Vân Long Phá Nguyệt

“A, đừng, đừng tới đây, đừng ăn ta. . . . . .” Vân Thiển Y sợ hãi hét lên, thân thể ngã ra sau, trực tiếp ngã trên mặt đất, nước trái cây trên bàn toàn bộ nện vào người nàng.

“Y nhi. . . . . .” Vân Hồng Đào bi thảm kêu một tiếng, con sói kia không phải là không ăn thịt người sao? Mọi người cũng không tự giác đổ mồ hôi lạnh, mấy cô gái nhát gan, sợ hãi nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn một cái.

Lê Hân không nhìn Vân Thiển Y một cái, con ngươi đen nhánh không có bất kỳ thương tiếc, cũng không có ý đỡ nàng dậy. Hắn hoàn toàn chết tâm với nàng rồi, uống thuốc độc cũng là kế hoạch rất tỉ mỉ của nàng.

Quả nhiên là hung ác.

Ngay cả cha mình cũng có thể lợi dụng, còn có cái gì là không thể lợi dụng, nữ nhân này căn bản không tim không phổi. Hắn thật không nghĩ tới, rốt cuộc trước kia mình thích nàng cái gì, hiện tại nhớ tới, thật đúng là ghê tởm.

“Thanh Hàn, nguyệt muốn làm gì?” Vân Tâm Nhược không hiểu bọn họ đang nói gì. Trong đầu nàng rất đơn giản, không hiểu thế giới phức tạp như vậy.

“Không có gì, chẳng qua là nó đang đùa mà thôi.” Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía nàng, dịu dàng từ từ thay thế cho lạnh lùng. Chỉ có nàng, mới có thể khiến hắn ôn nhu, cũng chỉ có nàng, mới có thể làm cho hắn có hình dạng thâm tình thế này.

Khóe miệng của hắn cười nhạt, nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương nhìn tay phải của Vân Thiển Y, rống lên một tiếng, Vân Thiển Y sợ hãi, nhẹ buông tay, trâm cài tóc rơi xuống đất, nó lắc lắc cái đuôi, lúc này, không thèm nhìn Vân Thiển Y một cái, mà nhìn chằm chằm trâm cài tóc, sau đó ngậm lấy, chạy đến bên cạnh Tiêu Thanh Hàn.

“Nguyệt, cho ta.” Tiêu Thanh Hàn nhìn Lang Vương, trong khẩu khí có mấy phần ra lệnh.

Lang Vương xoay mặt, không để ý tới hắn.

“Nguyệt.” Giọng nói cảnh cáo.

Lang Vương bất đắc dĩ nhè ra trâm cái, ánh mắt lại không rời đi. Giống như bảo bối của mình bị cướp mất. Ánh mắt của nó u oán, ngay cả Tử Y cũng nhìn ra. Lúc này, nó giống như tiểu hài tử bị cướp đi đồ vật mình thích. Ánh mắt kia khiến người ta có chút đau lòng.

Tiêu Thanh Hàn cầm trâm gài tóc trong tay, khẽ dùng sức, trâm gài nổ tung, một khối bảo thạch hình trăng huyết lộ ta, chạm vào tay của hắn thì vầng sáng càng thêm lớn, ánh sáng màu bạc trắng, như muốn đem cả người hắn bao phủ lại.

“Nguyệt, tới đây.” Vân Long trên cổ tay Tiêu Thanh hàn càng sáng hơn, trong ánh sáng trắng bạc, màu tóc của hắn càng tuyệt mỹ, ngay cả chu sa trên trán cũng lộ vẻ đỏ thắm.

Lang Vương đến gần hắn, trơ mắt nhìn bảo thạch trong tay Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn vung tay, viên bảo thạch giống như có lực hấp dẫn, dính sát lên vết bớt đỏ trên trán Lang Vương.

Một vầng sáng bao vây lấy Lang Vương, nửa ngày mới tản đi, Lang Vương nhìn về phía mọi người, bảo thạch trên trán phát ra ánh sáng nhè nhẹ, giống như một bộ phận trên thân thể của nó.

Mà Vân Long trong tay Tiêu Thanh Hàn cũng sáng lóe. Sau đó từ từ khôi phục lại bộ dạng vốn có.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng nhẽ. . . . . .

Phách nguyệt không phải trâm cài.

Mà là một con sói.

Hơn nữa còn là Lang Vương, điều này làm cho người ta không thể tin được nỗi. Nhưng là, tất cả mới vừa xảy ra ngay trước mặt.

Thì ra Lang Vương mới thật sự là phách nguyệt, như vậy chủ nhân của Lang Vương là chủ nhân phách nguyệt. Nói như vậy, chủ nhân thạt sự của phách Nguyệt không phải là Vân Thiển Y, mà là nàng, Vân Tâm Nhược.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui