Hàn lại tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của nàng, sóng mắt ôn nhu như nước, hắn thở nhẹ một cái, xem ra nữ nhân này còn sống là ý trời, hắn chưa từng thấy Cửu đệ đối tốt với người nào như vậy, ngay cả hắn cũng không có, thật đúng là để cho hắn hơi chút đố kỵ, nhưng mà, may là mọi chuyện đều trở lại như cũ, hắn cũng yên tâm. Chỉ cần thiên hạ thái bình là tốt.

Cuối cùng hắn nhìn con sói nằm trên mặt đất kia, nghe nói không biết từ nơi nào mà Vân Tâm Nhược có được con sói này, mà còn là Lang Vương, cực kỳ thông minh, hôm nay vừa thấy, quả thật là kỳ lạ.

Lang Vương, vua của loài sói, mà khi hắn nhìn về phía nó, thì Lang Vương cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó sẽ xoay mặt đi, không coi hắn như hoàng đế. Tiêu Cẩn Du có xúc động muốn cười to, ánh mắt vừa rồi của nó là gì? Nó đang liếc hắn, xem thường hắn, mà hắn lại hiểu được. Thật là vui, hắn khẽ cười, có lẽ hắn phải mượn đệ đệ để vui đùa một chút mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui